Hình như ở những nơi có đạo, họ dính tuyên truyền của các cha nhiều nên có cực đoan hơn, trong lời kể của cụ cũng có nhắc đến chuyện dân ghét lính nhỉ. Một khoảng cách, nếu như cố gắng vượt qua cũng rất vất vả.Thực ra với thành phần gọi là " ngụy quân, ngụy quyền" lại còn dân Bắc kỳ di cư 1954, bọn em bị tuyệt đối cấm quan hệ. Vốn là thằng lính vô kỷ luật, hay hành động theo cảm tính, thấy anh Ba vui vẻ dễ mến thì em chơi thôi. Nhưng đến đoạn muốn gả cô em gái thì tuyệt đối không thể được. Cái hố ngăn cách sâu quá, cô ta có là tiên nữ thì cũng chịu. Quan tâm đến cô ta một chút như cô em gái trong nhà thôi.
Hồi năm 78, gia đình em vào thăm ông bà nội, cũng di cư từ 1954. Loáng thoáng bên tai có giọng đặc bắc :" bắc kỳ kìa ". Với anh cựu binh, cô hoa khôi, cụ cũng có rất nhiều thời gian để làm cho họ suy nghĩ thoáng hơn, nhưng chỉ là hai người đó thôi. Có nhiều người khác, họ suy nghĩ còn nặng lắm. Chắc là cụ cũng thấy vậy nên với cô ấy, cụ ra tay "chém đinh chặt sắt " luôn.