[Funland] Nơi chia sẻ những câu chuyện Tâm linh trong cuộc sống thường ngày 2024 Vol 8

hp78

Xe điện
Biển số
OF-177897
Ngày cấp bằng
21/1/13
Số km
4,336
Động cơ
387,994 Mã lực
Thời đó e chỉ nhớ 2 phim: Eo biển xanh và Người tình của nữ bá tước.
Phim Bản năng gốc có thể e xem rồi nhưng vì lý thần kỳ nào đó, e ko có ấn tượng gì về phim cả.
Em không thấy ấn tượng phim Bản năng gốc, vì phim thiếu điểm nhấn ạ:D
 

ZynZyn

Xe lăn
Biển số
OF-186539
Ngày cấp bằng
22/3/13
Số km
13,195
Động cơ
523,551 Mã lực

Phỗng new

Xe điện
Biển số
OF-376932
Ngày cấp bằng
10/8/15
Số km
4,112
Động cơ
318,279 Mã lực
( tiếp tục các cụ nhé...)
Ngồi nói chuyện với bà má một lúc, thì trời cũng sắp tối. Nhìn đồng hồ đã hơn 6h. Đến lúc phải ra về, tôi đứng lên mang hai khẩu súng và xin phép bà má ra về. Nhìn quanh nhà không thấy Út đâu. Má liền gọi :
- Út à ? Anh nó về kìa ?
Tiếng Út từ trong buồng vọng ra :
- Anh chờ em chút xíu. Em ra ngay, đưa anh về.
Vài phút sau thì Út ra. Cô nàng đã thay bộ đồ khác. Một cái quần màu trắng và áo sơmi màu tím Huế.
- Em định đi đâu thế này ?
- Em đi uống cafe với anh rồi đưa anh về.
Nhìn ánh mắt Út, tôi không nỡ từ chối. Đành gật đầu. Má Út dặn với :
- Về sớm nghe con. Con gái đi chơi muộn quá không tốt.
- Má yên tâm. Con sẽ nói Út về sớm.
Tôi chào má lần nữa rồi cùng Út đi ra ngoài.
Đi bên tôi, Út hỏi nhỏ :
- Mai anh về thành phố rồi. Có còn quay lại đây thăm Út không ?
- Út biết đó. Bộ đội bọn anh không tự quyết được. Anh cũng không bieesrt nữa. Nhưng chắc chắn anh sẽ nhớ nơi này.
- Là anh nói đó nghe. Giờ theo Út đi uống cafe, rồi anh về UB nghỉ.
Tôi và Út lại vào quán cafe lúc chiều. Buổi tối nên quán có khách nhiều hơn. Một vài đôi ngồi chụm đầu thủ thỉ. Ở cái tỉnh lẻ này, nơi đang nửa chiến tranh, nửa hòa bình chắc họ cũng chẳng có nơi nào để hẹn hò. Điện thắp sáng cũng đang bị hạn chế. Mỗi nhà chỉ có một bóng đèn nhỏ hắt ánh sáng vàng vọt ra đường. Đèn đường cũng không có. Gọi hai ly cafe, chúng tôi ngồi yên lặng. Để xóa tan không khí trầm lắng tôi hỏi :
- Buổi tối uống cafe Út không sợ mất ngủ sao ?
- Đêm nay em không muốn ngủ. Muốn ngồi cùng anh đến sáng.
Biết Út có tình cảm với mình. Nhưng với tôi thì không thể. Đời lính biết ra sao ? Nhỡ đâu mai mốt lại theo mặt trận rúc rừng, băng suối. Chiến tranh đang leo thang. Không biết sẽ kéo dài đến lúc nào ? 1 tháng, một năm hay 5 năm. Liệu mình có tồn tại đến lúc đó để gặp lại cô gái này không ?
Út đập tay vào vai tôi, và để yên cánh tay ở đó hỏi :
- Anh nghĩ gì vậy ?
- Anh nghĩ xem sau nay Út trở thành cô giáo thì sẽ như thế nào ? Chắc các em học sinh sẽ rất vui khi được học cùng một cô giáo xinh đẹp và dịu dàng như em. Lúc đó đến thăm em anh sẽ khoanh tay ngồi nghe em giảng bài.
Út cười vui vẻ :
- Ảnh chỉ khéo tưởng tượng. Mà lúc đó anh phải nghe lời cô giáo đó.
- Được ngay từ lúc này anh sẽ coi em như cô giáo của anh.
Không khi đã vui vẻ trở lại. Út vui vẻ kể chuyện những ngày trong đội du kích. Những lần đưa đón bộ đội...
Thời gian qua mau. Đã gần 9h, mọi người trong quán đã ra về hết từ lúc nào. Quán cũng có vẻ muốn đóng cửa. Tôi nói với Út :
- Thôi chúng ta về. Anh đưa em về giao cho má.
- Không để em đưa anh về, em là chủ nhà.
Tôi phải làm bộ mặt nghiêm túc:
- Không được, anh nghe theo em từ chiều rồi. Giờ em phải nghe anh. Buổi tối muộn em đi một mình không tiện đâu.
Cuối cùng Út cũng đành nghe theo. Út đứng lên vẻ mặt buồn bã. Trên đường mấy lần Út định nói gì, rồi ngập ngừng lại thôi. Chỉ một quãng đường ngắn là tới nhà Út. Cánh cửa vẫn mở một bên. Ánh đèn từ trong nhà hắt ra. Đến trước cửa Út dừng lại, quay mặt tôi với ánh mắt buồn buồn. Tôi cảm thấy trong lòng cũng nao nao :
- Thôi em vào nhà đi, má mong. Bắt tay...cười lên cái nào. Anh muốn nhìn thấy núm đồng tiền xuất hiện trên má em lần nữa.
Út mỉm cười và nói :
- Anh cũng có mà. Có hẳn hai cái nè.
Út lấy tay dí vào má tôi rồi kiễng chân hôn nhẹ vào đón.
Hôn xong Út cũng xấu hổ :
- Thôi, Út vào nhà, anh về đi.
Tôi đứng như trời trồng trước cửa. Út đã bước vào trong cửa và quay lại nhìn tôi :
- Em kỳ lắm phải không anh ?
Tôi như sực tỉnh vội nói :
- Không, anh không thấy như vậy. Ngược lại anh rất vui.
Út nheo mắt nhìn tôi :
- Anh vui vì sao ? Nói em nghe được không ?
Tôi chậm rãi nói :
- Anh hiểu. Nụ hôn để nhớ, không phải phải nụ hôn để yêu.
Út mở to đôi mắt, ngạc nhiên nhìn tôi, ánh mắt như hờn dỗi, trách móc làm tôi thấy bối rối.
- Anh không hiểu, hay cố tình không hiểu ? Anh về đi.
Út nghẹn ngào quay vào nhà, đôi vai nhỏ run lên. Cánh cửa khép lại, để lại một mình tôi đứng trong bóng tối. Cây súng trên vai bỗng thấy nặng trĩu.
Hít một hơi dài, phảng phất quanh đây vẫn còn mùi hương con gái.
Xốc lại cây súng. Tôi quay người rảo bước về phía UB. Sau cánh cửa đã khép kín kia tôi tin có một đôi mắt vẫn dõi theo bước chân mình.
Về đến UB tôi vào phòng nghỉ. Tháo bỏ vũ khí. Đi tắm và ngồi hút thuốc, nghĩ đến Út và không biết mình làm vậy có đúng không ? Trong đầu bao suy nghĩ ngổn ngang. Vứt mẩu thuốc, tôi ngồi lặng lẽ trong bóng tối tĩnh tọa, tìm cảm giác cân bằng. Gần sáng thì tôi cũng chìm vào giấc ngủ .
Sáng sớm hôm sau. Cụ An gọi tôi dậy sớm :
- Chuẩn bị về chú em. Tỉnh cho chiếc xe ca chở mọi người về luôn Thủ Đức. Cậu chuẩn bị đi. 6h xuất phát.
- Có gì đâu mà chuẩn bị chú. Còn gần nửa tiếng nữa mà.
Cụ An hỏi :
- Chiều qua cậu có về thăm đơn vi không ?
- Đơn vị cháu ra Bắc rồi. Cháu qua thăm nhà người bạn gần đây.
Có tiếng còi ô tô. Chiếc xe ca chạy từ ngoài cổng vào. Trên thềm hơn chục người Campuchia cũng đã xách đồ ra. Tôi giúp họ xếp đồ lên xe. Tôi và cụ An cũng chuẩn bị bước lên xe. Từ ngoài cổng một cô gái đạp xe đi vội vào.
- Út..
Tôi kêu khẽ. Vẫn bộ đồ tối qua, Út chạy tới, đưa cho tôi một túi nilon :
- Em mua cho anh hai ổ bánh mì ăn sáng. Út muốn đến tiễn anh một đoạn đường.
- Cảm ơn em.
Út đưa cho tôi mảnh giấy ghi địa chỉ :
- Anh sẽ viết thư thăm em chứ.
Tôi gật đầu lia lịa :
- Nhất định anh sẽ viết. Hòm thư của anh : KP - 302 Tp. HCM. Nhớ nhé Út. Anh phải đi đây.
Nắm tay Út. Tay cô gái run lên trong tay tôi. Buông tay tôi bước lên xe. Út nhìn theo đôi mắt đẫm lệ.
Xe chuyển bánh. Út đứng giữa đường nhìn theo xe khuất hẳn. Cụ An vỗ cái tay to bè lên vai làm tôi sực tỉnh :
- Mày sinh ra để làm lính trinh sát. Mới nửa ngày mà đã cua được con bé xinh quá.
- Đâu có chú. Đồng đội cháu xưa cùng chiến đấu ở tỉnh.
Cụ An phá lên cười :
- Ha..ha, lính tráng gì con nhỏ đó liễu yếu đào tơ vậy. Tốt đấy, lấy vợ miền nam cũng được. Sau này đi lại cũng gần.
Xe bon bon về Thủ Đức kết thúc chuyến công. Tôi quay về công việc hàng ngày quen thuộc của người lính cảnh vệ.
(... Còn một chút liên quan đến cô Út. Mai em kể nốt ...👋)
Truyện của cụ có đạo diễn giỏi dựng phim là hay luôn.
Ô mà thơm xong là xong hả cụ? Khối người hụt hẫng :(
 

xommai

Xe tải
Biển số
OF-728493
Ngày cấp bằng
8/5/20
Số km
315
Động cơ
83,155 Mã lực
Tuổi
42
Sáng dậy sớm, lượm lặt ở FB chia sẻ cùng các cụ mợ. Mong rằng chia sẻ này sẽ có ích cho ai đó và xin lỗi nếu làm phiền những ai không quan tâm
Chặng đường đi xuống âm gian sau khi người ta chết đi
Tương truyền, trong quá trình đi xuống âm gian sau khi người ta chết đi thì quan ải đầu tiên là qua Quỷ Môn quan, rồi liền phải đi qua một con đường gọi là đường Hoàng Tuyền, hai bên đường nở rộ một loại hoa đẹp, chỉ thấy hoa nở không thấy lá xanh, người cõi dương gian gọi là hoa Bỉ Ngạn (hoa của cõi bên kia).
Con đường này cần phải đi rất lâu rất lâu, đến tận cuối con đường sẽ có một con sông nhỏ gọi là Vong Xuyên Hà. Trên sông có một chiếc cầu đá gọi là cầu Nại Hà, bờ đối diện bên kia của cây cầu có một gò đất gọi là Vọng Hương đài, bên cạnh Vọng Hương đài có một cái đình nhỏ gọi là đình Mạnh Bà. Ở đó có một người tên là Mạnh Bà trông chừng và đưa cho mỗi người qua đường một chén canh Mạnh Bà. Uống canh Mạnh Bà sẽ khiến người ta quên hết tất cả mọi chuyện.
Bên bờ sông Vong Xuyên còn có một tảng đá, gọi là Tam Sinh thạch (đá ba đời), ghi chép lại đời trước, đời này và đời sau của mỗi một người. Đi qua cầu Nại Hà, đứng trên Vọng Hương đài nhìn nhân gian một lần cuối cùng, sau đó mới đi vào cõi âm tào địa phủ.

Ải thứ nhất: Quỷ Môn quan

Người ta sau khi chết đi, trước hết là do quỷ sai nơi âm gian Hắc Bạch Vô Thường dẫn ba hồn bảy phách đi, rồi giao cho quỷ Đầu Trâu Mặt Ngựa đẫn đến Quỷ Môn quan – một quan ải cần phải đi vào cõi âm gian.
Ngạn ngữ có câu: “Quỷ Môn quan, mười người đi, chín người trở về”.
Trước Quỷ Môn quan có mười sáu quỷ lớn, truyền thuyết kể rằng Diêm La Vương đã đặc cách chọn ra một nhóm ác quỷ để trấn giữ cửa ải này, họ tra xét vô cùng hà khắc, nghiêm ngặt đối với những vong hồn dã quỷ tội ác đầy mình, bản tính hung ác không đổi; không để cho một ai có thể trà trộn đi qua quan này.
Lúc còn sống bất luận là quan chức quyền quý hay bá tánh bình dân, ai đã đến nơi đây đều cần phải tiếp nhận tra xét, xem xem có mang theo lộ dẫn – giấy thông hành đến quỷ quốc hay không, đây là căn cứ của người sau khi chết đi đến quỷ quốc báo danh.
Lộ dẫn dài 3 thước (90 cm), rộng hai thước (60 cm), được làm bằng giấy mềm màu vàng, mặt trên viết “Lộ dẫn do Phong Đô Thiên Vũ Diêm La Đại Đế phát cho và con người khắp thiên hạ, cần phải đi qua đường này, mới có thể đến địa phủ chuyển thế thăng thiên”.
Đồng thời, trên mặt lộ dẫn có đóng ba dấu ấn của “thành hoàng âm ty, phủ huyện Phong Đô”. Phàm là người sau khi chết đưa vào quan tài hoặc trong lúc hỏa táng đốt bỏ, nó sẽ theo linh hồn đến địa phủ.

Ải thứ hai: Đường Hoàng Tuyền

Qua khỏi Quỷ Môn quan, tiếp đó chính là phải đi qua một con đường Hoàng Tuyền dài đằng đẵng. Hồn phách của người ta đến âm gian báo danh sẽ phải đi một đoạn đường rất dài, qua rất nhiều quan, vì vậy đường Hoàng Tuyền (Suối Vàng) là tên gọi chung đối với những quan và lộ trình này.
Trên đường Hoàng Tuyền có hoa Bỉ Ngạn màu đỏ, từ xa mà nhìn thì giống như là tấm thảm máu trải dài, vì loài hoa này có màu đỏ như lửa nên được ví là “đường lửa chiếu rọi”. Cũng bởi nó là cảnh vật và màu sắc duy nhất trên con đường Hoàng Tuyền dài đằng đẵng này, nên mọi người cứ đi theo hoa này mà thông đến địa ngục của cõi u minh.
Dương thọ của con người đến rồi thì sẽ chết, đây là cái chết bình thường; người chết bình thường trước hết cần phải đi qua Quỷ Môn quan, hồn phách của người ta đi qua quan này rồi liền sẽ biến thành quỷ. Ngoài ra, trên đường Hoàng Tuyền còn có rất nhiều cô hồn dã quỷ, họ là những người dương thọ chưa hết mà chết bất đắc kỳ tử; họ đã không thể lên trời, cũng không thể đầu thai, càng không thể đến âm gian, chỉ có thể lang thang trên đường Hoàng Tuyền, đợi đến dương thọ kết thúc rồi mới có thể đến âm gian báo danh, nghe Diêm La Vương phán xét.

Ải thứ ba: Tam Sinh thạch

Bên cạnh cầu Nại Hà có tảng đá xanh tên Tam Sinh thạch (đá ba đời), chữ trên đá đỏ như máu, mặt trên có khắc bốn chữ lớn “Tảo Đăng Bỉ Ngạn” (sớm đến bờ bên kia). Nghe nói rằng, tảng đá này ghi chép lại đời trước, đời nay và đời sau của mỗi một người. Nhân của đời trước, quả của kiếp này, duyên khởi duyên diệt, đều chất chồng mà khắc trên tảng đá ba đời.
Trăm nghìn năm nay, nó đã chứng kiến sầu khổ và mừng vui, bi ai và hạnh phúc, nụ cười và nước mắt, cho đến hết thảy những món nợ và những tình cảm phải trả của tầng tầng lớp lớp chúng sinh; Đứng trước tảng đá ba đời này là thấu tỏ hết.

Ải thứ tư: Vọng Hương đài

“Trên Vọng Hương đài quỷ hốt hoảng, mắt mở trừng trừng lệ hai hàng. Vợ con già trẻ tựa bên hòm, bạn bè thân quyến trước linh đường”.
Vọng Hương đài, cũng chính là Thổ Cao đài, nơi có đình Mạnh Bà, là ở phía trước cây cầu, chứ không phải ở phía sau cây cầu.
Vọng Hương đàì lại gọi là “Tư Hương lĩnh” (đồi nhớ quê).
Ở nơi này, có thể lên đài nhìn về ngôi nhà nơi dương thế, vậy nên nơi đây đã trở thành cửa sổ nhìn về dương gian của quỷ hồn và Thánh địa, là nơi liên lạc tình cảm giữa người sống và người chết.
Truyền thuyết kể rằng, con người ta sau khi chết rồi, “ngày đầu tiền không ăn cơm nơi cõi người, ngày thứ hai liền qua âm dương giới, ngày thứ ba đến Vọng Hương đài, nhìn thấy người thân đang khóc lóc thảm thiết”.

Quỷ hồn đến trước địa phủ báo cáo, rất nhớ mong người thân nơi dương thế. Dù cho quỷ tốt giận dữ quát mắng, vẫn nhất quyết muốn lên Vọng Hương đài nhìn về quê nhà, khóc lớn một trận mới hết hy vọng và đi đến “Âm tào địa phủ”.
Theo truyền thuyết, Vọng Hương đài là nơi mà vong hồn nhìn về dương thế tạm biệt người thân một lần cuối cùng. Lại có truyền thuyết rằng, kiến tạo của Vọng Hương đài nơi âm gian rất kỳ lạ, trên rộng dưới hẹp, mặt như cánh cung, lưng như dây cung ngang nhau, ngoài một con đường đá rất nhỏ ra, còn lại đều là núi đao rừng kiếm, hiểm trở vô cùng. Đứng ở trên đó, năm châu bốn biển đều có thể nhìn thấy.

Ải thứ năm: Vong Xuyên hà

Vong Xuyên hà còn gọi “Tam Đồ hà”, chắn ngang giữa đường Hoàng Tuyền và âm phủ. Nước sông có màu đỏ như máu, bên trong hết thảy đều là cô hồn dã quỷ không được đầu thai, trùng rắn khắp nơi, những trận gió tanh hôi tạt thẳng vào mặt.
Đương nhiên, vì để kiếp sau có thể gặp lại người mình yêu thương nhất trong kiếp này, bạn có thể không uống canh Mạnh Bà, vậy cần phải nhảy vào Vong Xuyên hà, đợi trên nghìn năm mới có thể đầu thai.
Trong nghìn năm đó, hoặc có lẽ sẽ nhìn thấy người mà mình yêu thương nhất trong kiếp này đi trên đầu, nhưng không thể nói chuyện với nhau, bạn thấy họ, nhưng họ lại không thấy bạn. Trong nghìn năm đó, bạn nhìn thấy họ hết lần này lại đến lần khác đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà hết chén này lại chén khác, tuy mong họ không uống canh Mạnh Bà nhưng lại sợ rằng họ chịu không nổi cái khổ dày vò nghìn năm trong Vong Xuyên Hà này.
Sau nghìn năm, nếu như lòng nhớ nhung của bạn không hề giảm đi, còn có thể nhớ được chuyện của đời trước, vậy thì có thể trở lại nhân gian, tìm kiếm người mà bạn yêu nhất trong đời trước.

Ải thứ sáu: Canh Mạnh Bà

Canh Mạnh Bà còn gọi là Vong Tình Thủy hoặc Vong Ưu Tán, hễ uống vào liền quên hết mọi chuyện của đời này lẫn đời trước. Mạnh Bà phân phát canh Mạnh Bà ở đầu cầu Nại Hà, chứ không phải ở trên cầu.
Mỗi một người đều phải đi qua cầu Nại Hà, Mạnh Bà đều sẽ hỏi có uống canh Mạnh Bà không, nếu muốn qua cầu Nại Hà, thì cần phải uống canh Mạnh Bà. Còn không uống canh Mạnh Bà, thì không qua được cầu Nại Hà, không qua được cầu Nại Hà, thì không được đầu thai chuyển sinh.
Mỗi một người trong dương gian đều có một cái chén của mình ở tại nơi này, canh Mạnh Bà trong chén, thật ra chính là nước mắt chảy suốt một đời của bản thân người ta khi còn sống. Mỗi một người khi còn sống, đều sẽ chảy nước mắt: hoặc vui, hoặc buồn, hoặc đau khổ, hoặc căm hận, hoặc sầu não, hoặc yêu thương …
Mạnh Bà thu giữ từng giọt từng giọt nước mắt của họ lại, đun nấu thành canh, khi họ rời khỏi nhân gian, đi đến đầu cầu Nại Hà, sẽ cho họ uống vào, quên hết yêu hận tình thù khi còn sống, kiền tịnh sạch sẽ, bắt đầu tiến nhập vào Lục đạo, hoặc là Tiên, hoặc là người, hoặc là súc sinh, v.v…
Không phải mỗi người đều sẽ can tâm tình nguyện uống canh Mạnh Bà. Bởi vì một đời này, sẽ luôn có người từng yêu không muốn quên đi. Mạnh Bà sẽ nói với họ: “Nước mắt cậu rơi vì người ấy đều đã nấu thành chén canh này, uống nó rồi, chính là uống vào tình yêu cậu dành cho người đó vậy”. Một ký ức được xóa đi sau cùng trong mắt người ta chính là người mà họ yêu nhất trong đời này, uống canh vào, hình bóng người trong mắt dần dần phai nhạt đi, con mắt trong sáng như đứa trẻ sơ sinh.
Uống canh Mạnh Bà rồi, có thể quên đi hết thảy sầu khổ, buồn vui nơi trần thế, chỉ uống canh thuốc của bà, mối thù trong đời này kiếp này sẽ quên sạch đi, đến thế gian làm một con người hoàn toàn mới.
Những người mong nhớ, những người thống hận, đời sau đều sẽ là người xa lạ; loại canh khiến người ta gặp nhau mà chẳng biết nhau này chính là canh Mạnh Bà.

Ải thứ bảy: Cầu Nại Hà

“Đi qua đầu cầu Nại Hà, một đi không ngoảnh đầu nhìn lại”.
Cây cầu chia thành ba tầng, tầng trên đỏ, tầng giữa màu vàng đen, tầng dưới cùng là màu đen, càng ở tầng thấp thì càng chật, càng hung hiểm vô cùng. Khi sống làm việc thiện thì đi tầng trên, người nửa thiện nửa ác thì đi tầng giữa, những người hành ác thì chính là đi tầng dưới cùng.
Bên dưới cầu là con sông có vô số cô hồn dã quỷ không được đầu thai; những quỷ hồn chết đuối kia đều là ở trên dưới nhịp cầu hoặc trái phải đầu cầu, mong tìm thế thân cho mình, để bản thân có thể đầu thai chuyển thế.
Những người đi tầng dưới sẽ bị quỷ hồn chặn lại, lôi vào trong sóng lớn bẩn thỉu, bị rắn đồng chó sắt cắn xé, chịu đủ thống khổ dày vò không được giải thoát.
Đi qua hết cầu Nại Hà bèn có thể thông đến sáu nơi, tức là đi vào cõi lục đạo luân hồi: cõi người trời, cõi A-tu-la, cõi người, cõi súc sinh (cũng goi là đường bên cạnh), cõi quỷ đói, cõi địa ngục.
Trong đó, người trời, A-tu-la là cõi người thuộc về ba đường trên, còn súc sinh, ác quỷ, địa ngục thì thuộc về ba đường dưới.
Còn đi về cõi nào, là dựa vào nghiệp thiện ác tích được của vong hồn lúc còn sống mà phân loại. Người thiện nghiệp nhiều luôn luôn sẽ được bố trí ba đường trên, những người ác nghiệp nhiều luôn luôn được bố trí ba đường dưới.
Quá trình đi xuống âm gian của người ta sau khi chết vốn không thông dụng với hết thảy mọi người. Những người tu hành làm thiện nếu như công đức đạt đến viên mãn, sau khi hết mệnh sẽ không phải trải qua quá trình âm gian này mà trực tiếp được Phật tiếp dẫn đến thế giới tây phương Cực Lạc; những kẻ đại ác làm nhiều việc gian ác cũng có thể sẽ không trải qua quá trình âm gian này, bởi nghiệp lực dẫn dắt mà sẽ bị đánh thẳng vào địa ngục.

Đây là truyền thuyết lưu truyền hơn hàng nghìn năm nay, tuy khoa học không cách nào chứng thực được, nhưng vẫn mãi ảnh hưởng đến tâm linh của người ta, hết thảy mọi người không khỏi hiếu kì, e sợ …
Còn bạn, bạn có nghĩ rằng tồn tại thế giới sau khi chết không?
Bất luận đáp án của bạn là gì, lựa chọn tốt nhất đều nên là …“Nắm chắc hiện tại, tu hành đúng lúc”, như vậy mới có thể vừa vui vẻ lại an lòng!
 

buicongchuc

Xe ba gác
Biển số
OF-146822
Ngày cấp bằng
23/6/12
Số km
22,956
Động cơ
629,133 Mã lực
Nơi ở
Bắc Từ Liêm, Hà Nội
( tiếp tục các cụ nhé...)
Ngồi nói chuyện với bà má một lúc, thì trời cũng sắp tối. Nhìn đồng hồ đã hơn 6h. Đến lúc phải ra về, tôi đứng lên mang hai khẩu súng và xin phép bà má ra về. Nhìn quanh nhà không thấy Út đâu. Má liền gọi :
- Út à ? Anh nó về kìa ?
Tiếng Út từ trong buồng vọng ra :
- Anh chờ em chút xíu. Em ra ngay, đưa anh về.
Vài phút sau thì Út ra. Cô nàng đã thay bộ đồ khác. Một cái quần màu trắng và áo sơmi màu tím Huế.
- Em định đi đâu thế này ?
- Em đi uống cafe với anh rồi đưa anh về.
Nhìn ánh mắt Út, tôi không nỡ từ chối. Đành gật đầu. Má Út dặn với :
- Về sớm nghe con. Con gái đi chơi muộn quá không tốt.
- Má yên tâm. Con sẽ nói Út về sớm.
Tôi chào má lần nữa rồi cùng Út đi ra ngoài.
Đi bên tôi, Út hỏi nhỏ :
- Mai anh về thành phố rồi. Có còn quay lại đây thăm Út không ?
- Út biết đó. Bộ đội bọn anh không tự quyết được. Anh cũng không bieesrt nữa. Nhưng chắc chắn anh sẽ nhớ nơi này.
- Là anh nói đó nghe. Giờ theo Út đi uống cafe, rồi anh về UB nghỉ.
Tôi và Út lại vào quán cafe lúc chiều. Buổi tối nên quán có khách nhiều hơn. Một vài đôi ngồi chụm đầu thủ thỉ. Ở cái tỉnh lẻ này, nơi đang nửa chiến tranh, nửa hòa bình chắc họ cũng chẳng có nơi nào để hẹn hò. Điện thắp sáng cũng đang bị hạn chế. Mỗi nhà chỉ có một bóng đèn nhỏ hắt ánh sáng vàng vọt ra đường. Đèn đường cũng không có. Gọi hai ly cafe, chúng tôi ngồi yên lặng. Để xóa tan không khí trầm lắng tôi hỏi :
- Buổi tối uống cafe Út không sợ mất ngủ sao ?
- Đêm nay em không muốn ngủ. Muốn ngồi cùng anh đến sáng.
Biết Út có tình cảm với mình. Nhưng với tôi thì không thể. Đời lính biết ra sao ? Nhỡ đâu mai mốt lại theo mặt trận rúc rừng, băng suối. Chiến tranh đang leo thang. Không biết sẽ kéo dài đến lúc nào ? 1 tháng, một năm hay 5 năm. Liệu mình có tồn tại đến lúc đó để gặp lại cô gái này không ?
Út đập tay vào vai tôi, và để yên cánh tay ở đó hỏi :
- Anh nghĩ gì vậy ?
- Anh nghĩ xem sau nay Út trở thành cô giáo thì sẽ như thế nào ? Chắc các em học sinh sẽ rất vui khi được học cùng một cô giáo xinh đẹp và dịu dàng như em. Lúc đó đến thăm em anh sẽ khoanh tay ngồi nghe em giảng bài.
Út cười vui vẻ :
- Ảnh chỉ khéo tưởng tượng. Mà lúc đó anh phải nghe lời cô giáo đó.
- Được ngay từ lúc này anh sẽ coi em như cô giáo của anh.
Không khi đã vui vẻ trở lại. Út vui vẻ kể chuyện những ngày trong đội du kích. Những lần đưa đón bộ đội...
Thời gian qua mau. Đã gần 9h, mọi người trong quán đã ra về hết từ lúc nào. Quán cũng có vẻ muốn đóng cửa. Tôi nói với Út :
- Thôi chúng ta về. Anh đưa em về giao cho má.
- Không để em đưa anh về, em là chủ nhà.
Tôi phải làm bộ mặt nghiêm túc:
- Không được, anh nghe theo em từ chiều rồi. Giờ em phải nghe anh. Buổi tối muộn em đi một mình không tiện đâu.
Cuối cùng Út cũng đành nghe theo. Út đứng lên vẻ mặt buồn bã. Trên đường mấy lần Út định nói gì, rồi ngập ngừng lại thôi. Chỉ một quãng đường ngắn là tới nhà Út. Cánh cửa vẫn mở một bên. Ánh đèn từ trong nhà hắt ra. Đến trước cửa Út dừng lại, quay mặt tôi với ánh mắt buồn buồn. Tôi cảm thấy trong lòng cũng nao nao :
- Thôi em vào nhà đi, má mong. Bắt tay...cười lên cái nào. Anh muốn nhìn thấy núm đồng tiền xuất hiện trên má em lần nữa.
Út mỉm cười và nói :
- Anh cũng có mà. Có hẳn hai cái nè.
Út lấy tay dí vào má tôi rồi kiễng chân hôn nhẹ vào đón.
Hôn xong Út cũng xấu hổ :
- Thôi, Út vào nhà, anh về đi.
Tôi đứng như trời trồng trước cửa. Út đã bước vào trong cửa và quay lại nhìn tôi :
- Em kỳ lắm phải không anh ?
Tôi như sực tỉnh vội nói :
- Không, anh không thấy như vậy. Ngược lại anh rất vui.
Út nheo mắt nhìn tôi :
- Anh vui vì sao ? Nói em nghe được không ?
Tôi chậm rãi nói :
- Anh hiểu. Nụ hôn để nhớ, không phải phải nụ hôn để yêu.
Út mở to đôi mắt, ngạc nhiên nhìn tôi, ánh mắt như hờn dỗi, trách móc làm tôi thấy bối rối.
- Anh không hiểu, hay cố tình không hiểu ? Anh về đi.
Út nghẹn ngào quay vào nhà, đôi vai nhỏ run lên. Cánh cửa khép lại, để lại một mình tôi đứng trong bóng tối. Cây súng trên vai bỗng thấy nặng trĩu.
Hít một hơi dài, phảng phất quanh đây vẫn còn mùi hương con gái.
Xốc lại cây súng. Tôi quay người rảo bước về phía UB. Sau cánh cửa đã khép kín kia tôi tin có một đôi mắt vẫn dõi theo bước chân mình.
Về đến UB tôi vào phòng nghỉ. Tháo bỏ vũ khí. Đi tắm và ngồi hút thuốc, nghĩ đến Út và không biết mình làm vậy có đúng không ? Trong đầu bao suy nghĩ ngổn ngang. Vứt mẩu thuốc, tôi ngồi lặng lẽ trong bóng tối tĩnh tọa, tìm cảm giác cân bằng. Gần sáng thì tôi cũng chìm vào giấc ngủ .
Sáng sớm hôm sau. Cụ An gọi tôi dậy sớm :
- Chuẩn bị về chú em. Tỉnh cho chiếc xe ca chở mọi người về luôn Thủ Đức. Cậu chuẩn bị đi. 6h xuất phát.
- Có gì đâu mà chuẩn bị chú. Còn gần nửa tiếng nữa mà.
Cụ An hỏi :
- Chiều qua cậu có về thăm đơn vi không ?
- Đơn vị cháu ra Bắc rồi. Cháu qua thăm nhà người bạn gần đây.
Có tiếng còi ô tô. Chiếc xe ca chạy từ ngoài cổng vào. Trên thềm hơn chục người Campuchia cũng đã xách đồ ra. Tôi giúp họ xếp đồ lên xe. Tôi và cụ An cũng chuẩn bị bước lên xe. Từ ngoài cổng một cô gái đạp xe đi vội vào.
- Út..
Tôi kêu khẽ. Vẫn bộ đồ tối qua, Út chạy tới, đưa cho tôi một túi nilon :
- Em mua cho anh hai ổ bánh mì ăn sáng. Út muốn đến tiễn anh một đoạn đường.
- Cảm ơn em.
Út đưa cho tôi mảnh giấy ghi địa chỉ :
- Anh sẽ viết thư thăm em chứ.
Tôi gật đầu lia lịa :
- Nhất định anh sẽ viết. Hòm thư của anh : KP - 302 Tp. HCM. Nhớ nhé Út. Anh phải đi đây.
Nắm tay Út. Tay cô gái run lên trong tay tôi. Buông tay tôi bước lên xe. Út nhìn theo đôi mắt đẫm lệ.
Xe chuyển bánh. Út đứng giữa đường nhìn theo xe khuất hẳn. Cụ An vỗ cái tay to bè lên vai làm tôi sực tỉnh :
- Mày sinh ra để làm lính trinh sát. Mới nửa ngày mà đã cua được con bé xinh quá.
- Đâu có chú. Đồng đội cháu xưa cùng chiến đấu ở tỉnh.
Cụ An phá lên cười :
- Ha..ha, lính tráng gì con nhỏ đó liễu yếu đào tơ vậy. Tốt đấy, lấy vợ miền nam cũng được. Sau này đi lại cũng gần.
Xe bon bon về Thủ Đức kết thúc chuyến công. Tôi quay về công việc hàng ngày quen thuộc của người lính cảnh vệ.
(... Còn một chút liên quan đến cô Út. Mai em kể nốt ...👋)
Cái vụ thơm tay chỉ có cụ buicongchuc là làm chuyên nghiệp thôi cụ ới. Cụ angkor nhà mình Liễu Hạ Huệ thời hiện đại.
Em xin phép cụ anh, em biên tí tẹo nha:

Anh muốn nhìn thấy núm đồng tiền xuất hiện trên má em lần nữa.
Út mỉm cười và nói :
- Anh cũng có mà, có hẳn hai cái nè.
Út lấy tay dí vào má tôi rồi kiễng chân hôn nhẹ vào đó rồi khẽ ngả đầu vào vai tôi. Tôi đưa tay ôm nhẹ bờ vai Út, còn Út thì xiết chặt lấy tôi.
Thời gian như ngừng lại...

Rồi Út khẽ xấu hổ đẩy tôi ra:
- Thôi, Út vào nhà, anh về đi.
Tôi đứng như trời trồng trước cửa. Út đã bước vào trong cửa và quay lại nhìn tôi, tôi nhìn Út mỉm cười.
- Em sẽ đợi anh?
Tôi như sực tỉnh vội nói :
- Không, người lính trong chiến tranh không biết thế nào mà đợi, đừng đợi tôi Út ạ!
- Em sẽ đợi...
Út rơm rớm nước mắt rồi quay vào nhà.
 

Marance

Xe tăng
Biển số
OF-732755
Ngày cấp bằng
15/6/20
Số km
1,623
Động cơ
95,513 Mã lực
Em xin phép cụ anh, em biên tí tẹo nha:

Anh muốn nhìn thấy núm đồng tiền xuất hiện trên má em lần nữa.
Út mỉm cười và nói :
- Anh cũng có mà, có hẳn hai cái nè.
Út lấy tay dí vào má tôi rồi kiễng chân hôn nhẹ vào đó rồi khẽ ngả đầu vào vai tôi. Tôi đưa tay ôm nhẹ bờ vai Út, còn Út thì xiết chặt lấy tôi.
Thời gian như ngừng lại...

Rồi Út khẽ xấu hổ đẩy tôi ra:
- Thôi, Út vào nhà, anh về đi.
Tôi đứng như trời trồng trước cửa. Út đã bước vào trong cửa và quay lại nhìn tôi, tôi nhìn Út mỉm cười.
- Em sẽ đợi anh?
Tôi như sực tỉnh vội nói :
- Không, người lính trong chiến tranh không biết thế nào mà đợi, đừng đợi tôi Út ạ!
- Em sẽ đợi...
Út rơm rớm nước mắt rồi quay vào nhà.
Câu áp chót hay quá cụ ah!👏
 

angkorwat

Xe điện
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
4,389
Động cơ
534,007 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Cái vụ thơm tay chỉ có cụ buicongchuc là làm chuyên nghiệp thôi cụ ới. Cụ angkor nhà mình Liễu Hạ Huệ thời hiện đại.
Như Liễu Hạ Huệ thì thành công công hả mợ 🤔. Cũng bối rối lắm đấy mợ ạ.
Nhìn gấy đẹp ai chả thích. Nhất là sau 1975, nhìn gái miền nam họ đẹp kiểu hiện đại, cư xử phóng khoáng nên thích lắm. Với cô Út này, khi lần đầu tiên cô ấy ôm em lần trở về từ Campuchia em đã cảm thấy có gì khang khác rồi, ánh mắt khi cô ấy chào bọn em cũng là lạ. Có cảm giác ánh mắt đó dành riêng cho mình. Nên khi thằng Ninh Bình rủ đi thăm cô Út tỉnh đội dù rất muốn đi nhưng em cũng từ chối để nó đi một mình. Nhưng cũng chẳng tránh được. Cái duyên nó đến và không có phận.
Thanh niên thời đó ông nào chả vậy.🤓
 

buicongchuc

Xe ba gác
Biển số
OF-146822
Ngày cấp bằng
23/6/12
Số km
22,956
Động cơ
629,133 Mã lực
Nơi ở
Bắc Từ Liêm, Hà Nội
Đến đoạn này làm em nhớ lại đêm cuối Đông năm ấy. Trước cửa nhà của M.T.Đ thứ hai, nàng đã ôm chặt lấy người tôi trong hơi thở ấm áp, còn tôi thì xót xa vì biết đây sẽ là cái ôm cuối cùng của hai đứa...
 

Phỗng new

Xe điện
Biển số
OF-376932
Ngày cấp bằng
10/8/15
Số km
4,112
Động cơ
318,279 Mã lực
Vậy cụ muốn sau đó là gì ? để em bịa ra đoạn ấy 😂😂😂.
Em thấy nhiều mợ hóng đoạn đấy lắm cụ ạ.
Mà thôi, cái đoạn ấy cụ chưa viết thì em cũng hình dung ra rồi: cái quạt trần quay hoặc 2 con thạch sùng đuổi nhau :))
 

buicongchuc

Xe ba gác
Biển số
OF-146822
Ngày cấp bằng
23/6/12
Số km
22,956
Động cơ
629,133 Mã lực
Nơi ở
Bắc Từ Liêm, Hà Nội
Sáng nay em đến văn phòng sớm, nghe Xa khơi và đi pha ly cafe' sữa. Mải theo mạch yêu thương của cụ angkorwat và chìm trong câu dân ca xứ Nghệ, "ôi câu ca rằng giận mà thương"...
Giờ em mí chợt nhớ ra là mình chưa ăn sáng. Thôi, em đi xuống tầng kiếm đồ gì ăn tạm đã.
 

angkorwat

Xe điện
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
4,389
Động cơ
534,007 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Em thấy nhiều mợ hóng đoạn đấy lắm cụ ạ.
Mà thôi, cái đoạn ấy cụ chưa viết thì em cũng hình dung ra rồi: cái quạt trần quay hoặc 2 con thạch sùng đuổi nhau :))
À, hỉu...hỉu: "... Hai con thạch sùng con, đuổi nhau cắn nhau đứt đuôi..." =)) =)) =))
 

prado2012

Xe điện
Biển số
OF-141245
Ngày cấp bằng
9/5/12
Số km
3,809
Động cơ
361,068 Mã lực
Như Liễu Hạ Huệ thì thành công công hả mợ 🤔. Cũng bối rối lắm đấy mợ ạ.
Nhìn gấy đẹp ai chả thích. Nhất là sau 1975, nhìn gái miền nam họ đẹp kiểu hiện đại, cư xử phóng khoáng nên thích lắm. Với cô Út này, khi lần đầu tiên cô ấy ôm em lần trở về từ Campuchia em đã cảm thấy có gì khang khác rồi, ánh mắt khi cô ấy chào bọn em cũng là lạ. Có cảm giác ánh mắt đó dành riêng cho mình. Nên khi thằng Ninh Bình rủ đi thăm cô Út tỉnh đội dù rất muốn đi nhưng em cũng từ chối để nó đi một mình. Nhưng cũng chẳng tránh được. Cái duyên nó đến và không có phận.
Thanh niên thời đó ông nào chả vậy.🤓
Em nói thiệt, em là phụ nữ mà em còn mê khi ngắm gái miền Tây, da trắng, dáng đẹp, giọng nói thì ngọt ngào. Em mà là đờn ông khéo em cũng không có đường về Bắc ;)) Mà hồi ấy , hoàn cảnh ấy thì vậy thôi, cũng là duyên không phận để lại cho cụ tình cảm đẹp khi viết những dòng này.
 

tqt77

Xe điện
Biển số
OF-7609
Ngày cấp bằng
31/7/07
Số km
2,137
Động cơ
553,579 Mã lực
Hôm qua em bước vào sảnh 1 cc ..khi ấy đã quãng 0h5 phút đêm .. 2 màn hình trên tường sảnh chia nhiều ô nhỏ ..có vài cụ kê ghế bàn nhìn lên đó nhìn là đoán đc họ là ai...
Cũng ko quan tâm nếu sáng trước đó ra khỏi nhà đã thấy đông xxx.
1 ng đi qua em hỏi . Vây bắt đứa nào hay sao ?
Không...nghe nói ng ta phát hiện trong rác ở đây 1 bọc trong có.......1 bb
Nếu thật thì con ng lắm kẻ ác thật...
Về nhà đã muộn nhưng cảm xúc lẫn lộn khó ngủ..
Ai làm ...liệu mình gặp trong thang máy này bao h và khi nào. Kẻ đó trông lành hay dữ , tại sao có thể làm nổi việc đó ..có số phận thật hay k .. .???
à há, thảo nào em thấy chữ OTFUN trên trán bác, tòa BMM đúng ko? ko phải bb mà chỉ mới 20 tuần thôi.
 

Mít tờ Tung

Xe buýt
Biển số
OF-414046
Ngày cấp bằng
1/4/16
Số km
903
Động cơ
232,883 Mã lực
Nơi ở
Khu đô thị Ciputra
Hôm qua em đi xem phim Quật mộ trùng ma. Cái kết nhanh quá liên quan nhiều thứ em ko hiểu lắm. Có Cụ Mợ nào đã xem rồi giải thích cho em đc ko ạ. Kim, mộc, thủy, hỏa thổ gì đó em không hiểu rõ ạ :(
mợ cần giải thích chỗ nào em giải thích hết cho. Em nghiên cứu về phong thủy nên rõ lắm nè
 

Phỗng new

Xe điện
Biển số
OF-376932
Ngày cấp bằng
10/8/15
Số km
4,112
Động cơ
318,279 Mã lực
Không. Em chỉ thích ngắm mợ Stone.
"Anh" thì em ngắm anh Al Pacino trong Bố già, Lương Triều Vỹ trong Sắc giới. Anh Đu lát ở Bản năng cứ ngơ ngơ kiểu gì ý 😉
Anh Al Pacino em chưa thấy nude phát nào trên phim, mợ nhỉ? Anh này hơi thấp một tẹo.
À dạo đó còn có cái phim "Pretty Woman", ấn tượng mãi chị diễn viên mồm rộng.

ZynZyn , còn cả cái phim "Thanh gươm và giọt lệ" nữa, mợ tìm link luôn thể.
 

Binken888

Xe máy
Biển số
OF-492851
Ngày cấp bằng
28/2/17
Số km
61
Động cơ
190,807 Mã lực
Cô gái nói với chàng trai: kiếp này em ko lấy được anh thì em nguyện kiếp sau làm con gái của anh. Ở nhà của anh, tiêu tiền của anh, đi xe của anh, bắt vợ anh ngày đêm hầu hạ em rồi chống mắt lên xem thằng khác giật em khỏi tay anh…!!!
P/s: em mới hóng được trên face, nhớ tới cụ Wat thì giật cả mình… hic hic!
 

ZynZyn

Xe lăn
Biển số
OF-186539
Ngày cấp bằng
22/3/13
Số km
13,195
Động cơ
523,551 Mã lực


E tìm thấy mỗi phim này thôi, phải phim này ko cụ?
Anh Al Pacino em chưa thấy nude phát nào trên phim, mợ nhỉ? Anh này hơi thấp một tẹo.
À dạo đó còn có cái phim "Pretty Woman", ấn tượng mãi chị diễn viên mồm rộng.

ZynZyn , còn cả cái phim "Thanh gươm và giọt lệ" nữa, mợ tìm link luôn thể.
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top