Chắc cũng chỉ bắn kiểu pháo Polpot thôi. Xoẹt ...đùng phát, khoảng 1' rồi lại kéo pháo chạy re kènGió ở đâu nổi phần phật thế này
Chắc cũng chỉ bắn kiểu pháo Polpot thôi. Xoẹt ...đùng phát, khoảng 1' rồi lại kéo pháo chạy re kènGió ở đâu nổi phần phật thế này
Đêm hôm đó em lại thức suốt đêm gác cùng anh em. Chỉ còn ít ngày bọn A3 sẽ lên thay cho bọn em về nên em không muốn sơ sẩy điều gì.Vừa lúc đó đại phó vác khẩu RPD chạy sang quát :
- Sao chưa cử người hỗ trợ cứu người.
Em chỉ thằng NQ :
- Đây, vừa nhô lên đã ăn đạn rồi. Từ từ đã.
- Chết cũng phải lên.
Bắt đầu thấy nóng mắt, em cũng quát:
- Ông giỏi lên đi. Định thí mạng à ? Giờ ông bắn yểm hộ tôi. Tôi sẽ lên.
Thấy em đã cáu, đại phó dịu giọng ngay :
- Tốt, cậu cận thận. Trung đoàn đã điều một khẩu đội cối lên hỗ trợ rồi. Tôi sẽ về bên đó chỉ huy anh em cối.
- Vậy thì về nhanh đi. Hai thằng kia đang nằm bẹp đó chưa chết được đâu.
Đại phó quày quả bỏ đi. Mấy phút sau đã nghe tiếng cối 60 giã oành oành sang trận địa địch. Em vỗ vai thằng NQ :
- Đạn khói, một viên bắn.
Một bụm khói đen đặc lập tức dựng lên. Em chống tay lấy đà lao vút lên. Lăn tròn vài vòng trên mép chiến hào. Rồi vùng dậy cắm đầu chạy về phía 2 thằng phi công. Tiếng đạn rít quanh người, trong đầu không còn suy nghĩ gì chỉ biết lao tới đích thật nhanh. Ruộng nước nên cũng không chạy nhanh được. Cách 2 thằng phi công hơn chục m thì em vấp phải cái gì đó nên ngã sấp mặt xuống ruộng bùn. Đang há mồm thở nên cả đống nước bùn ùa vào cổ họng, nuốt vội xuống sờ đầu, chân tay không có vấn đề gì. Em trườn nhanh trên mặt ruộng xâm xấp bùn về phía 2 thắng kia. Bò tới nơi thấy 2 bố phi công vẫn nằm tại chỗ.
- Sao rồi ? Sao không bò từ từ về ?
Tay phi công lớn tuổi nói :
- Thằng xạ thủ gãy chân rồi. Mình tôi kéo không được.
Mặt tay xạ thủ trắng bệch. Máu từ đùi loang trên mặt đất.
- Đưa xem thương tích ra sao ?
Em nâng chân cậu ta lên. Một viên đạn xuyên vài đùi từ sau ra trước. Có lẽ gãy cả xương. Mặt cậu ta nhăn nhó đau đớn máu vẫn ri rỉ chảy. Em rút thắt lưng ga rô tạm cho cậu ta. Có cuốn băng cá nhân băng cho thằng NQ mất rồi. Đạn các cỡ súng vẫn rít vèo vèo trên mặt ruộng. Em để thằng xạ thủ nằm ngửa trên mặt ruộng rồi bảo ông phi công.
- Giờ tôi với ông, mỗi người túm một vai kéo bò từ từ về. Đừng ngóc đầu cao quá, ăn đạn đấy.
May là thằng xạ thủ mặc bộ quần áo pilot của VNCH áo liền quần. Nên túm áo nó kéo cũng dễ. Cứ như vậy bọn em cũng kéo được thằng xạ thủ đến bờ ruộng khô cách mép chiến hào khoảng 30m, đã nhìn rõ nét mặt lo lắng của thằng NQ. Em lật sấp thằng xạ thủ xuống.
- Tôi hô 1,2,3 thì cùng xốc nó lên chạy nhé. Cái bờ ruộng này cao trườn qua đó dễ ăn đạn. Chạy qua thôi.
Cả ba đều nằm sấp trên mặt ruộng. Thằng xạ thủ dù đau cũng phải nghiến răng bám vào cổ 2 người 2 bên.
Em giơ tay ra hiệu thằng NQ bắn đạn khói. Hai đụn khói dựng lên phía sau.
- 1,2,3
Bọn em xốc thằng xạ thủ dậy rồi lao đầu chạy về chiến hào. Cả ba cắm đầu rơi xuống chiến hào. Thằng xạ thủ đau quá rú lên:
- Đù má, chết tao. Đau quá.
Tiếng súng trận địa thưa dần rồi im bặt. Em dìu thằng xạ thủ vào hầm. Quay ra đã thấy đại phó bước vào.
- Tốt lắm. Chút nữa cứu thương sẽ lên chuyển họ về sau. Các cậu nghỉ đi, nhớ cắt người cảnh giới.
Lão này cũng hay, không thù lâu nhớ dai. Bị mình quát lại trước mặt lính mà cũng không để bụng.
Lúc sau thì cứu thương lên sơ cứu và đưa họ về tuyến sau. Em chạy theo cái cáng :
- Ê, trả cái thắt lưng đây.
Thằng xạ thủ nhăn nhó :
- Anh cho xin cái này. Tôi giữ làm kỷ niệm. Cảm ơn anh đã cứu tôi.
Em đành gật đầu. Vẫy tay ra hiệu cho họ rời đi. Quay về hầm mới thấy thấm mệt và sợ. Đạn rít quanh người mà không bị dính. Mà cũng chẳng biết mình chạy kiểu gì mà đến được chỗ hai người lính bay.
Chẳng còn bộ quần áo nào. Đành gột bớt bùn và vắt cho khô tạm tạm để mặc tiếp.
Thằng NQ bước vào hầm.
- Thôi, anh bỏ hết quần áo đây em ra vũng nước đằng sau giặt tạm cho sạch chút nữa nấu cơm thì hong một chút mà mặc. Ở đây có ai đâu, anh cứ ở truồng cũng được. Ai vào thì quấn cái võng.
Không muốn phụ lòng tốt của thằng em. Đành nghe lời nó.
Không, sau đó em có một chuyến luồn sang đất Campuchia làm nhiệm vụ trinh sát hỏa điểm, điểm tập kết pháo của Polpot. Chuyến đi nguy hiểm, cũng vất vả nhưng cũng có cái hay.. Hay nhất là được xem phim Nhật do các diễn viên Polpot đóng.Hoá ra bác chuyển nghề từ phút này.
Vâng, số phận cả đấy. Trong thời gian đơn vị chốt biên giới, lần em hỗ trợ cứu phi công là thằng cận kề nguy hiểm nhất đại đội, nhưng em vẫn sống nhăn răng. Mà thằng chỉ ăn miểng pháo vu vơ cũng lăn đùng ra chết.Em tin Số phận là có thật
Em lại trà khuya thuốc muộn, ngay ngắn hóng Cụ Anh biên tiếp ạ
Nghĩ đến đoạn này cũng buồn cười. Tai vẫn văng vẳng tiếng thằng Ninh Bình thì thào : Úi giời...úi giời. Thằng này nó khỏe anh nhể. . Bố tổ ông nhóc, mới 19 tuổi đã có vợ và gần 1 con.Em hóng đoạn nóng bỏng này, các cụ mợ có hóng cùng em không
Chuyện này có lẽ mai em kể. Vì nó cũng dài, viết đêm nay không hết được.Em hóng đoạn nóng bỏng này, các cụ mợ có hóng cùng em không
Lần đầu em vào thớt này, em oánh dấu lội dần.Nhân dịp nghỉ ngơi dãn cách, theo yêu cầu của các cụ trong thớt " Tay không giết hai hổ" em lập thớt kể cho cho các cụ nghe những mẩu chuyện trong suốt cuộc đời quân ngũ của em.
Cụ nào có mẩu chuyện gì hay thì cũng kể cho anh em nghe cho đỡ buồn những ngày giãn cách.
Chuyện hổ thì em đã kể bên kia rồi. Giờ là chuyện :
----- CHỊ THÊU ---
Sau khi làm mất bộ xương hổ vài ngày thì cũng sát Tết. Năm nay có con lợn chuẩn bị Tết thì bị hổ bắt mất nên cả đại đội không biết lấy gì ăn Tết đây.
Một buổi sáng CTV Lý bảo em :
- Cậu theo đ/c Khâm sang C8 vay một con lợn về ăn Tết.
- Vâng, em đi ngay.
Em chạy xuống nhà quản lý gặp anh Khâm quản lý ( Nông văn Khâm, 11/ 1970, người Tày Lạng sơn )
- Anh Khâm ơi, CTV bảo em với anh sang C8 vay lợn ăn Tết.
- Ừ, chú mày đi với tao lên E ( trung đoàn ) lấy căng tin luôn. Đang định rủ thằng Hương đi.
( Anh Hương là y tá đại đội, dân Thanh hóa)
Thế là hai anh em lấy bao tải và cái đòn xóc lên đường.
Trước tiên vào C8 cách đó khoảng 7km. C8 cũng có mấy thằng lính Hà đi cũng đợt, nhà ở quanh khu vực chợ Mơ, ngõ Mai Hương. Đến nơi em nhẩy xuống tìm mấy ông đồng hương kiếm ấm trà, điếu thuốc. Kệ cho anh Khâm lên đại đội gặp các thủ trưởng vay lợn.
Khoảng nửa thì anh Khâm xuống gọi đi, em hỏi :
- Vay được lợn không anh ?
Anh Khâm càu nhàu :
- *** mẹ, nó bảo sẽ thịt lợn và cho vay 20 kg thôi. 20 cân thịt mà hơn 6 chục người thì ăn uống gì ?
- Thôi, thế cũng được anh ạ.
- Gớm, mấy ông lính trẻ chúng mày táp như hoẵng ấy, cả năm ko có miếng thịt giờ 20 kg ko bõ dính răng. Thôi, lên trung đoàn lấy căng tin Tết.
Từ C8 lại phải quay ngược về C9 bọn em rồi mới lên trung đoàn, vậy là phải đi hơn chục km nữa. Ông Khâm lính cũ, lại là dân miền núi nên đi bộ rất nhanh. Nhiều lúc em lại phải lẽo đẽo chạy theo mới kịp.
Đi qua đại đội được 3-4 km, chợt anh Khâm quay lại bảo em:
- Sắp đi qua sân trạm xá trung đoàn đấy đi nhanh lên, ở đó đang nhốt mấy đứa ếch ta ri đấy, trông trắng trẻo, thư sinh như mày là nó ra nó vồ ngay.
- Ếch ta ri là bệnh gì anh ?
- Là bệnh thiếu trai, lâu lâu nó lại lên cơn một lần phải vào điều trị một hai ngày.
Em nghĩ thầm " bố này dọa thôi, làm gì có chuyện đó" nghĩ vậy nhưng em cũng cố gắng theo sát anh Khâm.
Đi được nửa tiếng thì nhìn thấy lấp ló mấy cái lán quân y. Em và Khâm rảo bước băng qua giữ sân trạm quân y, hai bên là hai dãy lán dài.
Gần đến giữa sân, bỗng nghe tiếng phụ nữ la hét ở phía lán bên phải. Em nhìn sang thấy loáng thoáng bóng áo blu màu bộ đội. Một chị đang lao từ trong nhà ra thẳng về phía em, chị mặc mỗi cái quần bộ đội, phía trên để trần, hai bầu ngực trắng, căng tròn, nhảy tưng tưng.
Ông Khâm thét:
- Chạy đi thằng kia.
Lúc đó em luống cuống, đứng ngây người, lần đầu tiên nhìn thấy ngực người con gái ở trần nên mắt cứ trố lồi ra quên cả chạy. Trong khi chị kia vừa lao tới vừa la hét :
- Anh ơi, anh đây rồi, lại đây...lại đây....hu ...hu.
( em nghỉ chút, kể tiếp sau)
Lạc sang thớt tâm linh thành ra cứ lan man chuyện trên trời dưới bể. Mang chuyện chiến trường sang cả bên đó. Phải nhờ chã hungalpha chuyển về bên nàyLần đầu em vào thớt này, em oánh dấu lội dần.
Em đánh dấu để xem tiếp.Chuyến xuất ngoại đầu tiên :
Sau khi tiễn ông già về SG. Em nhanh chóng quay lại đơn vị. Cũng vừa hết ba ngày nghỉ ngơi " phục hồi nhân phẩm" sau khi ở chốt.
Sáng sớm hôm sau, CTV gọi em lên :
- Có nhiệm vụ mới, cậu lên tập trung trên trung đội trinh sát E bộ. Mang theo vũ khí cá nhân và trang bị nhẹ thôi, ba lô cứ để ở nhà.
Đáng lẽ sau khi đi học trên sư về bọn em phải tập trung trên E bộ. Nhưng do các đơn vị thiếu cán bộ nên phải về đơn vị cũ. Khi cần sẽ tập trung lên sau. Hồi đó các ông lính nhập ngũ 1973 trở về trước đã sạch bóng. Lính 74 - 75 còn lại ông nào cũng lên cán bộ trung đội hoặc đi học hết. Nên đám " đầu binh, cuối cán" rất thiếu. Đành phải nhấc bọn 76-77 lên làm tiểu đội trưởng.
Chẳng biết là nhiệm vụ gì ? Thôi thì thân làm thằng lính có lệnh là lên đường thôi. Em quay về tiểu đội bàn giao công việc với thằng Như Quỳnh. Nó hỏi :
- Anh đi đâu vậy ? Có về tiểu đội nữa không ?
- Ơ, cái thằng này. Đi không về để chết à ? Tao không về thì mày lấy mất chức A trưởng của tao à ?
Nó tưởng em nói thật liền xịu mặt :
- Em hỏi vậy thôi. Em lính mới có biết gì đâu.
- Tao nói đùa vậy thôi. Cái chức " đầu binh, cuối cán" này ai thèm. Tao cũng không biết đi làm gì. Nhưng CTV bảo để lại ba lô thì chắc đi vài ngày là về thôi. Mà cũng phải hơn một tuần nữa A mình mới phải lên chốt. Yên tâm đi lúc đó tao về rồi.
Nói xong em mang súng đạn, khoác cái túi mìn Claymo đựng tăng võng cùng vài đồ lặt vặt. Chào anh em trong tiểu đội để lên trung đào. Thằng Khoái châu chạy theo dúi vào tay em bao Lao động :
- Anh cầm thêm đi mà hút. Ở nhà thiếu thì có "Anh Bẩy thủy thủ" rồi.
- Thuốc lá thì anh xin, cảm ơn chú.
Lên đến trung đoàn, em vào thẳng ban tham mưu. Cụ tham mưu phó và trưởng ban tác chiến đã chờ ở đó. Còn vài anh em nữa toàn dân trinh sát đã quen mặt khi còn học trên sư đoàn.
Cụ tham mưu phó liếc nhìn quanh rồi nói :
- Anh em lên đủ chưa ? Đủ rồi thì tôi sẽ giao nhiệm vụ cho các đ/c. Vừa qua trung đoàn ta tham gia hỗ trợ phòng ngự biên giới. Các đại đội đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình. Như các đồng chí đã biết. Hàng ngày pháo định vẫn bắn sang đất ta. Gây khá nhiều tổn thất cho quân dân trong vùng. Ta đã đưa pháo ra để tiến hành phản pháo nhưng chưa hiệu quả. Ta cũng đưa trực thăng sang nhằm tiêu diệt các khẩu đội pháo của địch, nhưng cũng chưa đạt kết quả như ý muốn. Mà còn thêm tổn thất. Vì vậy, bộ tư lệnh sư đoàn lệnh cho E ta phái 3 nhóm trinh sát sang Campuchia với nhiệm vụ điều nghiên các vị trí tập kết của pháo binh địch, cùng các ổ hỏa điểm ngầm dọc tuyến biến do E ta phụ trách. Mỗi nhóm gồm 3 đồng chí. Cần tránh đụng độ với địch, không phá hoại, không bắt tù binh. Trong vòng 5 ngày, tối đa 7 ngày các đồng chí phải trở về. Nói thật với các đồng chí là chúng tôi đã cử hai nhóm đi cách đây 10 ngày. Hiện nay chưa ai trở về. Vì vậy các đồng chí hết sức cẩn thận và quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ. Sau đây đ/c trưởng ban tác chiến sẽ giao nhiệm vụ cụ thể cho từng nhóm và khu vực trách nhiệm của mỗi nhóm.
Nghe xong, mấy thằng nhìn nhau. Nét mặt thằng nào cũng hiện lên sự lo lắng. Em cũng không ngoại lệ : Mịa, các bố điều mấy thằng trinh sát nửa mùa này sang đất địch thì cầm chắc 70% éo trở về được, chứ đừng nói hoàn thành nhiệm vụ. Thôi, phục tùng trước, khiếu nại sau vậy.
Cụ tác chiến giở bản đồ ra và phổ biến nhiệm, khu vực của từng nhóm. Cuối cùng cụ nói :
- Mọi việc xâm nhập của các đ/c đã được lên kế hoạch kỹ. Chiều nay bên pháo binh sẽ bắn vào một số điểm nhằm dọn dẹp trước các bãi mìn, nơi các đ/c sẽ xâm nhập. Khu vực bãi mìn đã được đánh dấu trên bản đồ. Giờ các đ/c nhóm trưởng qua bên khí tài đổi vũ khí và lấy các vật dụng cần thiết. Sau đó quay lại đây lấy bản đồ và nghiên cứu kỹ trước khi lên đường. Có thắc mắc gì thì hỏi tôi. Giờ tôi phân công các nhóm.
Nhóm của em gồm em, một thằng Quảng Ninh, một thằng Ninh Bình. Hai thằng đều lính 77. Được cái hai thằng khá to cao và khỏe mạnh. Vì là lính 76 già nhất đội nên em phải phụ trách nhóm này. Xong xuôi về tổ chức, bọn em qua bên khí tài. Các thủ trưởng cũng rất ưu ái đội này. Bọn em được đổi sang AK báng gấp và mỗi thằng thêm khẩu K.54, lựu đạn, bông băng, la bàn, đèn pin, ống nhòm ... Trang bị khá đầy đủ và gọn nhẹ cho một thằng lính trinh sát. Ngoài ra còn lương khô, kẹo chống ho, thuốc chống muỗi...vì nhiều đồ quá nên bọn em để võng ở nhà, mang cái tăng đi để che mưa. Chủ yếu mang đầy đủ súng đạn và lương thực.
Quay lại ban tác chiến lấy bản đồ. Ăn cơm trưa, sau đó em chúi mũi và bản đồ nghiên cứu kỹ địa hình mà nhóm mình phải qua. Thi thoảng hỏi cụ tác chiến vài điều chưa rõ. Xong xuôi ba anh em lăn ra ngủ, lấy sức đêm nay lên đường.
(...mai em viết tiếp)
Rót rượu mời bạn hiền angkorwat , nhưng các sếp của ô-tô-phang cấm, vì đã quá nồng độ,Cũng muốn chính quy lắm, nhưng nghèo, quân thì đông. Sau năm 75 không anh LX, TQ viện trợ nữa.
Ngay năm 1976 em nhập ngũ thì còn được một bộ Gabadin Tô Châu, còn lại một bộ kaki Vĩnh Phú màu cứt ngựa, mỏng tèo, giặt một lần thì " nhàu như vú đĩ ". Dép thì là dép lốp cắt ra, mũ giấy nện. Có còn dép đúc, cối Tàu nữa đâu.
Từ đó mỗi lần phát quân trang lại kém dần đi. Quân đội lúc đó là ăn đói, mặc rách đúng nghĩa.
Lâu rồi không gặp. Hàng ngày vẫn đi làm ở chỗ cũ chứ. Hôm nào tôi ghé qua. Dạo này tôi cũng rảnh, cũng chưa lên Hàng Chuối thăm anh Trung được.Rót rượu mời bạn hiền angkorwat , nhưng các sếp của ô-tô-phang cấm, vì đã quá nồng độ,
Vậy xin góp 1 chuyện về quân trang thế này.
Từ năm 1980 đến 1989, VN bị cấm vận đủ đường, nên lính đói và rách là chuyên thường ngày ở huyện.
Nói riêng trong hàng ngũ sỹ quan, từ chuẩn úy đến tướng, bất kể cái gì mà na ná quân phục, đều được khoác lên người, và được hiểu là coi như đúng điều lệnh.
Một sỹ quan, được coi như vừa mắt chị em, thì trang phục như sau:
-Mũ mềm 'dạ tá' - bất kể ông đang đeo quân hàm gì,
-Áo sơ-mi là áo bay Nga,
-Áo khoác ngoài là Na-tô,
-Quần dài là 'dạ tá',
-Quần lót là 'quần Thái xanh đỏ',
-Giầy là giầy 'da tá',
-Tất là của Cục quân nhu.
Bạn hiền ơi, lúc nào qua đấy vào tầm trưa, có quán cháo lòng chợ Đuổi mới dọn về đấy, hay lắm, bạn hiền ghé qua nhé. Tôi trực ca các ngày thứ 2-4-6 trong tuần. Bạn chỉ cần nhắn tin cho tôi trước 1 hôm.Lâu rồi không gặp. Hàng ngày vẫn đi làm ở chỗ cũ chứ. Hôm nào tôi ghé qua. Dạo này tôi cũng rảnh, cũng chưa lên Hàng Chuối thăm anh Trung được.
Ok, chốt. Để tôi rủ rê xem có ofer nào rảnh rỗi không.Bạn hiền ơi, lúc nào qua đấy vào tầm trưa, có quán cháo lòng chợ Đuổi mới dọn về đấy, hay lắm, bạn hiền ghé qua nhé. Tôi trực ca các ngày thứ 2-4-6 trong tuần. Bạn chỉ cần nhắn tin cho tôi trước 1 hôm.
À, có cụ nào đến thẩm cháo lòng cùng cánh ta, thì càng vui, cụ nhỉ.
Đây có lẽ là điều đáng tiếc nhất ở cấp chiến lược.Đợt đánh ponpot mình mà vồ được xihanuc về hà nội thì ngon, cuộc chiến sẽ chính danh hơn nhiều, cũng có ý định này rồi nhưng ko thực hiện đươc, để vuột sang bắc kinh
Dân thường cũng theo trend. 1980Rót rượu mời bạn hiền angkorwat , nhưng các sếp của ô-tô-phang cấm, vì đã quá nồng độ,
Vậy xin góp 1 chuyện về quân trang thế này.
Từ năm 1980 đến 1989, VN bị cấm vận đủ đường, nên lính đói và rách là chuyên thường ngày ở huyện.
Nói riêng trong hàng ngũ sỹ quan, từ chuẩn úy đến tướng, bất kể cái gì mà na ná quân phục, đều được khoác lên người, và được hiểu là coi như đúng điều lệnh.
Một sỹ quan, được coi như vừa mắt chị em, thì trang phục như sau:
-Mũ mềm 'dạ tá' - bất kể ông đang đeo quân hàm gì,
-Áo sơ-mi là áo bay Nga,
-Áo khoác ngoài là Na-tô,
-Quần dài là 'dạ tá',
-Quần lót là 'quần Thái xanh đỏ',
-Giầy là giầy 'da tá',
-Tất là của Cục quân nhu.
Xin các cụ xem quân phục sỹ quan thời ấy
Hồi ấy cũng có câu:Dân thường cũng theo trend. 1980
Hơn 4h chiều, tiếng pháo địch ầm ì từ phía biên giới vọng về làm bọn em thứ giấc. 10' phút sau thì đến lượt pháo ta đáp trả. 15' sau thì chấm dứt, hôm nay pháo ta bắn nhiều và lâu hơn mọi hôm. Một cậu hậu cần trung đoàn chạy vào báo:Chuyến xuất ngoại đầu tiên
(...mai em viết tiếp)
Em chờ mãi Cụ anhHơn 4h chiều, tiếng pháo địch ầm ì từ phía biên giới vọng về làm bọn em thứ giấc. 10' phút sau thì đến lượt pháo ta đáp trả. 15' sau thì chấm dứt, hôm nay pháo ta bắn nhiều và lâu hơn mọi hôm. Một cậu hậu cần trung đoàn chạy vào báo:
- Bọn anh xuống hội trường ăn cơm đi.
Bữa cơm cho lính trinh sát hôm nay có vẻ tươm tất hơn ngày thường. Có bắp cải luộc và thịt lợn tươi xào rau muống. Tuy bữa cơm khá ngon nhưng em không ăn nổi. Và vội bát cơm, ăn mấy miếng thịt. Em đứng lên đi về ban tác chiến. Trưởng ban tác chiến và tham mưu phó đang uống trà, nói chuyện. Thấy em đi vào TMP hỏi :
- Sao ? Cơm không được ngon à ? Điều kiện chiến trường nên bên hậu cần chỉ lo được đến vậy.
- Dạ, không báo cáo thủ trưởng tôi chỉ lo không hoàn thành nhiệm vụ. Những lần trước đi phối thuộc với tăng, pháo, làm sân bay dã chiến hoặc lên chốt tham gia phòng ngự biên giới thì còn trên đất mình, xung quanh còn nhiều đồng đội. Còn lần này tôi thấy hình như không giống nhiệm vụ của một đơn vị công binh.
Trưởng ban tác chiến giơ tay ra hiệu cho em ngồi xuống, với tay lấy cái chén rót một chén trà, đẩy đến trước mặt em :
- Ngồi xuống uống nước. Về nhiệm vụ thì với những gì các cậu đã được học trên sư là có thể hoàn thành, chúng tôi tin như vậy. Còn phần sau thì cậu nói cũng phải. Về cơ bản ta là một đơn vị công binh vào đây tham gia làm thủy lợi. Khi vào đến đây thì tình hình có thay đổi. Ta là đơn vị trú chân trên địa bàn này nên phải có trách nhiệm cùng các lực lượng tại địa phương bảo vệ biên giới. Chính vì vây ta phải mở khóa huấn luyện cấp tốc các đ/c. Đồng thời trang bị vũ khí lại cho các đơn vị. Cho nên nhiệm vụ chính của chúng ta vẫn là phối thuộc và hỗ trợ địa phương. Lần này cũng là hỗ trợ tỉnh đội Tây ninh, vì họ đã cử người qua đó nhưng không hoàn thành nhiệm vụ. Vậy đó, cậu đã thông chưa ?
Em tự nhủ: không thông thì cũng phải làm, có khác gì nhau đâu.
- Báo cáo, tôi hiểu rồi.
TMP lấy bao thuốc đưa em một điếu :
- Tối nay xe sẽ chở các cậu đến Gò Dầu. Từ đó các đ/c bội đội địa phương,hoặc du kích sẽ đưa các cậu đến cửa mở. Yên tâm, sẽ như đi thực tập khóa đào tạo thôi.
Nghe hai ông thủ trưởng động viên cũng cảm thấy nhẹ lòng. Chào hai cụ em đứng lên quay về nhà khách trung đoàn kiểm tra lại vũ khí vật dụng. Hai thằng kia cũng lúi húi đeo trang bị, thắt thắt, buộc buộc. Em hỏi :
- Thế nào ? Cần thêm bớt gì không ? Đề đạt luôn đi, không đến tối là không kịp. Mà tao thấy mang theo khẩu K54 chẳng để làm quái gì. Trả lại quân khí cũng nhẹ bớt được 1kg. Bọn mày thấy sao ?
- Em cũng thấy vậy. Chắc mấy ông ấy trang bị cho mình để xử lý nhanh tránh nguy cơ bị bắt làm tù binh.
- Lúc đấy thì tao nghĩ làm quả lựu đạn chia đôi còn nhanh hơn. Thôi, nhất trí thì đưa đây tao mang trả.
Ba thằng gom 3 khẩu súng ngắn, mang lên trả phòng tác chiến.
- Báo cáo thủ trưởng tổ tôi thấy không cần mấy khẩu súng này. Xin gửi lại ban.
TBTC hỏi :
- Sao lại không cần. Nhiều khi cận chiến nó cũng có tác dụng. Đây không phải trang bị bắt buộc. Cảm thấy không cần cũng không sao.
- Vâng, thủ trưởng cho gửi lại. Xa hay gần thì một khẩu AK là đủ. Còn cận chiến không có báng súng dùng dao hay lựu đạn cũng tốt.
- Thôi được. Để đây chút nữa bên khí tài sẽ thu hồi. Giờ các cậu tiếp tục nghỉ. Giờ xuất phát tôi báo sau.
Hơn 7h tối thì xe đón một nhóm lên đường. Sau đó 30' thì nhóm thứ 2 cũng rời khỏi nhà khách. Còn lại 3 thằng vẫn ngồi hút thuốc im lặng chờ đợi. Thằng Ninh Bình chạy xuống bếp xin nước sôi pha trà. Đổ vào mỗi bi đông một ít trà loãng. Còn lại nó pha ba cốc nước trà đặc đưa cho mỗi người một cốc.
- Uống đi các anh. Đêm nay chắc anh em mình trắng đêm rồi. Mà bọn kia đi hết rồi mà mình vẫn ngồi đây. Hay đội mình được hoãn.
Thằng Quảng Ninh bĩu môi :
- Mày mơ à ? Điểm mình đi là cắm thẳng tỉnh Prey Veng đó. Khó nhất đấy, không đơn giản đâu.
Hơn 9h tối thì cũng đến lượt chúng tôi bước ra khỏi nhà khách E. Cụ TBTC đã ngồi sẵn trên xe giục :
- Khẩn trương lên các cậu. Đơn vị bạn đã chuẩn bị xong, đang chờ.
Ba thằng nai nịt gọn gàng. Nhảy lên mấy cái, mọi thứ đều chắc chắn không phát ra tiếng động. Lần lượt chui vào chiếc UAZ cũ mèm.
Xe chạy gần 1h thì dừng lại. Em cũng chẳng biết nó ở khu vực nào. Chỉ biết hướng xe chạy là về hướng biên giới VN - Campuchia. Bước xuống xe đã thấy có hai người một nam, một nữ đứng chờ. TBTC giới thiệu họ thuộc tỉnh đội. Một người là biên phòng và một người là du kích. Hai bên chào hỏi xong thì chiếc xe UAZ mang cụ TBTC quay về.
Người đc giới thiệu là biên phòng trải một tấm bản đồ xuống đất, dùng đèn pin chiếu sáng :
- Đây là khu vực phòng thủ của chúng tôi phối hợp cùng đội du kích xã. Nơi này năm ngoái địch đã lấn sang ta hơn 2km. Sau khi ta đẩy lùi địch về bên kia thì chúng tôi đã bố trí một bãi mìn chống bộ binh. Còn phía bên kia do thi thoảng chúng vẫn cho bộ binh tiến sang nên hầu như không có mìn. Mấy hôm nay chúng dồn quân về phía dưới nên khu vực đối diện chúng bố trí quân khá thưa. Các đ/c đột nhập khá an toàn. Việc đưa các đ/c qua bãi mìn của ta thì nữ đ/c này sẽ chịu trách nhiệm.
Em nhìn đ/c nữ thấy cô ta nhỏ bé vì trời tối nên cũng không biết mặt mũi ra sao. Tiếng cô ta cất lên nhỏ nhẹ:
- Các anh yên tâm. Bãi mìn này do em bố trí, có sơ đồ đàng hoàng em sẽ đưa các anh đi an toàn. Các anh có cần hỏi gì nữa không ?
Tôi hỏi thêm :
- Vậy qua bãi mìn của mình thì là đất Campuchia à ? Và sau đó thì sao ?
- Qua hết bãi mìn khoảng 50m là đường biên giới ngày trước. Tới đấy em hết trách nhiệm. Các anh đi thêm 200m vào khu vườn đối diện là an toàn và từ đó thì do các anh thôi. Các anh nghỉ một chút đi. Chờ đêm mưa thì ta đi.
Lúc đó em mới để ý. Đúng là trời sắp đổ mưa. Mùa mưa miền nam hay có những cơn mưa buổi chiều, hoặc về đêm. Chịu mưa lạnh một chút nhưng yên tâm hơn.
Một lúc sau thì trời bắt đầu lất phất mưa. Cô du kích đứng lên giục :
- Chuẩn bị đi anh. Hết bãi mìn của ta chắc bắt đầu mưa to. Các anh sẽ thuận lợi hơn. Nhớ đi đúng bước chân em nghe.
Nói xong cô ta cúi xuống sắn cao ống quần để lộ hai bắp chân trăng trắng trong bóng đêm rồi bước thoăn thoắt về phía trước. Ba thằng bọn em bám theo sau.
- Giãn cách cự ly nhé. Đừng bám sát quá. Để ý bước theo chân tao.
Thấy cô gái đi không chút ngập ngừng em cũng yên tâm. Tập trung nhìn đôi bắp chân trắng phía trước mà bước theo. Rất nhanh, chỉ 15' cô gái dừng lại, nói nhỏ :
- Tới đây là hết. Bọn anh đi vào vườn cây trước mặt là được. Từ đó anh theo con đường mòn từ vườn cây đi ra quốc lộ 1. Từ đó là nhiệm vụ của bọn anh ra sao em không biết. Các anh đi mạnh giỏi, may mắn nghe. Anh để ý cuối khu vườn đó lúc chiều em quan sát có một nhóm mấy tên Polpot ở đó, gần tối thì bỏ đi nhưng em không chắc chắn.
Cô gái chìa tay bắt tay tôi. Nắm chặt bàn tay bé nhỏ lạnh ngắt vì mưa của cô du kích :
- Chào đ/c cảm ơn. Quay về cẩn thận.
Cô gái xốc lại khẩu AK gật đầu chào mọi người rồi quay lui. Đôi bắp chân xa dần rồi tan biến trong đêm. Mưa đã nặng hạt hơn. Tôi ngồi xuống, căng mắt nhìn vào khu vườn cây trước mặt. Tập trung tất cả các giác quan. Tiếng mưa rào rào, ếch nhái à uôm. Thời tiết khá thuận lợi. Thôi thì đành liều, nhanh chóng tiếp cận khu vườn. Sống chết là lúc này. Quay lại bảo hai thằng :
- Bọn mày theo tao. Đi cách xa ra, nếu vấp mìn thì dính một thằng thôi. Cách bìa vườn khoảng 100 m thì dừng lại sẵn sàng chiến đấu. Chờ khi tao lọt vào vườn một lúc không có vấn đề gì thì hai thằng vào. Nếu có tiếng súng thì quay đầu theo lối lúc nãy mà về. Đừng lao vào uổng mạng.
Hai thằng gật đầu. Em hạ khẩu AK xuống lên đạn và lom khom tiến thẳng vào vườn. Phía trước tối đen, cách 100m em ra hiệu hai thằng dừng lại. Rồi một mình tiếp tục tiến lên. Lọt tới bìa khu vườn em vội nằm sấp quan sát vào trong khu vườn khá lớn vào nhiều cây rậm rạp. Chỉ nhận ra vài gốc dừa, còn lại chẳng biết cây gì. Nép sau một gốc cây cố quan sát vào trong không thấy động tĩnh. Phía ngoài hai thằng thấy yên ổn nên cũng từ từ tiến vào. Ba thằng chia nhau cảnh giới các hướng và lặng lẽ đi sâu vào vườn cây. Đúng như cô gái nói. Có một con đường mòn nhỏ từ khu vườn chạy thẳng ra lộ. Nghĩa là đây là vườn cây ăn trái nằm cạnh quốc lộ 1. Vậy thì khu vực này là cửa khẩu Ba Vẹt - Mộc Bài ngay này. Quốc lộ 1 sẽ chạy thẳng đến tỉnh lỵ Prey Veng.
Thở phào vì đã định hình được phương hướng. Em quyết định nghỉ trong khu vườn. Chờ sáng mới đi tiếp, trời tối thế này chưa bị xung quanh ra sao ? Bám theo ven lộ thì không an toàn. Có lẽ cắt một hướng đi khác.
- Thôi, nghỉ trong này. Chia nhau cảnh giới sáng mai tính. Đừng thằng nào hút thuốc. Một thằng ngủ, hai thằng gác.
Nói vậy thôi, cũng chẳng thằng nào ngủ được. Mỗi thằng ôm súng ngồi một gốc cây lim dim nghe ngóng động tĩnh.
( ...)