( Kể nốt chuyện anh Tám )
Từ đó sáng nào anh Tám cũng phải sang bên pháo trực chiến. Đến bữa thì về ăn cơm với anh em công binh.
Thấy anh em ăn uống cực quá, có mấy lon thịt và ít đồ ăn mang theo anh cũng mang ra hết, cả một cây thuốc lá Vàm cỏ anh cũng mang ra cho anh em. Đến khi làm việc thì anh rất nghiêm túc. Đồ nghề của anh chỉ có cái thước Logarit. Mấy ngày đầu còn một chút trục trặc do lâu ngày không dùng đến nghề. Chỉ chưa đến 1 tuần mỗi khi pháo Pốt bắn sang thì chỉ 1-3' phút sau pháo ta đã khai hỏa được. Tôi hỏi anh Tám :
- Liệu trong thời gian đó có tiêu diệt được pháo của Pốt không ?
- Nếu mấy ổng bắn chuẩn thì chắc khó thoát. Bốn khẩu pháo bắn 2 loạt là 8 quả đạn thì bọn Miên cũng khó thoát lắm. 10 ngày nữa thì sẽ biết.
Đúng như lời anh Tám nói, chỉ 1 tuần sau, những loạt pháo từ bên kia biên giới giảm hẳn. Anh Tám nói :
- Mầy có thích học không tao dạy. Khoảng 1 tháng mày sẽ làm được. Học xong chuyển sang pháo cho đỡ khổ.
- Thôi, em cảm ơn. Bọn em sắp phải về đơn vị rồi. Công việc ở đây đã ổn.
Mà nghe nói bọn anh cũng sắp xong việc rồi.
Hai ngày sau chúng tôi được lệnh trở về đơn vị. Tôi nói với anh Tám :
- Mai bọn em chuyển quân rồi. Chắc mỗi tối không được nghe anh kể chuyện gái SG nữa rồi.
- Ừ, thôi bọn mày đi. Tao cũng rất quý mầy, tiếc là ở với nhau được ít quá. Tao ở SG. Khi nào có dịp về ghé qua tao chơi, tao đưa đi cho biết mùi đàn bà. Đàn ông thời buổi này 20 tuổi mà chưa biết thì cù lần thiệt. Mầy nghiện thuốc, tao còn 2 bao trong ba lô mang về mà hút.
Sáng hôm sau chúng tôi chia tay anh Tám và đại đội pháo về đơn vị. Anh Tám ghi cho tôi cái địa chỉ ở SG và dặn đi dặn lại :
- Về SG nhớ tìm tao nhé.
Sau này về Thủ Đức tôi ít có dịp lên SG. Khi ở PKH thì không thể đi được. Năm 1980 khi về thì thoải mái thời gian, vàng nhiều thì lại để quên địa chỉ ở PP.
Mãi đến 1982 tôi mới tìm đến nhà anh Tám được. Gặp tôi anh rất mừng:
- Trời, thằng VC Tây Ninh. Tao tưởng mày chết rồi. Sao giờ mới tìm đến tao ?
- Em không có dịp nào về SG từ ngày đó đến giờ. Hiện em ở bên K, đợt này về chơi 1 tuần lại đi.
- Được, ở lại nhà tao đi. Để tao kêu bà xã làm gì anh em mình nhậu.
Vợ anh Tám vẫn là cô buôn bán năm xưa, giờ bán vải ở chợ Bến Thành, anh Tám không đạp xích lô nữa mà đi sử điện, nên cuộc sống của họ cũng tạm ổn. Má anh thì chưa già lắm nhưng không được khỏe lắm, ốm đau liên miên.
Mãi chiều vợ anh mới về, vợ anh Tám cũng là một phụ nữ khá đẹp và hiền. Thấy nhà có khách chị ra chợ mua mấy món làm sẵn vào chục chai larue Đầu cọp về.
Hai anh em ngồi uống bia trò chuyện vui vẻ. Chị vợ ngồi bên cạnh nghe chuyện và thỉnh thoảng mỉm cười.
- Mày về muộn quá mấy con nhỏ gần đây tao nói với mày đi thanh niên xung phong hết từ năm 1980 rồi.
Quay sang vợ anh nói :
- Em xem ngoài chợ có con bé nào ngon lành giới thiệu cho thằng em VC này. Trông ngon lành, bô trai lại còn jin đó.
- Dạ, con gái buôn bán ngoài đó nó không thích con trai Bắc kỳ đâu anh, lại còn lính nữa.
- Anh Tám nói đùa đó chị. Em đâu có thời gian, mấy ngày nữa em lại sang K rồi.
Hàn huyên đến gần 10h tôi mới chào anh chị để về 606. Đưa cho anh chị gói quà mua sẵn từ bên K tôi ra về.
Anh Tám đưa tôi ra ngoài:
- Mày ngủ ở đây với tao một đêm, sáng mai tao đưa mày đến chỗ này hay lắm.
- Thôi, em về chiều mai rảnh em qua. Ngủ đây vợ anh lại chịu thiệt thòi. Lấy vợ 1 năm rồi mà chưa có con.
- Giờ tao chưa muốn có con. Chứ muốn thì mấy hồi.
- Thôi, em về đây. Anh vào đi không bà chị mong.
Mấy hôm ở SG nhày nào tôi cũng đến đi chơi cùng anh Tám. Từ đó mỗi lần ở PP về tôi đều ghé thăm vợ chồng họ.
Khi trở lại PP lần thứ 2 vào 1985 tôi vô tình gặp vợ chồng anh Tám ở chợ Olempic. Anh mừng lắm :
- Sao mầy mất hút hơn gần 2 năm vậy ? Để con em họ tao nó nhắc hoài.
- Em ra HN hơn một năm. Mới trở lại PP hơn tháng. Anh chị đi đâu qua đây.
- Ở SG không sống nổi. Tao tính qua đây vượt biên. Đáng lẽ tao đi lâu rồi, nhưng vướng bà già nên không đi được. Bà già tao mới mất được 2 tháng nên tao mới đi được.
- Giờ anh đi qua đường này hơi khó. Nếu anh đi từ 80-81 thì em giúp anh được. Giờ em mới qua lại nên không giúp gì được anh chị. Anh chị đã có hướng gì chưa ?
- Vợ chồng tao đi theo nhóm từ SG, tạm nghỉ ở đây, sáng mai đi lên biên giới.
- Vậy cũng được. Chúc anh chị thượng lộ bình an. Qua được bên kia thì ngon thôi, anh là lính VNCH thì dễ rồi. Em chỉ có cái nhẫn 2c biếu anh chị thêm tiền lộ phí. Nếu có duyên thì sau này anh em mình còn gặp nhau. Không thì coi như lần này là lần cuối cùng.
- Uh, anh cảm ơn chú. Tuy ít gặp nhau nhưng chú với anh cũng là rất tình nghĩa rồi. Nếu đi thoát anh sẽ liên lạc với chú sau. Mà khi nào về SG ghé thăm con bé Huyền đi, nó nhắc mầy hoài đó. Sau này muốn biết tin tao thì phải gặp nó.
- Vâng, có dịp em sẽ ghé. Thôi em về đây. Anh chị đi mạnh khỏe.
Chị vợ rưng rưng nước mắt nói:
- Cảm ơn em, anh chị rời VN sẽ luôn nhớ đến em, em ở lại mạnh giỏi, mai anh chị đi sớm rồi, sẽ không gặp em nữa. /.