[Funland] Cuộc đời có những lúc stress tột độ, các cụ làm gì?

quandaica2001

Xe tải
Biển số
OF-341649
Ngày cấp bằng
6/11/14
Số km
476
Động cơ
6,643 Mã lực
Em chưa bao giờ stress nặng vì tình như cụ,cũng có nhưng qua nhanh.Em có thằng cu em trước nó thích 1 con bé cấp 2 cùng lớp,nó cũng điên tình giống cụ vậy,nó giữ mọi thứ liên quan của 2 đứa,phải em thì đốt nhanh ,còn làm việc khác.Nó nghĩ nhiều đến lức viết kín tên bạn gái đó hết 1 cuốn sổ,rồi lúc bạn gái từ chối thấy nó buồn em chỉ bảo thiếu đ gì gái,không đứa này đứa khác.
Nhưng có lẽ mối tình đầu là mối tình sâu đậm nhất thật,đến mối thứ 2 thì mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn.
 

Dacsan3mien.vn

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-818989
Ngày cấp bằng
11/9/22
Số km
209
Động cơ
4,878 Mã lực
Câu chuyện tình buồn và hay. Trong veo nhỉ. Bạn chủ top chắc cũng tuýt lãng mạng, si tình.
 

tungLam.nwl

Xe tăng
Biển số
OF-316505
Ngày cấp bằng
19/4/14
Số km
1,349
Động cơ
246,247 Mã lực
Trẻ bạn bè, trung vợ con, già chùa chiền.
 

acferraris_01

Xe máy
Biển số
OF-774809
Ngày cấp bằng
19/4/21
Số km
75
Động cơ
39,784 Mã lực
Lần cãi nhau với vợ em ức chế xách xe đi lượn 1 vòng cho thoáng đầu, xong ra đường gặp trẻ trâu đi láo lại càng ức chế hơn, vòng về quan góc hồ ngồi uống cafe ngẫm nghĩ sự đời, 1 lúc thấy bực tức tan biến lại thấy thương vợ thương con. Em lại xách xe về nhà, vừa đến cửa nó vọng ra 1 câu " sao ko đi luôn đi" em lại quay xe đi tiếp. Cay éo chịu được. Sau vài lần như vậy thì em chai, vì có vòng vèo đi đâu cuối cùng vẫn phải bò về nhà, bản thân mình đã chịu đựng được con dở hơi ấy cả chục năm thì chả có gì làm em stress được nữa :x
 

glory4us

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-30916
Ngày cấp bằng
9/3/09
Số km
3,438
Động cơ
453,498 Mã lực
Ai cũng vậy , không ai thoát được những lúc stress cực độ và mỗi người có cách giải quyết khác nhau , một số ít người bị vùi cả đời trong nó...
Nguyên nhân thì nhiều lắm ( hoàn cảnh, mong cầu, nội tiết, thời tiết...) nhưng tựu chung khả năng quen dần và có điều khác tập chung sẽ dần là nguôi ngoai. E xin kể 1 vài lần stress lớn trong đời.
Lần stress lớn với e trong đời có lẽ vì thích 1 cô bé hồi cấp 3 ( cô bé ấy đội tuyển Sinh) , e đang đội tuyển Toán bỏ hẳn sang học Sinh để phấn đấu được vào đội tuyển Sinh thi quốc gia cùng cô ấy và cuối cùng e ko làm đc , dở dang cả 2 đội tuyển và được cô bé từ chối ko phải vì câu trả lời ko có tình cảm mà là đã có người khác. Hồi mới lớn lại những năm 199x tình cảm nó ngây thơ và chan chứa lắm :D. hôm hội trường là hôm cô bé đó từ chối là hôm mà e đạp con xe phượng hoàng nặng trịch đi vô định trên những con đường cũng vô định ko dự định trước, e cứ thế đi mãi lòng nặng trĩu và buồn hơn cả ánh đêm mưa phùn lúc đó ( giờ e vẫn nhớ cảm giác đó ). Đạp mãi đạp mãi khi mưa phùn dần làm ướt đẩm cả bộ quần áo sơ vin ko dây lưng ngày xưa, với đôi dép quai hậu bằng nhựa lệch 1 bên khi đặt trên bàn đạp xe , bộ quần áo ấy chuẩn bị rất kỹ rất tận tâm cho cuộc tỏ tình giờ đây nó nặng nề vì nước mưa như tâm trạng em vậy. Giờ nghĩ lại ko biết hồi đó sao mình dành tình cảm đến vậy, cả ngày và đêm học môn của crush. Bán những cuốn sách toán yêu thích của mình để mua những quyển sách sinh xa lạ, bỏ cuốn tạp chí Toán học tuổi trẻ đammê vào thứ 6 hàng tuần để có tiền thêm tài liệu sinh ra trong động cơ tình cảm. Quay lại câu chuyện 2 tiếng đạp xe đạp buồn nhất cuộc đời, thì may khi hồi đó e cũng biết đường về nhà lúc gần 12h đêm , khi đạp xe về thấy mẹ em đứng ở cổng chờ từ lúc nào , nhìn thấy e mẹ em vừa mắng nhưng toát lên vẻ lo lắng rất nhiều . Em cảm thụ được đó nhưng ko nói với mẹ lời nào mà phi ngay vào nhà tắm để thay quần áo , bé tí tuổi mà hồi ý vào nhà tắm là lúc e tự nhiên nước mắt chảy ra ko thể làm chủ, cứ nấc nấc từng nhịp chỉ biết cố gắng ko thành tiếng để không cho ai biết vì hồi đó nhà tắm gần như thông thiên , xung quanh chỉ che bằng nilon nên rất dễ nghe tiếng. Èo, viết đến đây cảm xúc lại dội về :D
E cứ thẫn thờ như vậy sau cả tháng bỏ cả ăn , không muốn đến trường...bố mẹ khuyên thế nào cũng im lặng, bố mẹ e cũng biết nguyên do tại sao. Bạn bè đến chơi , rủ rê đi chơi các kiểu cũng không , có lẽ hồi ấy nặng hơn stress nữa là trầm cảm :D nghĩ lại cũng sợ, bạn bè thầy cô nói kiểu gì cũng im lặng ko trả lời, cứ buồn thôi cũng không nghĩ đc gì :( kéo dài gần tháng thì e nhớ hôm đó buổi tối e đang ngồi bàn học chỉ để ngắm cái đèn và mấy con thiêu thân đang bay luẩn quẩn bên ánh sáng thì con chó nhà e nuôi gần chục năm nó nằm cạnh chân em, nhìn nhìn ngáp ngáp 2 cái rồi nhắm mắt, lúc đầu em tưởng nó ngủ bình thường, thói quen em đá đá trêu trên bộ lông của nó thì thấy nó vẫn nằm im, vài lần thì e vội lay nó thì nó đã ra đi từ lúc trước rồi. Gần 1 tháng ít nói thì e gào lên gọi bố mẹ ra, thì quả thật là nó đã ra đi, chú chó yêu quý nhất, con vật gần gũi nhất đã ra đi bên cạnh chân em. Lúc này thì thôi khỏi nói , khóc ào lên như đứa trẻ ko ngại gì nữa cả, mẹ e cũng mếu máo...
Ơ sau đó thế nào nỗi buồn vì crush thành nỗi buồn vì chú chó ở nhà :D gần như stress bị từ chối nó tan đi 90%, có lẽ cũng do thời gian nữa nên thần kinh cũng gần cân bằng mà mình ko biết , mang chú chó đi chôn xong ( bao nhà xin làm món nhưng nhà e ko cho mang đi chôn ) thì mất vài ngày buồn buồn rồi dần dần bắt đầu thấy niềm vui với ý thích lại bằng cái đầu băng bố e mua và bộ phim thiên long bát bộ 1994 , xem đến đâu thích đến đó . và cứ thế dần trở lại cân bằng, vẫn đến trường nhưng ko buồn nữa, gặp bạn gái kia cũng dần thành 1 thói quen quay đi. Và lúc đó hình như e đã vượt qua kiểu tình cảm quỵ lụy sến sẩm để rồi cùng với các bạn ở lớp nhận xét các bạn nữ các lớp rồi nghĩ ra đủ trò để trêu chọc, thấy phụ nữ giờ dễ hơn rất nhiều :D
Đó là lần đầu tiên stress trẻ thơ nặng nề đến vậy nhưng nghĩ lại cũng dễ thương và kỷ niệm , lẫn 1 chút trải nghiệm có lẽ ko bao giờ quay lại cảm xúc này, vì giờ đã thực tế chai sạm hơn nhiều rồi :D
Em còn 2 lần stress nặng nữa 1 lần là hoàn cảnh gia đình, 1 lần trong công việc .. có thời gian e kể lể cho vui với cccm, cũng lâu rồi e cũng ko mấy khi tán chuyện trên này
Người bar sàn, người lên núi, kẻ tìm thứ thay thế, kẻ sống trong cảm xúc ... nhưng tự chung stress rất có hại, phải thoát ra khỏi nó :)
Em hơi giống cụ vì bị cô bạn em mê mệt từ năm lớp 10 từ chối sau năm cuối cấp 3. Tuy nhiên nhân vật Đoàn Dự trong Thiên Long BB đã truyền cảm hứng cho em. Và cuối cùng thì tèn ten sau 4 năm đại học kiên trì.
 

dzoro

Xe điện
Biển số
OF-336092
Ngày cấp bằng
24/9/14
Số km
3,437
Động cơ
353,897 Mã lực
Lần cãi nhau với vợ em ức chế xách xe đi lượn 1 vòng cho thoáng đầu, xong ra đường gặp trẻ trâu đi láo lại càng ức chế hơn, vòng về quan góc hồ ngồi uống cafe ngẫm nghĩ sự đời, 1 lúc thấy bực tức tan biến lại thấy thương vợ thương con. Em lại xách xe về nhà, vừa đến cửa nó vọng ra 1 câu " sao ko đi luôn đi" em lại quay xe đi tiếp. Cay éo chịu được. Sau vài lần như vậy thì em chai, vì có vòng vèo đi đâu cuối cùng vẫn phải bò về nhà, bản thân mình đã chịu đựng được con dở hơi ấy cả chục năm thì chả có gì làm em stress được nữa :x
Còm này thật như đời vậy :)
 

binhnq2

Xe tăng
Biển số
OF-668
Ngày cấp bằng
7/7/06
Số km
1,824
Động cơ
584,706 Mã lực
Em đồng ý với bác, không biết từ stress nếu dịch sang tiếng Việt là "ức chế" có chuẩn hay không nhưng trường hợp của bác chủ thread nên gọi là "thất tình" mới đúng. Trường hơp của bác này ăn kha khá độc giả của Nguyễn Nhật Ánh, kiểu Bồ câu không đưa thư, Trại Hoa Vàng, Cô gái đến từ hôm qua.
e fan của NNA đây, và e thấy ngôn từ của e nó lên hẳn nhờ NNA lẫn Friends. e thì ít stressed, nhưng cũng dạng ủy mị như cụ chủ thôi.
 

hiep1750

Xe buýt
Biển số
OF-100173
Ngày cấp bằng
15/6/11
Số km
731
Động cơ
399,083 Mã lực
Ai cũng vậy , không ai thoát được những lúc stress cực độ và mỗi người có cách giải quyết khác nhau , một số ít người bị vùi cả đời trong nó...
Nguyên nhân thì nhiều lắm ( hoàn cảnh, mong cầu, nội tiết, thời tiết...) nhưng tựu chung khả năng quen dần và có điều khác tập chung sẽ dần là nguôi ngoai. E xin kể 1 vài lần stress lớn trong đời.
Lần stress lớn với e trong đời có lẽ vì thích 1 cô bé hồi cấp 3 ( cô bé ấy đội tuyển Sinh) , e đang đội tuyển Toán bỏ hẳn sang học Sinh để phấn đấu được vào đội tuyển Sinh thi quốc gia cùng cô ấy và cuối cùng e ko làm đc , dở dang cả 2 đội tuyển và được cô bé từ chối ko phải vì câu trả lời ko có tình cảm mà là đã có người khác. Hồi mới lớn lại những năm 199x tình cảm nó ngây thơ và chan chứa lắm :D. hôm hội trường là hôm cô bé đó từ chối là hôm mà e đạp con xe phượng hoàng nặng trịch đi vô định trên những con đường cũng vô định ko dự định trước, e cứ thế đi mãi lòng nặng trĩu và buồn hơn cả ánh đêm mưa phùn lúc đó ( giờ e vẫn nhớ cảm giác đó ). Đạp mãi đạp mãi khi mưa phùn dần làm ướt đẩm cả bộ quần áo sơ vin ko dây lưng ngày xưa, với đôi dép quai hậu bằng nhựa lệch 1 bên khi đặt trên bàn đạp xe , bộ quần áo ấy chuẩn bị rất kỹ rất tận tâm cho cuộc tỏ tình giờ đây nó nặng nề vì nước mưa như tâm trạng em vậy. Giờ nghĩ lại ko biết hồi đó sao mình dành tình cảm đến vậy, cả ngày và đêm học môn của crush. Bán những cuốn sách toán yêu thích của mình để mua những quyển sách sinh xa lạ, bỏ cuốn tạp chí Toán học tuổi trẻ đammê vào thứ 6 hàng tuần để có tiền thêm tài liệu sinh ra trong động cơ tình cảm. Quay lại câu chuyện 2 tiếng đạp xe đạp buồn nhất cuộc đời, thì may khi hồi đó e cũng biết đường về nhà lúc gần 12h đêm , khi đạp xe về thấy mẹ em đứng ở cổng chờ từ lúc nào , nhìn thấy e mẹ em vừa mắng nhưng toát lên vẻ lo lắng rất nhiều . Em cảm thụ được đó nhưng ko nói với mẹ lời nào mà phi ngay vào nhà tắm để thay quần áo , bé tí tuổi mà hồi ý vào nhà tắm là lúc e tự nhiên nước mắt chảy ra ko thể làm chủ, cứ nấc nấc từng nhịp chỉ biết cố gắng ko thành tiếng để không cho ai biết vì hồi đó nhà tắm gần như thông thiên , xung quanh chỉ che bằng nilon nên rất dễ nghe tiếng. Èo, viết đến đây cảm xúc lại dội về :D
E cứ thẫn thờ như vậy sau cả tháng bỏ cả ăn , không muốn đến trường...bố mẹ khuyên thế nào cũng im lặng, bố mẹ e cũng biết nguyên do tại sao. Bạn bè đến chơi , rủ rê đi chơi các kiểu cũng không , có lẽ hồi ấy nặng hơn stress nữa là trầm cảm :D nghĩ lại cũng sợ, bạn bè thầy cô nói kiểu gì cũng im lặng ko trả lời, cứ buồn thôi cũng không nghĩ đc gì :( kéo dài gần tháng thì e nhớ hôm đó buổi tối e đang ngồi bàn học chỉ để ngắm cái đèn và mấy con thiêu thân đang bay luẩn quẩn bên ánh sáng thì con chó nhà e nuôi gần chục năm nó nằm cạnh chân em, nhìn nhìn ngáp ngáp 2 cái rồi nhắm mắt, lúc đầu em tưởng nó ngủ bình thường, thói quen em đá đá trêu trên bộ lông của nó thì thấy nó vẫn nằm im, vài lần thì e vội lay nó thì nó đã ra đi từ lúc trước rồi. Gần 1 tháng ít nói thì e gào lên gọi bố mẹ ra, thì quả thật là nó đã ra đi, chú chó yêu quý nhất, con vật gần gũi nhất đã ra đi bên cạnh chân em. Lúc này thì thôi khỏi nói , khóc ào lên như đứa trẻ ko ngại gì nữa cả, mẹ e cũng mếu máo...
Ơ sau đó thế nào nỗi buồn vì crush thành nỗi buồn vì chú chó ở nhà :D gần như stress bị từ chối nó tan đi 90%, có lẽ cũng do thời gian nữa nên thần kinh cũng gần cân bằng mà mình ko biết , mang chú chó đi chôn xong ( bao nhà xin làm món nhưng nhà e ko cho mang đi chôn ) thì mất vài ngày buồn buồn rồi dần dần bắt đầu thấy niềm vui với ý thích lại bằng cái đầu băng bố e mua và bộ phim thiên long bát bộ 1994 , xem đến đâu thích đến đó . và cứ thế dần trở lại cân bằng, vẫn đến trường nhưng ko buồn nữa, gặp bạn gái kia cũng dần thành 1 thói quen quay đi. Và lúc đó hình như e đã vượt qua kiểu tình cảm quỵ lụy sến sẩm để rồi cùng với các bạn ở lớp nhận xét các bạn nữ các lớp rồi nghĩ ra đủ trò để trêu chọc, thấy phụ nữ giờ dễ hơn rất nhiều :D
Đó là lần đầu tiên stress trẻ thơ nặng nề đến vậy nhưng nghĩ lại cũng dễ thương và kỷ niệm , lẫn 1 chút trải nghiệm có lẽ ko bao giờ quay lại cảm xúc này, vì giờ đã thực tế chai sạm hơn nhiều rồi :D
Em còn 2 lần stress nặng nữa 1 lần là hoàn cảnh gia đình, 1 lần trong công việc .. có thời gian e kể lể cho vui với cccm, cũng lâu rồi e cũng ko mấy khi tán chuyện trên này
Người bar sàn, người lên núi, kẻ tìm thứ thay thế, kẻ sống trong cảm xúc ... nhưng tự chung stress rất có hại, phải thoát ra khỏi nó :)
Cụ nên đọc cuốn Quẳng gánh lo đi và vui sống chắc chắn sẽ tìm được giải Pháp phù hợp với mình
 

ZARG

Xe container
Biển số
OF-123815
Ngày cấp bằng
11/12/11
Số km
5,828
Động cơ
408,715 Mã lực
Lần cãi nhau với vợ em ức chế xách xe đi lượn 1 vòng cho thoáng đầu, xong ra đường gặp trẻ trâu đi láo lại càng ức chế hơn, vòng về quan góc hồ ngồi uống cafe ngẫm nghĩ sự đời, 1 lúc thấy bực tức tan biến lại thấy thương vợ thương con. Em lại xách xe về nhà, vừa đến cửa nó vọng ra 1 câu " sao ko đi luôn đi" em lại quay xe đi tiếp. Cay éo chịu được. Sau vài lần như vậy thì em chai, vì có vòng vèo đi đâu cuối cùng vẫn phải bò về nhà, bản thân mình đã chịu đựng được con dở hơi ấy cả chục năm thì chả có gì làm em stress được nữa :x
He he... Còn đỡ đấy!

Hồi em ở nước ngoài, cãi nhau chả đi đâu được ra cafe tý rồi về :((
 

st101814

Xe điện
{Kinh doanh chuyên nghiệp}
Biển số
OF-108426
Ngày cấp bằng
10/8/11
Số km
3,194
Động cơ
437,782 Mã lực
Nơi ở
Canada - Viêt Nam
Ai cũng vậy , không ai thoát được những lúc stress cực độ và mỗi người có cách giải quyết khác nhau , một số ít người bị vùi cả đời trong nó...
Nguyên nhân thì nhiều lắm ( hoàn cảnh, mong cầu, nội tiết, thời tiết...) nhưng tựu chung khả năng quen dần và có điều khác tập chung sẽ dần là nguôi ngoai. E xin kể 1 vài lần stress lớn trong đời.
Lần stress lớn với e trong đời có lẽ vì thích 1 cô bé hồi cấp 3 ( cô bé ấy đội tuyển Sinh) , e đang đội tuyển Toán bỏ hẳn sang học Sinh để phấn đấu được vào đội tuyển Sinh thi quốc gia cùng cô ấy và cuối cùng e ko làm đc , dở dang cả 2 đội tuyển và được cô bé từ chối ko phải vì câu trả lời ko có tình cảm mà là đã có người khác. Hồi mới lớn lại những năm 199x tình cảm nó ngây thơ và chan chứa lắm :D. hôm hội trường là hôm cô bé đó từ chối là hôm mà e đạp con xe phượng hoàng nặng trịch đi vô định trên những con đường cũng vô định ko dự định trước, e cứ thế đi mãi lòng nặng trĩu và buồn hơn cả ánh đêm mưa phùn lúc đó ( giờ e vẫn nhớ cảm giác đó ). Đạp mãi đạp mãi khi mưa phùn dần làm ướt đẩm cả bộ quần áo sơ vin ko dây lưng ngày xưa, với đôi dép quai hậu bằng nhựa lệch 1 bên khi đặt trên bàn đạp xe , bộ quần áo ấy chuẩn bị rất kỹ rất tận tâm cho cuộc tỏ tình giờ đây nó nặng nề vì nước mưa như tâm trạng em vậy. Giờ nghĩ lại ko biết hồi đó sao mình dành tình cảm đến vậy, cả ngày và đêm học môn của crush. Bán những cuốn sách toán yêu thích của mình để mua những quyển sách sinh xa lạ, bỏ cuốn tạp chí Toán học tuổi trẻ đammê vào thứ 6 hàng tuần để có tiền thêm tài liệu sinh ra trong động cơ tình cảm. Quay lại câu chuyện 2 tiếng đạp xe đạp buồn nhất cuộc đời, thì may khi hồi đó e cũng biết đường về nhà lúc gần 12h đêm , khi đạp xe về thấy mẹ em đứng ở cổng chờ từ lúc nào , nhìn thấy e mẹ em vừa mắng nhưng toát lên vẻ lo lắng rất nhiều . Em cảm thụ được đó nhưng ko nói với mẹ lời nào mà phi ngay vào nhà tắm để thay quần áo , bé tí tuổi mà hồi ý vào nhà tắm là lúc e tự nhiên nước mắt chảy ra ko thể làm chủ, cứ nấc nấc từng nhịp chỉ biết cố gắng ko thành tiếng để không cho ai biết vì hồi đó nhà tắm gần như thông thiên , xung quanh chỉ che bằng nilon nên rất dễ nghe tiếng. Èo, viết đến đây cảm xúc lại dội về :D
E cứ thẫn thờ như vậy sau cả tháng bỏ cả ăn , không muốn đến trường...bố mẹ khuyên thế nào cũng im lặng, bố mẹ e cũng biết nguyên do tại sao. Bạn bè đến chơi , rủ rê đi chơi các kiểu cũng không , có lẽ hồi ấy nặng hơn stress nữa là trầm cảm :D nghĩ lại cũng sợ, bạn bè thầy cô nói kiểu gì cũng im lặng ko trả lời, cứ buồn thôi cũng không nghĩ đc gì :( kéo dài gần tháng thì e nhớ hôm đó buổi tối e đang ngồi bàn học chỉ để ngắm cái đèn và mấy con thiêu thân đang bay luẩn quẩn bên ánh sáng thì con chó nhà e nuôi gần chục năm nó nằm cạnh chân em, nhìn nhìn ngáp ngáp 2 cái rồi nhắm mắt, lúc đầu em tưởng nó ngủ bình thường, thói quen em đá đá trêu trên bộ lông của nó thì thấy nó vẫn nằm im, vài lần thì e vội lay nó thì nó đã ra đi từ lúc trước rồi. Gần 1 tháng ít nói thì e gào lên gọi bố mẹ ra, thì quả thật là nó đã ra đi, chú chó yêu quý nhất, con vật gần gũi nhất đã ra đi bên cạnh chân em. Lúc này thì thôi khỏi nói , khóc ào lên như đứa trẻ ko ngại gì nữa cả, mẹ e cũng mếu máo...
Ơ sau đó thế nào nỗi buồn vì crush thành nỗi buồn vì chú chó ở nhà :D gần như stress bị từ chối nó tan đi 90%, có lẽ cũng do thời gian nữa nên thần kinh cũng gần cân bằng mà mình ko biết , mang chú chó đi chôn xong ( bao nhà xin làm món nhưng nhà e ko cho mang đi chôn ) thì mất vài ngày buồn buồn rồi dần dần bắt đầu thấy niềm vui với ý thích lại bằng cái đầu băng bố e mua và bộ phim thiên long bát bộ 1994 , xem đến đâu thích đến đó . và cứ thế dần trở lại cân bằng, vẫn đến trường nhưng ko buồn nữa, gặp bạn gái kia cũng dần thành 1 thói quen quay đi. Và lúc đó hình như e đã vượt qua kiểu tình cảm quỵ lụy sến sẩm để rồi cùng với các bạn ở lớp nhận xét các bạn nữ các lớp rồi nghĩ ra đủ trò để trêu chọc, thấy phụ nữ giờ dễ hơn rất nhiều :D
Đó là lần đầu tiên stress trẻ thơ nặng nề đến vậy nhưng nghĩ lại cũng dễ thương và kỷ niệm , lẫn 1 chút trải nghiệm có lẽ ko bao giờ quay lại cảm xúc này, vì giờ đã thực tế chai sạm hơn nhiều rồi :D
Em còn 2 lần stress nặng nữa 1 lần là hoàn cảnh gia đình, 1 lần trong công việc .. có thời gian e kể lể cho vui với cccm, cũng lâu rồi e cũng ko mấy khi tán chuyện trên này
Người bar sàn, người lên núi, kẻ tìm thứ thay thế, kẻ sống trong cảm xúc ... nhưng tự chung stress rất có hại, phải thoát ra khỏi nó :)
Kệ nó thôi cụ ạ. Ngoảnh lên nhìn không bằng ai nhưng nhìn xuống có khi không ai bằng mình. Âu lo làm gì, chỉ là cái cách chúng ta tận hưởng cuộc sống thế nào thôi mà.
 

Maihong_

Xe điện
Biển số
OF-808067
Ngày cấp bằng
13/3/22
Số km
4,794
Động cơ
234,954 Mã lực
Em đi tập, đi hóng gió. Cứ đi tập em lại thấy vui vẻ, cười thoải mái. Còn hóng gió, có những lúc tâm trạng có khi tối nào cũng bảo em gái đèo đi cầu Nhật Tân, chỉ đơn giản để gió phả vào mặt thôi chứ k thích dừng lại. Hoặc đi ăn, em thích ăn
 

Manhpđ

Xe tăng
Biển số
OF-795554
Ngày cấp bằng
3/11/21
Số km
1,772
Động cơ
-4,840,306 Mã lực
Tuổi
44

thằng nhà quê

Xe điện
Biển số
OF-383948
Ngày cấp bằng
23/9/15
Số km
3,917
Động cơ
272,266 Mã lực
Thông tin thớt
Đang tải
Top