Viết hoa chứ cụem hỏi cụ cái: kiều ở đây viết hoa hay không ah. Viết hoa với không viết hoa khác nhau lắm đấy ah
Viết hoa chứ cụem hỏi cụ cái: kiều ở đây viết hoa hay không ah. Viết hoa với không viết hoa khác nhau lắm đấy ah
Đại bàng xuống núi, có ai nói lên núi bao giờ đâu???Đứng ở Hòn Gai chả thấy mặt trời lặn xuống biển thì lặn đi đâu?
Đâu mà núiNúi mà, có thấy biển đâu.
Em vừa ở FLC hạ long về. Hướng biển là hướng mặt trời lặn cụ nhé.Em cũng như nhiều Cụ trên này, hồi phổ thông đã học bài "Đoàn thuyền đánh cá" của Huy Cận. Tình cờ ngắm hoàng hôn tại Phú Quốc, em lại liên tưởng đến một khổ thơ của bài thơ "Đoàn thuyền đánh cá" và thấy có một hạt sạn không hề nhỏ trong bài thơ này.
Bài thơ do tác giả Huy Cận viết trong một lần đi thực tế tại Hòn Gai (Hồng Gai) Quảng Ninh, em cũng như nhiều Cụ được dạy, đây là món quà của nhà thơ gửi tặng người dân Quảng Ninh.
Mặt trời xuống biển như hòn lửa
Sóng đã cài then, đêm sập cửa.
Đoàn thuyền đánh cá lại ra khơi,
Câu hát căng buồm cùng gió khơi.
Hát rằng: cá bạc biển Đông lặng,
Cá thu biển Đông như đoàn thoi
Đêm ngày dệt biển muôn luồng sáng.
Đến dệt lưới ta, đoàn cá ơi!
Thuyền ta lái gió với buồm trăng
Lướt giữa mây cao với biển bằng,
Ra đậu dặm xa dò bụng biển,
Dàn đan thế trận lưới vây giăng.
Cá nhụ cá chim cùng cá đé,
Cá song lấp lánh đuốc đen hồng,
Cái đuôi em quẫy trăng vàng choé,
Đêm thở: sao lùa nước Hạ Long.
Ta hát bài ca gọi cá vào,
Gõ thuyền đã có nhịp trăng cao,
Biển cho ta cá như lòng mẹ,
Nuôi lớn đời ta tự buổi nào.
Sao mờ, kéo lưới kịp trời sáng,
Ta kéo xoăn tay chùm cá nặng,
Vảy bạc đuôi vàng loé rạng đông,
Lưới xếp buồm lên đón nắng hồng.
Câu hát căng buồm với gió khơi,
Đoàn thuyền chạy đua cùng mặt trời.
Mặt trời đội biển nhô màu mới
Mắt cá huy hoàng muôn dặm phơi.
Vấn đề ở ngay câu đầu tiên, tác gỉa đứng tại Hòn Gai, nhìn ra biển nhưng lại thấy....."Mặt trời xuống biển như hòn lửa"
“ rừng cọ” cụ âyCụ tưởng nhầm là sạn thôi, chứ ở Hòn Gai vẫn nhìn được mặt trời lặn mà cụ.
Bài này thơ tứ mới, ko mềm mại như lối thơ từ bình thường, truyền được cảm giác máu lửa khi đánh cá - như ra trận, rộn rã, leng keng.
Nhưng thơ về quê hương đất nước, em thấy có mấy câu sau tuyệt hay - cứ ngân vang trong đầu mình từ bé cho tới tuổi gần về già bây giờ:
"... Đẹp vô cùng tổ quốc ta ơi,
Đồng cọ, đồi chè đồng xanh ngào ngạt,
Nắng chói sông Lô, hò ô tiếng hát,
Chuyến phà dào dạt bến nước bình ca,..."
P/S: quê em chả có cọ, chả có chè mà vẫn thấy bài này hay
Cụ Quang Dũng bị tẩn chính vì hai câu thơ này ạ.Quá hay chứ k phải hay. Đó là tiếng lòng chân thật trong buổi đầu kháng chiến của 1 lớp thanh niên trí thức sẵn sàng đi theo tiếng gọi của non sông nhưng vẫn đầy hào hoa, lãng mạn. E thấy chả có yếu tố nâng bi gì ở đây cả. Nếu nâng bi, QD đã chẳng bị phê bình khốn khổ vì bài thơ này.
Em nghĩ không viết hoa vì kiều đây là dáng yêu kiều chỉ người phụ nữ đẹp, không phải cô Kiều của cụ Nguyễn Duem hỏi cụ cái: kiều ở đây viết hoa hay không ah. Viết hoa với không viết hoa khác nhau lắm đấy ah
nát thiệt mà, và vn cũng chỉ có kiều là thân gái nổi tiếng đi vào thơ ca nên dễ hình dung, chứ nói toẹt ra gái hà nội thơm thì hỏng hẳn
kiều hình như không viết hoa
Em cũng là người hay fun,nhưng trong trường hợp này cụ nói thế ko hay lắm.Quang Dũng viết “đêm mơ Hà Nội dáng Kiều thơm” với 1 tình cảm tha thiết cho các người phụ nữ thân yêu ở phía sau hậu phương.Câu này khiến e tưởng tưởng ra 1 Hà Nội rất lung linh và đẹp,cụ lại bảo nát bư** nghe tụt cảm xúc quá.
Ô vì em thích hai câu đấy nên em để trong phần "Nơi ở" của em này cụ!