- Biển số
- OF-887636
- Ngày cấp bằng
- 26/7/25
- Số km
- 122
- Động cơ
- 2,678 Mã lực
Cháu em học y Hà Nội, bs nội trú, xong lại sang Pháp 2 năm tu nghiệp Phẫu thuật tạo hình, hiện vẫn chưa lấy vợ, về đang làm bv Bạch Mai. Cháu nó học khiếp thật.
Chúc mừng cụ đã có sự lựa chọn sáng suốt cho cháu ý. Nếu em không nhầm thì đây là đại học Debrecen Hungary...Con trai em tốt nghiệp Bác sỹ Nha khoa bên Hungary nhận bằng là được cấp Chứng chỉ hành nghề và có thể làm việc ở Châu âu được luôn nhưng không thể làm việc ở Việt Nam vì về Việt Nam cháu phải thi Chứng chỉ hành nghề, mà 18 tháng sau mới được thi. Cháu đành nộp đơn xin việc bên Châu âu. Việt Nam có tiêu chuẩn riêng ... Thật khác biệt!![]()
Chúc mừng bác. Theo e hiểu Âu mỹ tốt nghiệp BSNK mới là tổng quát thôi ạ. Muốn hành nghề thực sư phải học xong Residence gì đó thì phải. Mà nội trú ở đâu thì làm ở đó ngay cả Âu sang Mỹ cũng ko đc chấp nhận. Hok bít có phải ko,..Con trai em tốt nghiệp Bác sỹ Nha khoa bên Hungary nhận bằng là được cấp Chứng chỉ hành nghề và có thể làm việc ở Châu âu được luôn nhưng không thể làm việc ở Việt Nam vì về Việt Nam cháu phải thi Chứng chỉ hành nghề, mà 18 tháng sau mới được thi. Cháu đành nộp đơn xin việc bên Châu âu. Việt Nam có tiêu chuẩn riêng ... Thật khác biệt!![]()
Vâng. Đúng cụ ạ. Cháu vừa tốt nghiệp tháng 7 này.Chúc mừng cụ đã có sự lựa chọn sáng suốt cho cháu ý. Nếu em không nhầm thì đây là đại học Debrecen Hungary...
Không cụ ạ, có anh hơn con em 1 khoá, tốt nghiệp nhận bằng và chứng chỉ hành nghề xong, nộp hồ sơ sang bên Anh, được nhận vào làm rồi ạ. Bên đó họ cũng thử thách 6 tháng rồi họ cho phòng riêng, có y tá phụ và làm bác sỹ chính luôn ạ.Chúc mừng bác. Theo e hiểu Âu mỹ tốt nghiệp BSNK mới là tổng quát thôi ạ. Muốn hành nghề thực sư phải học xong Residence gì đó thì phải. Mà nội trú ở đâu thì làm ở đó ngay cả Âu sang Mỹ cũng ko đc chấp nhận. Hok bít có phải ko,..
Vậy ạ, thế thì mừng cho f1 nhà bác. còn BSNK mà làm ở Anh là nhất rồi,..Không cụ ạ, có anh hơn con em 1 khoá, tốt nghiệp nhận bằng và chứng chỉ hành nghề xong, nộp hồ sơ sang bên Anh, được nhận vào làm rồi ạ. Bên đó họ cũng thử thách 6 tháng rồi họ cho phòng riêng, có y tá phụ và làm bác sỹ chính luôn ạ.
Em nghĩ cụ chuẩn. Ông nào cứ bảo giỏi mà đi đâu cũng kêu bị đì với bị dìm thì nên xem lại mình. Đã thực sự giỏi chưa hay ngộ nhận, bất mãn. Người như thế này em đánh giá không bằng người giỏi căn bản mà có trí tiến thủ, biết mình biết người. Mình giỏi thế mà vẫn chỉ vậy thì người được trọng dụng họ phải giỏi cỡ nào? Đừng bảo họ chỉ giỏi luồn cúi hay cocc không thôi mà trụ được nhé. Có thì cũng chỉ là số rất ít thôi.Gia đình bác sỹ khá nổi tiếng tại TP HCM.
Anh em ruột BS THi- THư- Ngọc Ngà.
Hai bác Thi- Thư đều Ngoại chấn thương của Chợ Rẫy
Bác Ngà (c còn trẻ, gọi bác do tôn trọng) là phó khoa Bỏng- chấn thương chỉnh hình Nhi đồng 2.
Cả 3 bác đều bàn tay vàng trong làng phẫu thuật. Bác Thư là người chuyên được các cốp rất to giao phó khi gặp chấn thương cần mổ xẻ. Bác Ngà thì lên báo nhiều vì phẫu thuật nối chân tay trẻ con
Xuất phát là con gia đình mồ côi, nông dân ở Bảo Lộc Lâm Đồng. Mà giờ đạt tới mức đó, cũng coi như đỉnh của ngoại chấn thương.
Nên các cụ cũng không cần nản đâu. Nghề gì mà giỏi thực sự thì cũng có vị trí hết.
Muốn làm việc thì sau khi tốt nghiệp các cháu vượt qua kỳ thi chung quốc gia (đề thi do Hội đồng Y khoa quốc gia ra chung toàn quốc) mới được cấp chứng chỉ hành nghề. Y HN, TPHCM hay trường tư nào cũng phải thi như nhau, không có ngoại lệ nào, các cháu đã được cấp thì đạt tiêu chuẩn chất lượng rồi, mợ không loSao giờ cho đào tạo cả ở mấy trường tư k tên tuổi như Phenika, e thấy lo lo nếu mấy e đó sau đi làm
Cũng không hẳn bác ơi. Nhiều bs kỹ năng giao tiếp mềm kém, trong môi trường các bệnh viện công, sẽ khó/ không được tạo điều kiện, ví dụ học lên cao, ví dụ tham gia các ca khó....dẫn tới dù có khả năng trình độ cao nhưng không phát triển được.Em nghĩ cụ chuẩn. Ông nào cứ bảo giỏi mà đi đâu cũng kêu bị đì với bị dìm thì nên xem lại mình. Đã thực sự giỏi chưa hay ngộ nhận, bất mãn. Người như thế này em đánh giá không bằng người giỏi căn bản mà có trí tiến thủ, biết mình biết người. Mình giỏi thế mà vẫn chỉ vậy thì người được trọng dụng họ phải giỏi cỡ nào? Đừng bảo họ chỉ giỏi luồn cúi hay cocc không thôi mà trụ được nhé. Có thì cũng chỉ là số rất ít thôi.
Cậu bạn ở Bạch Mai:Em nghĩ cụ chuẩn. Ông nào cứ bảo giỏi mà đi đâu cũng kêu bị đì với bị dìm thì nên xem lại mình. Đã thực sự giỏi chưa hay ngộ nhận, bất mãn. Người như thế này em đánh giá không bằng người giỏi căn bản mà có trí tiến thủ, biết mình biết người. Mình giỏi thế mà vẫn chỉ vậy thì người được trọng dụng họ phải giỏi cỡ nào? Đừng bảo họ chỉ giỏi luồn cúi hay cocc không thôi mà trụ được nhé. Có thì cũng chỉ là số rất ít thôi.
Ở mình bệnh đa dạng nên có thể học được nhiều.Em xuống viện DHY cơ sở 2 thăm người ốm , thấy rất nhiều bạn trẻ người nước ngoài đến viện làm việc , không hiểu họ đến để đào tạo hay học hỏi ta ?
Câu chuyện của cụ đúng hết nhưng chỉ có cái em phân vân cơ sở 2 cách Hà Nội cũng chỉ 1 giờ đi xe là cùng. Nếu xuống đó thì mình sẽ làm ngoài giờ Hà Nội bình thường vì xong việc lại về HN đượcHầu các cụ câu chuyện:
1 chàng trai quê lúa Thái Bình gần 20 năm trước lên HN học y với ước mơ thành bác sĩ giỏi cứu người, thứ được cha mẹ cậu hun đúc từ tấm bé:
- 6 năm đại học là 6 năm nỗ lực không ngừng nghỉ: sáng đến bệnh viện, chiều lên giảng đường, tối làm thêm (gia sư) đỡ đần cha mẹ, thức đến khuya ôn bài. Nhờ ý chí phi thường, học bổng của trường y chưa kỳ nào thoát khỏi tay cậu. Không chỉ tốt nghiệp loại giỏi, cậu đỗ luôn Nội trú, tiếp tục 3 năm học tập + thực hành ở bv Bạch Mai.
- 3 năm Nội trú vất vả qua đi, cậu cuối cùng cũng trở thành bác sĩ bv Bạch Mai, hoàn thành điều gia đình hằng ấp ủ
- Xong nội trú nhưng không quen biết hoặc được ai đỡ đầu, cậu được phân về 1 khoa bình bình (thuộc hệ Nội). Nếu ngày xưa vất vả học tập thì bây giờ cậu bươn chải đi làm. Trong khoa nhiều con ông cháu cha nên những ca khó nhằn, xương xẩu nhất đều đẩy qua cho cậu. Ngày khám bệnh ở viện, buổi tối chạy thêm các phòng khám tư. Thu nhập mỗi kháng khoảng 40 triệu, vừa đủ trang trải cuộc sống cho gia đình 4 người (thuê nhà, 2 vợ chồng + 2 con) ở thủ đô.
Mọi chuyện chẳng có gì cho đến khi Bạch Mai mở cơ sở mới ở Hà Nam.
Khoa cậu nhiều con cháu các cụ hoặc quen biết nên chọn người xuống CS 2, tên cậu được xướng đầu tiên. Uất đến phát khóc nhưng cố kìm nén, chỉ đến khi bạn cùng khóa (là tôi) về nước, cậu mới tâm sự:
- Về Hà Nam tức là xa gia đình, con còn nhỏ, cậu vẫn muốn dành thời gian cho nó dù ít ỏi.
- Thu nhập sụt giảm, lấy gì nuôi vợ con.. Ở Hà Nội còn làm ngoài giờ, về Hà Nam các mối phòng khám đứt hết. Thu nhập ở viện không nhiều, dẫu tăng 10% do làm xa nhà cũng chẳng bù đắp được
- Về CS mới, nếu được lên chức (trưởng, phó khoa), có cơ hội thăng tiến còn đỡ. Đằng này 2 vị trí đó đã định sẵn cho người nhà các sếp, dù chuyên môn cậu tốt đến đâu cũng không có cửa so lại.
Tôi nhìn cậu, chỉ biết thở dài: phận con sâu cái kiến thì ngành nào cũng vậy, ngành Y cũng không ngoại lệ...
1 giờ đi xe đã tính tắc đường, kẹt xe chưa?Câu chuyện của cụ đúng hết nhưng chỉ có cái em phân vân cơ sở 2 cách Hà Nội cũng chỉ 1 giờ đi xe là cùng. Nếu xuống đó thì mình sẽ làm ngoài giờ Hà Nội bình thường vì xong việc lại về HN được
Cụ không hiểu luật, nước nào cũng yêu cầu trước khi cấp chứng chỉ hành nghề người có bằng y khoa phải thực hành nghề nghiệp ở nước đó một thời gian nhất định. Như con cụ học ở Hung xong, trong quá trình học đã được thực hành nên có thể cấp chứng chỉ, còn nó chưa thực hành ở Việt Nam, nó về VN động vào dân Việt Nam làm sao mà biết được thế nào, làm sao cấp chứng chỉ ngay được.Con trai em tốt nghiệp Bác sỹ Nha khoa bên Hungary nhận bằng là được cấp Chứng chỉ hành nghề và có thể làm việc ở Châu âu được luôn nhưng không thể làm việc ở Việt Nam vì về Việt Nam cháu phải thi Chứng chỉ hành nghề, mà 18 tháng sau mới được thi. Cháu đành nộp đơn xin việc bên Châu âu. Việt Nam có tiêu chuẩn riêng ... Thật khác biệt!![]()
Bà cụ em cũng xin nghỉ trc tuổi vì những cái méo mó khi giám đốc mới về.Bản thân em từng làm cả viện công và tư, cũng gặp nhiều chuyện chướng tai gai mắt. Cậu kia miễn cưỡng chân trong chân ngoài phần vì biết được những gì em trải qua, phần vì slot ở Bạch Mai phấn đấu không hề dễ.
Nền y tế VN méo mó lắm. Làm việc đúng lương tâm, không giống số đông thì nó đì thôi.
Vậy nên nhà em bệnh toàn vào công. Chấp nhận đông và dịch vụ đi kèm kém hơn tư nhiều. Dù cả nhà có bảo hiểm ngoài thanh toán hết.Còn đứa làm viện tư và bị đì là em:
- Bệnh nhân bệnh nhẹ, thuốc đơn giản là khỏi nhưng trưởng khoa bắt kê kháng sinh nặng (đắt tiền hơn, đạt KPI- tất nhiên), liều tối đa (để hết nhanh triệu chứng, nhưng t/d phụ lên gan thận khỏi phải bàn). Em không đồng tình nên bị coi như gai trong mắt thôi
Chúng em không tự phụ mình giỏi, nhưng thanh thản và sống đúng y đức ạ.
(Nói nhỏ với cụ: giám đốc viện em rất muốn mời đứa kia về, mức lương gấp 03 Bạch Mai, nhưng xem vài đơn thuốc trưởng khoa nọ kê, nó chạy mất dép ạ)