E kể cụ nghe e cực nóng tánh nhưng năm lớp 1 đọc chính tả cho ô nhóc nhà e viết là e Kham Nhẫn thành chánh quả luôn.Con em đây, bố mẹ ko đến nỗi nào mà ối zồi ôi học trc quên sau. Lắm lúc e cũng muốn táng lắm nhưng cũng phải nuốt cục tức vào để nịnh nọt, khích lệ nó. Em sợ em mắng nó, nó lại tự ti thì chết. Từ nhỏ noá chỉ có ước mơ được làm đầu bếp (để dc ăn thoải mái), đến giờ vẫn kiên định với ước mơ. Vợ ck em đành an ủi nhau là con thích làm gì cũng dc, miễn nó thích; kiếm ít kiếm nhiều ko quan trọng, miễn nó quý trọng đồng tiền. Giờ cháu nó lại đi thổi nến, hay cờ bạc,... thì cũng toi.
E k cho học chữ trước nên vào lớp 1 mới học, đương nhiên nó sẽ chậm hơn vài bạn của nó. Vấn đề cô giáo nó lại sát nhà e. Bà hay méc tội nó và kêu e cho nó qua nhà học thêm buổi tối. E mệt mỏi với nó nên kêu nó qua nhà cô học nhưng nó k chịu bẩu cả ngày gặp cô chán rồi k thích nữa.
Ôi là trời nó hành e đọc chính tả cho nó viết 2 năm lớp 1 và lớp 2 , cả 1 cực hình với người nóng tánh như e. Nó nhẩn nhơ lúc viết lúc hỏi nói nhăn nói cuội...E bẩu với chồng là đi họp với sếp cũng không khốn khổ như đọc chính tả cho con.
Đến giờ nó lớp 8 học giỏi mê chơi tự đại lắm e phải rèn bắt làm việc nhà bắt nó tập thể thao vì sợ béo phì bắt hãm ăn lại...
Chả biết sau này làm được gì không chớ nó luôn miệng bảo "Già lại mẹ sẽ cực kì tự hào về con ". E đợi nó hiện thực hóa câu hứa của nó đây.