Con nhà cụ là ngoại lệ chớ bọn Gấu mà chửa thì hầu như con nào cũng giở chứngSao vk em nó có bầu nó ngoan thế nhỉ
Toàn thích em cho gác tay ngủ
Thi thoảng ăn vặt vài thứ , chiểu tối đi dạo ,
sáng đưa đi làm , chiều tối đón về
Con nhà cụ là ngoại lệ chớ bọn Gấu mà chửa thì hầu như con nào cũng giở chứngSao vk em nó có bầu nó ngoan thế nhỉ
Toàn thích em cho gác tay ngủ
Thi thoảng ăn vặt vài thứ , chiểu tối đi dạo ,
sáng đưa đi làm , chiều tối đón về
Bố mẹ chồng có cách cả 1000 cây số, bọn Gấu chửa í nó cũng vẫn cứ điên điên khùng khùng kiểu í nha.Có nhiều phụ nữ tính khí thất thường khi mang bầu còn một phần do nhà chồng của cô ấy nữa, có nhiều mẹ bầu còn trầm cảm do chính bố mẹ chồng khi sống chung với
các cụ, trút bực lên ông ck còn nhẹ, tôi nghĩ có thể còn nhiều nguyên nhân làm pn trở nên cáu bẳn thế này.
Cũng có thể cụ ahCon nhà cụ là ngoại lệ chớ bọn Gấu mà chửa thì hầu như con nào cũng giở chứng
1 giống sói hiếm phải dốt Sách Đỏ bảo tồnÔng chồng quốc dân đây rồi
Biện pháp mạnh quá cụ ạđược nước làm tới rồi; tất cho mấy phát, gửi về ông bà ngoại 1 tháng. xem nó ra răng
Cuối tuần, cháu xin mang tâm tư lên đây than thở. Sau 2 năm cố gắng cày ngày cày đêm, vợ cháu mới có thai được 3 tháng, Vì con đầu cháu sớm của cả 2 bên nên ai cũng hết lòng chăm sóc.
Cháu và vợ yêu nhau cũng được 3 năm tới hôm nay. Vợ cháu điềm tĩnh, hiền dịu, và rất ít cáu. Nhưng từ khi có thai thì vợ cháu thay đổi hoàn toàn.
Cháu xin kể vài câu chuyện vui ra nước mắt như này: Cháu nói điện thoại vợ kêu ồn. Vì vợ con cháu lặng im như một bức tường. Hôm sau vợ bảo: không quan tâm vợ con, ở nhà cả ngày không thèm hỏi han. Vậy là tối hôm đó có 30p cháu lại gần thủ thi: em muốn ăn gỉ? em muốn sao? Vợ không đáp lời. Hỏi cỡ 5 lần thì vợ gào lên: anh thôi đi. Nói mãi. cháu lại im như tường và ngậm ngùi ngồi im. vợ cháu lại bảo: em nhìn ai cũng khó chịu. Nên yêu cầu cháu không lượn đi lại trước mặt vợ. Vậy là ru vợ ngủ xong cháu ra phòng khách. Lúc sau vợ chạy ra và kêu: trốn vợ ra nhắn tin cho gái. Cháu lại lui thui vào nằm. Nằm phải nằm im cho vợ ngủ, mỏi không dám trở mình, bí đái không dám đi, tỉnh không được xem điện thoại. đỉnh điểm thì giờ vợ cháu có mụn gì đó ở mặt. Cháu soi mãi không nhìn được, mà vợ thấy có. Cô ây kêt luận: cháu bớt yêu vợ và chi vì con, yêu con. Vợ xấu đi rồi.
Chiều nay, vợ đòi ăn nên cháu hùng hục mua về. Phở hàng đó cách nhà 30km. Về vợ kêu không đúng vị: vậy là lỗi của chủ quán, đâu phải lỗi cháu. Vậy là cháu cúi đầu nhẫn nại:
- em ăn đi. Cố lên em, nôn hết rồi mà.
- em không ăn.
- em ăn đi coi như vì con. Cháu van vỉ.
Như đợi cháu lỡ mồm vợ cháu nhảy vào: anh chỉ vì con anh thôi chứ gì. Và đuổi cháu ra khỏi tầm nhìn còn khuyến mại: nhớ đi hẳn luôn đến khi em ngủ nhé.
...và hàng trăm điều lặt vặt khác mà vợ cũng cáu được.
Cháu yêu vợ và hoang mang quá liệu vợ cháu có quay lại bình thường như xưa. Hay từ bây giờ mãi mãi là như vậy?
Con Sói Điển hình đây dồi.Vợ em sinh đôi. 3 tháng là đi lại đã khó, xe lăn nhìn thì bệnh hoạn, em nhét luôn con ghế giám đốc vào xe. Tháo ghế trước lấy chỗ. 6 tháng nằm một chỗ, em cơm bưng nước
rót...đến khi sinh. Trong lúc mang bầu, 2 nhát cấp cứu, em ỉa đái tắm rửa một tay.
Cụ này chán thật đấy.e chỉ thắc mắc cụ ở đâu mà quán phở cách 30km?
Đã bảo rồi mà ko tin. Chọn zời chọn biển cho chán đi lấy về cái là hoàn toàn hên xui. Ông đen thì ông phải chịu thôi gấu ko quay về đc như xưa đâu.Cuối tuần, cháu xin mang tâm tư lên đây than thở. Sau 2 năm cố gắng cày ngày cày đêm, vợ cháu mới có thai được 3 tháng, Vì con đầu cháu sớm của cả 2 bên nên ai cũng hết lòng chăm sóc.
Cháu và vợ yêu nhau cũng được 3 năm tới hôm nay. Vợ cháu điềm tĩnh, hiền dịu, và rất ít cáu. Nhưng từ khi có thai thì vợ cháu thay đổi hoàn toàn.
Cháu xin kể vài câu chuyện vui ra nước mắt như này: Cháu nói điện thoại vợ kêu ồn. Vì vợ con cháu lặng im như một bức tường. Hôm sau vợ bảo: không quan tâm vợ con, ở nhà cả ngày không thèm hỏi han. Vậy là tối hôm đó có 30p cháu lại gần thủ thi: em muốn ăn gỉ? em muốn sao? Vợ không đáp lời. Hỏi cỡ 5 lần thì vợ gào lên: anh thôi đi. Nói mãi. cháu lại im như tường và ngậm ngùi ngồi im. vợ cháu lại bảo: em nhìn ai cũng khó chịu. Nên yêu cầu cháu không lượn đi lại trước mặt vợ. Vậy là ru vợ ngủ xong cháu ra phòng khách. Lúc sau vợ chạy ra và kêu: trốn vợ ra nhắn tin cho gái. Cháu lại lui thui vào nằm. Nằm phải nằm im cho vợ ngủ, mỏi không dám trở mình, bí đái không dám đi, tỉnh không được xem điện thoại. đỉnh điểm thì giờ vợ cháu có mụn gì đó ở mặt. Cháu soi mãi không nhìn được, mà vợ thấy có. Cô ây kêt luận: cháu bớt yêu vợ và chi vì con, yêu con. Vợ xấu đi rồi.
Chiều nay, vợ đòi ăn nên cháu hùng hục mua về. Phở hàng đó cách nhà 30km. Về vợ kêu không đúng vị: vậy là lỗi của chủ quán, đâu phải lỗi cháu. Vậy là cháu cúi đầu nhẫn nại:
- em ăn đi. Cố lên em, nôn hết rồi mà.
- em không ăn.
- em ăn đi coi như vì con. Cháu van vỉ.
Như đợi cháu lỡ mồm vợ cháu nhảy vào: anh chỉ vì con anh thôi chứ gì. Và đuổi cháu ra khỏi tầm nhìn còn khuyến mại: nhớ đi hẳn luôn đến khi em ngủ nhé.
...và hàng trăm điều lặt vặt khác mà vợ cũng cáu được.
Cháu yêu vợ và hoang mang quá liệu vợ cháu có quay lại bình thường như xưa. Hay từ bây giờ mãi mãi là như vậy?
Cụ tha cho em. Mệt lắm, mà tính em lại rất trách nhiệm.Con Sói Điển hình đây dồi.
Cần phải Nhân Giống
Nhịn đi Cụ, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, đợi khai thác hết trứng xong thì thẳng tay xử lýCuối tuần, cháu xin mang tâm tư lên đây than thở. Sau 2 năm cố gắng cày ngày cày đêm, vợ cháu mới có thai được 3 tháng, Vì con đầu cháu sớm của cả 2 bên nên ai cũng hết lòng chăm sóc.
Cháu và vợ yêu nhau cũng được 3 năm tới hôm nay. Vợ cháu điềm tĩnh, hiền dịu, và rất ít cáu. Nhưng từ khi có thai thì vợ cháu thay đổi hoàn toàn.
Cháu xin kể vài câu chuyện vui ra nước mắt như này: Cháu nói điện thoại vợ kêu ồn. Vì vợ con cháu lặng im như một bức tường. Hôm sau vợ bảo: không quan tâm vợ con, ở nhà cả ngày không thèm hỏi han. Vậy là tối hôm đó có 30p cháu lại gần thủ thi: em muốn ăn gỉ? em muốn sao? Vợ không đáp lời. Hỏi cỡ 5 lần thì vợ gào lên: anh thôi đi. Nói mãi. cháu lại im như tường và ngậm ngùi ngồi im. vợ cháu lại bảo: em nhìn ai cũng khó chịu. Nên yêu cầu cháu không lượn đi lại trước mặt vợ. Vậy là ru vợ ngủ xong cháu ra phòng khách. Lúc sau vợ chạy ra và kêu: trốn vợ ra nhắn tin cho gái. Cháu lại lui thui vào nằm. Nằm phải nằm im cho vợ ngủ, mỏi không dám trở mình, bí đái không dám đi, tỉnh không được xem điện thoại. đỉnh điểm thì giờ vợ cháu có mụn gì đó ở mặt. Cháu soi mãi không nhìn được, mà vợ thấy có. Cô ây kêt luận: cháu bớt yêu vợ và chi vì con, yêu con. Vợ xấu đi rồi.
Chiều nay, vợ đòi ăn nên cháu hùng hục mua về. Phở hàng đó cách nhà 30km. Về vợ kêu không đúng vị: vậy là lỗi của chủ quán, đâu phải lỗi cháu. Vậy là cháu cúi đầu nhẫn nại:
- em ăn đi. Cố lên em, nôn hết rồi mà.
- em không ăn.
- em ăn đi coi như vì con. Cháu van vỉ.
Như đợi cháu lỡ mồm vợ cháu nhảy vào: anh chỉ vì con anh thôi chứ gì. Và đuổi cháu ra khỏi tầm nhìn còn khuyến mại: nhớ đi hẳn luôn đến khi em ngủ nhé.
...và hàng trăm điều lặt vặt khác mà vợ cũng cáu được.
Cháu yêu vợ và hoang mang quá liệu vợ cháu có quay lại bình thường như xưa. Hay từ bây giờ mãi mãi là như vậy?
Ko thể chuẩn hơn. )Chó đẻ nó còn dữ nữa là người..