- Biển số
- OF-62595
- Ngày cấp bằng
- 22/4/10
- Số km
- 2,315
- Động cơ
- 1,004,006 Mã lực
Thề với các cụ đây là bức ảnh em thấy rất đẹp nên mạn phép tác giả (không rõ là ai) cho em post nhờ lên đây để tôn vinh.
Lời bình:
Bức ảnh này giống như một khung cảnh bước ra từ một thước phim nghệ thuật: mưa xối xả, nước dâng ngập ngang ngực, nhưng ở giữa biển nước ấy, một con người khoác áo mưa đỏ vẫn kiên định bước đi. Cái đẹp trước hết đến từ sự đối lập trong màu sắc: nền nước xám lạnh, mưa trắng xoá, bức tường đỏ phía sau, và đặc biệt là chiếc áo mưa đỏ rực – tất cả tạo nên sự tương phản mạnh mẽ, đưa nhân vật trở thành tâm điểm không thể bỏ qua. Đỏ – biểu tượng của sức sống, của nghị lực – nổi bật trên gam màu u tối, như một ngọn lửa nhỏ đang chống chọi với sự khắc nghiệt.
Về bố cục, nhiếp ảnh gia đã đặt nhân vật vào đúng một phần ba khung hình, theo quy tắc "tam phân" trong nhiếp ảnh, giúp ánh nhìn người xem tự nhiên bị hút vào trung tâm câu chuyện. Đường nước mênh mông chiếm gần 2/3 diện tích phía dưới, làm tăng cảm giác choáng ngợp, đồng thời nhấn mạnh sự nhỏ bé nhưng bền bỉ của con người trong thiên nhiên. Phần nền phía sau tối giản, không nhiều chi tiết thừa, khiến nhân vật càng nổi bật, như một nét chấm phá duy nhất trên tấm toan rộng lớn.
Màu nước trong bức ảnh cũng góp phần tạo nên chiều sâu thẩm mỹ đặc biệt. Không chỉ đơn thuần là một màu xám xịt, mặt nước chuyển dần từ xanh thẫm ở tiền cảnh sang ánh bạc loang loáng ở trung cảnh, rồi pha chút sắc đỏ phản chiếu từ bức tường phía sau. Sự chuyển đổi liên tục của gam màu này khiến mặt nước như một tấm gương đang thở, vừa mênh mông, vừa huyền ảo. Những gợn sóng nhẹ cùng vô vàn giọt mưa rơi lăn tăn tạo thành bản nhạc thị giác, khiến người xem cảm nhận được cả sự rét buốt, nặng nề, nhưng cũng đầy chất thơ.
Đặc biệt, thần thái của nhân vật chính là điểm sáng đầy sức gợi: dù mưa sa nước cuốn, gương mặt ấy vẫn ngẩng cao, ánh nhìn hướng thẳng, toát ra sự tự tin và bình thản lạ thường. Giữa không gian nặng trĩu mưa rơi, dáng người thẳng ấy lại như một trụ cột, một gam đỏ rực khẳng định rằng bão tố có thể bủa vây, nhưng ý chí thì không bao giờ bị khuất phục.
Ở góc độ cảm xúc, hình ảnh gợi lên đầy ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ hơn bởi thần thái ngẩng cao ấy – một sự kiêu hãnh, một niềm tự tin không dễ gì dập tắt. Đó là hình tượng mang tính biểu tượng: con người nhỏ bé nhưng ý chí thì không hề nhỏ.
Có thể nói, bức ảnh không chỉ dừng lại ở giá trị tư liệu đời sống – nó là một tác phẩm nghệ thuật, nơi bố cục, màu sắc, ánh sáng, giọt mưa và thần thái nhân vật hòa quyện để kể câu chuyện về nghị lực, về sức sống. Giữa cơn mưa lũ, cái đẹp không bị nhấn chìm, mà còn bừng lên mạnh mẽ hơn bao
giờ hết.
-------
Thơ rằng:
Giữa dòng nước cuốn mịt mùng,
Một màu áo đỏ rực bừng trời mưa.
Giọt mưa rơi trắng lưa thưa,
Mặt người ngẩng sáng, chẳng vừa gian nan.
Nước xanh gợn sóng mơ màng,
Ánh mưa rắc hạt như trang ngọc ngà.
Giữa trời rộng, giữa bao la,
Một hồn kiêu hãnh nở hoa dịu dàng.

Lời bình:
Bức ảnh này giống như một khung cảnh bước ra từ một thước phim nghệ thuật: mưa xối xả, nước dâng ngập ngang ngực, nhưng ở giữa biển nước ấy, một con người khoác áo mưa đỏ vẫn kiên định bước đi. Cái đẹp trước hết đến từ sự đối lập trong màu sắc: nền nước xám lạnh, mưa trắng xoá, bức tường đỏ phía sau, và đặc biệt là chiếc áo mưa đỏ rực – tất cả tạo nên sự tương phản mạnh mẽ, đưa nhân vật trở thành tâm điểm không thể bỏ qua. Đỏ – biểu tượng của sức sống, của nghị lực – nổi bật trên gam màu u tối, như một ngọn lửa nhỏ đang chống chọi với sự khắc nghiệt.
Về bố cục, nhiếp ảnh gia đã đặt nhân vật vào đúng một phần ba khung hình, theo quy tắc "tam phân" trong nhiếp ảnh, giúp ánh nhìn người xem tự nhiên bị hút vào trung tâm câu chuyện. Đường nước mênh mông chiếm gần 2/3 diện tích phía dưới, làm tăng cảm giác choáng ngợp, đồng thời nhấn mạnh sự nhỏ bé nhưng bền bỉ của con người trong thiên nhiên. Phần nền phía sau tối giản, không nhiều chi tiết thừa, khiến nhân vật càng nổi bật, như một nét chấm phá duy nhất trên tấm toan rộng lớn.
Màu nước trong bức ảnh cũng góp phần tạo nên chiều sâu thẩm mỹ đặc biệt. Không chỉ đơn thuần là một màu xám xịt, mặt nước chuyển dần từ xanh thẫm ở tiền cảnh sang ánh bạc loang loáng ở trung cảnh, rồi pha chút sắc đỏ phản chiếu từ bức tường phía sau. Sự chuyển đổi liên tục của gam màu này khiến mặt nước như một tấm gương đang thở, vừa mênh mông, vừa huyền ảo. Những gợn sóng nhẹ cùng vô vàn giọt mưa rơi lăn tăn tạo thành bản nhạc thị giác, khiến người xem cảm nhận được cả sự rét buốt, nặng nề, nhưng cũng đầy chất thơ.
Đặc biệt, thần thái của nhân vật chính là điểm sáng đầy sức gợi: dù mưa sa nước cuốn, gương mặt ấy vẫn ngẩng cao, ánh nhìn hướng thẳng, toát ra sự tự tin và bình thản lạ thường. Giữa không gian nặng trĩu mưa rơi, dáng người thẳng ấy lại như một trụ cột, một gam đỏ rực khẳng định rằng bão tố có thể bủa vây, nhưng ý chí thì không bao giờ bị khuất phục.
Ở góc độ cảm xúc, hình ảnh gợi lên đầy ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ hơn bởi thần thái ngẩng cao ấy – một sự kiêu hãnh, một niềm tự tin không dễ gì dập tắt. Đó là hình tượng mang tính biểu tượng: con người nhỏ bé nhưng ý chí thì không hề nhỏ.
Có thể nói, bức ảnh không chỉ dừng lại ở giá trị tư liệu đời sống – nó là một tác phẩm nghệ thuật, nơi bố cục, màu sắc, ánh sáng, giọt mưa và thần thái nhân vật hòa quyện để kể câu chuyện về nghị lực, về sức sống. Giữa cơn mưa lũ, cái đẹp không bị nhấn chìm, mà còn bừng lên mạnh mẽ hơn bao
giờ hết.
-------
Thơ rằng:
Giữa dòng nước cuốn mịt mùng,
Một màu áo đỏ rực bừng trời mưa.
Giọt mưa rơi trắng lưa thưa,
Mặt người ngẩng sáng, chẳng vừa gian nan.
Nước xanh gợn sóng mơ màng,
Ánh mưa rắc hạt như trang ngọc ngà.
Giữa trời rộng, giữa bao la,
Một hồn kiêu hãnh nở hoa dịu dàng.