(Bài viết này đã đăng trên báo e số Tết, tiện thể đem ra đây tặng các bác nhà mình, anh cua: mai e đem báo biếu anh nhé)
Băng đèo, vượt suối, đi qua những cung đường chưa từng có dấu xe là niềm đam mê của các thành viên trong Câu lạc bộ Offroad, diễn đàn OtoFun (diễn đàn của những người yêu thích xe hơi). Nhưng đằng sau niềm đam mê ấy, có một cung đường khác thầm lặng hơn - cung đường đến với những trẻ em không một manh áo giữa trời đông lạnh giá, những đứa trẻ chưa bao giờ biết đến một chiếc kẹo, một hộp sữa… Đó chính là cung đường nối liền những bờ yêu thương.
Trái tim nóng
sau khối sắt lạnh
Tôi gặp Gaz69 ở một quán cà phê trên phố Hàng Chuối, Hà Nội. Thông tin duy nhất tôi có về anh là nickname Gaz69, kèm theo lời giải thích - “đó là một tay lái hàng đầu Việt Nam” từ anh bạn đồng nghiệp, cũng là thành viên trong Offroad Club (Câu lạc bộ ô tô địa hình). Trên đường đi, tôi đã hình dung tới một anh chàng bụi bặm, mặc bộ quần áo “không giống ai” và chắc chắn là mang phong cách của một “cao bồi cưỡi ngựa sắt”. Nhưng Gaz69 đang ngồi trước mặt tôi, cầm trên tay cuốn tiểu thuyết Luật im lặng của Mario Pulzo. Con người ấy không hề giống với hình dung của tôi và câu chuyện anh kể về những chuyến đi có lúc đã khiến tôi xúc động đến rơi nước mắt.
Nguyễn Hồng Vinh - tên thật của Gaz69, không nhớ hết mình và các thành viên trong Câu lạc bộ Offroad đã có bao nhiêu chuyến đi tới những vùng cao - nơi những con đường dốc thẳng đứng hay lầy lội bùn đất, bị sạt lở hay xói mòn mà những thành viên vừa đi vừa đào đất đá để mở đường. Để đi được trên loại địa hình này phải là những xe 2 cầu, gầm cao chuyên dụng, được trang bị lốp MT hoặc Extreme (lốp gai đi bùn) và tời điện để kéo khi xe bị lầy. Mỗi chuyến đi là một lần chinh phục những đỉnh cao, những thử thách và hơn cả, là cảm giác được khám phá và trải nghiệm khi vượt qua tận cùng những giới hạn của bản thân và cả của máy móc. Nhưng người điều khiển những chiếc xe khủng với tiếng động cơ ầm ào ấy không phải là một khối sắt lạnh mà là một trái tim nóng luôn đồng cảm, sẻ chia với những cảnh đời nghèo khó. Nguyễn Hồng Vinh kể, tháng 9/2011, ở trường Tiểu học Lao Chải, Mù Cang Chải, Yên Bái, anh được chứng kiến cảnh các em nhỏ ăn một bữa cơm đạm bạc, chỉ có rau muống khô và cơm trắng. Sau giờ học, các em phải đi kiếm củi để nấu cơm. Những ngày được nghỉ học, các em đi bộ hàng chục cây số về nhà, mang gạo và rau khô ra để ăn. Nhìn ánh mắt lấp lánh niềm vui của các em khi nhận được những quyển vở, tập sách hay chiếc áo ấm, anh thấy mình có thêm động lực để tiếp tục những chuyến đi đầy vất vả, gian khó này. Vì không có nhiều thời gian nên nhiều người trong Câu lạc bộ đã tranh thủ đi liền một mạch 8 tiếng đồng hồ từ Hà Nội tới Mù Cang Chải, đưa hàng xong lại quay về luôn trong đêm, không phút nghỉ ngơi.
Những cung đường
yêu thương
Nhờ sự giới thiệu của Gaz69, tôi gặp một thành viên đặc biệt trong Câu lạc bộ có nickname Cuadedanh2008 - một người “đam mê làm từ thiện và là thủ lĩnh của Câu lạc bộ”. Đó là một người đàn ông đã đứng tuổi với phong cách điềm đạm và dễ gần. Khi viết bài báo này, anh bảo tôi cứ gọi anh với cái tên Cuadedanh2008 bởi anh cũng đang làm những điều như biết bao thành viên khác trong Câu lạc bộ. Anh tâm sự, các anh đã đến những nơi mà ngay cả bộ đội biên phòng và dân địa phương cũng không nghĩ sẽ có một ngày ô tô có thể vào được. Khi đi, chủ yếu tự tìm đường và tự đi tiền trạm bởi nếu có hỏi dân địa phương thì câu trả lời sẽ là: “Khó lắm, không đi được đâu à!”. Có những đứa trẻ chưa bao giờ được biết đến một chiếc kẹo, một hộp sữa nên có khi ăn cả vỏ kẹo. Gương mặt lem luốc của chúng rạng ngời khi cầm trên tay những món quà ấy. Một lần, trên đường đi Ka Lăng, Cuadedanh2008 nhìn thấy đám trẻ tầm 7 - 8 tuổi đang nướng một con chuột, chúng chia nhau ăn cho qua bữa trưa một cách ngon lành. Xung quanh đó, những ngôi nhà lụp xụp như những chuồng trâu dưới xuôi. Một nửa trong số các em không có quần áo mặc. Giữa cái lạnh buốt giá vùng cao, chúng vẫn trần truồng đến lớp.
Với Cuadedanh2008 cũng như các thành viên khác trong Câu lạc bộ, mỗi lần trở lại những nơi mình đã đi qua là một niềm vui. Bởi họ được chứng kiến cuộc sống đổi thay của người dân nơi đó nhờ sự quan tâm của Nhà nước và xã hội. Năm 2010, trở lại xã Nậm Ban, Sìn Hồ, Lai Châu, anh dường như không nhận ra nơi mà cách đó 3 năm, anh đã từng đặt chân đến. Những ngôi nhà lá lụp xụp đã được thay bằng những ngôi nhà kiên cố hơn, trẻ con đã được mặc ấm khi đến trường. Cuadedanh2008 bảo, anh không nghĩ mình đang làm từ thiện mà chỉ mong những việc làm của mình có thể góp một phần nhỏ để làm nên những sự đổi thay ấy. “Một chiếc áo cũng chỉ giúp họ qua được vài mùa đông lạnh giá, những chuyến xe chở lương thực dẫu chất đầy cũng sẽ vơi dần. Cái còn lại là người dân nơi đó sẽ hiểu được rằng, mình đang được cộng đồng quan tâm. Và với chúng tôi, đó là những trải nghiệm không bao giờ quên trong cuộc đời” - anh chia sẻ.
Và họ vẫn đang tiếp tục chinh phục những cung đường gian khó vùng cao. Sau mỗi chuyến đi, những ngôi nhà bớt chống chếnh, cái lạnh vùng cao đỡ buốt giá và tình người vẫn ấm áp ở những nơi chưa từng có dấu xe./.
“Ñi ñöôïc moät ñoaïn thì laát phaát coù möa rôi. Töø luùc naøy, noãi lo trong toâi cöù lôùn daàn. Bôûi neáu möa xuoáng, cô hoäi vaøo taän baûn quaù mong manh. Hai beân ñöôøng giôø ñaây hun huùt coû daïi. Laùc ñaùc coù daân baûn vaùc naù (cung teân) ñi qua. May quaù, ñaõ thaáy coù 1 ngoâi tröôøng coù bieån ñeà Tröôøng tieåu hoïc soá 2 - xaõ Pa UÛ. Laïi toaøn treû em khoâng quaàn, ñoâi ba em khoâng caû aùo. Chuùng laám lem nhö nhöõng chuù lôïn maùn thaû roâng trong röøng. Thöông quaù, taëng caùc chaùu ít quaø vaø taïm bieät” (Trích nhaät kyù chuyeán ñi Pa UÛ, Möôøng Teø, Lai Chaâu cuûa thaønh vieân coù nickname Lason).
Băng đèo, vượt suối, đi qua những cung đường chưa từng có dấu xe là niềm đam mê của các thành viên trong Câu lạc bộ Offroad, diễn đàn OtoFun (diễn đàn của những người yêu thích xe hơi). Nhưng đằng sau niềm đam mê ấy, có một cung đường khác thầm lặng hơn - cung đường đến với những trẻ em không một manh áo giữa trời đông lạnh giá, những đứa trẻ chưa bao giờ biết đến một chiếc kẹo, một hộp sữa… Đó chính là cung đường nối liền những bờ yêu thương.
Trái tim nóng
sau khối sắt lạnh
Tôi gặp Gaz69 ở một quán cà phê trên phố Hàng Chuối, Hà Nội. Thông tin duy nhất tôi có về anh là nickname Gaz69, kèm theo lời giải thích - “đó là một tay lái hàng đầu Việt Nam” từ anh bạn đồng nghiệp, cũng là thành viên trong Offroad Club (Câu lạc bộ ô tô địa hình). Trên đường đi, tôi đã hình dung tới một anh chàng bụi bặm, mặc bộ quần áo “không giống ai” và chắc chắn là mang phong cách của một “cao bồi cưỡi ngựa sắt”. Nhưng Gaz69 đang ngồi trước mặt tôi, cầm trên tay cuốn tiểu thuyết Luật im lặng của Mario Pulzo. Con người ấy không hề giống với hình dung của tôi và câu chuyện anh kể về những chuyến đi có lúc đã khiến tôi xúc động đến rơi nước mắt.
Nguyễn Hồng Vinh - tên thật của Gaz69, không nhớ hết mình và các thành viên trong Câu lạc bộ Offroad đã có bao nhiêu chuyến đi tới những vùng cao - nơi những con đường dốc thẳng đứng hay lầy lội bùn đất, bị sạt lở hay xói mòn mà những thành viên vừa đi vừa đào đất đá để mở đường. Để đi được trên loại địa hình này phải là những xe 2 cầu, gầm cao chuyên dụng, được trang bị lốp MT hoặc Extreme (lốp gai đi bùn) và tời điện để kéo khi xe bị lầy. Mỗi chuyến đi là một lần chinh phục những đỉnh cao, những thử thách và hơn cả, là cảm giác được khám phá và trải nghiệm khi vượt qua tận cùng những giới hạn của bản thân và cả của máy móc. Nhưng người điều khiển những chiếc xe khủng với tiếng động cơ ầm ào ấy không phải là một khối sắt lạnh mà là một trái tim nóng luôn đồng cảm, sẻ chia với những cảnh đời nghèo khó. Nguyễn Hồng Vinh kể, tháng 9/2011, ở trường Tiểu học Lao Chải, Mù Cang Chải, Yên Bái, anh được chứng kiến cảnh các em nhỏ ăn một bữa cơm đạm bạc, chỉ có rau muống khô và cơm trắng. Sau giờ học, các em phải đi kiếm củi để nấu cơm. Những ngày được nghỉ học, các em đi bộ hàng chục cây số về nhà, mang gạo và rau khô ra để ăn. Nhìn ánh mắt lấp lánh niềm vui của các em khi nhận được những quyển vở, tập sách hay chiếc áo ấm, anh thấy mình có thêm động lực để tiếp tục những chuyến đi đầy vất vả, gian khó này. Vì không có nhiều thời gian nên nhiều người trong Câu lạc bộ đã tranh thủ đi liền một mạch 8 tiếng đồng hồ từ Hà Nội tới Mù Cang Chải, đưa hàng xong lại quay về luôn trong đêm, không phút nghỉ ngơi.
Những cung đường
yêu thương
Nhờ sự giới thiệu của Gaz69, tôi gặp một thành viên đặc biệt trong Câu lạc bộ có nickname Cuadedanh2008 - một người “đam mê làm từ thiện và là thủ lĩnh của Câu lạc bộ”. Đó là một người đàn ông đã đứng tuổi với phong cách điềm đạm và dễ gần. Khi viết bài báo này, anh bảo tôi cứ gọi anh với cái tên Cuadedanh2008 bởi anh cũng đang làm những điều như biết bao thành viên khác trong Câu lạc bộ. Anh tâm sự, các anh đã đến những nơi mà ngay cả bộ đội biên phòng và dân địa phương cũng không nghĩ sẽ có một ngày ô tô có thể vào được. Khi đi, chủ yếu tự tìm đường và tự đi tiền trạm bởi nếu có hỏi dân địa phương thì câu trả lời sẽ là: “Khó lắm, không đi được đâu à!”. Có những đứa trẻ chưa bao giờ được biết đến một chiếc kẹo, một hộp sữa nên có khi ăn cả vỏ kẹo. Gương mặt lem luốc của chúng rạng ngời khi cầm trên tay những món quà ấy. Một lần, trên đường đi Ka Lăng, Cuadedanh2008 nhìn thấy đám trẻ tầm 7 - 8 tuổi đang nướng một con chuột, chúng chia nhau ăn cho qua bữa trưa một cách ngon lành. Xung quanh đó, những ngôi nhà lụp xụp như những chuồng trâu dưới xuôi. Một nửa trong số các em không có quần áo mặc. Giữa cái lạnh buốt giá vùng cao, chúng vẫn trần truồng đến lớp.
Với Cuadedanh2008 cũng như các thành viên khác trong Câu lạc bộ, mỗi lần trở lại những nơi mình đã đi qua là một niềm vui. Bởi họ được chứng kiến cuộc sống đổi thay của người dân nơi đó nhờ sự quan tâm của Nhà nước và xã hội. Năm 2010, trở lại xã Nậm Ban, Sìn Hồ, Lai Châu, anh dường như không nhận ra nơi mà cách đó 3 năm, anh đã từng đặt chân đến. Những ngôi nhà lá lụp xụp đã được thay bằng những ngôi nhà kiên cố hơn, trẻ con đã được mặc ấm khi đến trường. Cuadedanh2008 bảo, anh không nghĩ mình đang làm từ thiện mà chỉ mong những việc làm của mình có thể góp một phần nhỏ để làm nên những sự đổi thay ấy. “Một chiếc áo cũng chỉ giúp họ qua được vài mùa đông lạnh giá, những chuyến xe chở lương thực dẫu chất đầy cũng sẽ vơi dần. Cái còn lại là người dân nơi đó sẽ hiểu được rằng, mình đang được cộng đồng quan tâm. Và với chúng tôi, đó là những trải nghiệm không bao giờ quên trong cuộc đời” - anh chia sẻ.
Và họ vẫn đang tiếp tục chinh phục những cung đường gian khó vùng cao. Sau mỗi chuyến đi, những ngôi nhà bớt chống chếnh, cái lạnh vùng cao đỡ buốt giá và tình người vẫn ấm áp ở những nơi chưa từng có dấu xe./.
“Ñi ñöôïc moät ñoaïn thì laát phaát coù möa rôi. Töø luùc naøy, noãi lo trong toâi cöù lôùn daàn. Bôûi neáu möa xuoáng, cô hoäi vaøo taän baûn quaù mong manh. Hai beân ñöôøng giôø ñaây hun huùt coû daïi. Laùc ñaùc coù daân baûn vaùc naù (cung teân) ñi qua. May quaù, ñaõ thaáy coù 1 ngoâi tröôøng coù bieån ñeà Tröôøng tieåu hoïc soá 2 - xaõ Pa UÛ. Laïi toaøn treû em khoâng quaàn, ñoâi ba em khoâng caû aùo. Chuùng laám lem nhö nhöõng chuù lôïn maùn thaû roâng trong röøng. Thöông quaù, taëng caùc chaùu ít quaø vaø taïm bieät” (Trích nhaät kyù chuyeán ñi Pa UÛ, Möôøng Teø, Lai Chaâu cuûa thaønh vieân coù nickname Lason).
Chỉnh sửa cuối: