Nhưng quy định đẳng cấp không cho người ở đẳng cấp thấp kiếm tiền, có năng lực cũng không được phép. Dần dần qua 1 số thế hệ, những người ở đẳng cấp thấp mất hẳn ý chí, coi sự nghèo hèn của mình là đương nhiên. Xã hội như vậy không phát triển được cụ ợ.Với cá nhân, có tiền hay không là quan trọng nhất. Vd có tiền thì ra quán ún cf chém gió chứ đi oánh nhau với hội có súng làm gì ạ.
Chỉ có Binladen là ngoại lệ, giàu còn ôm rơm.![]()
1 ví dụ thế này: Cho đến 199x thì Ấn độ còn là nước gia công hạt điều lớn nhất thế giới, nhưng sau đó Việt nam dần vươn lên. Các doanh nghiệp VN không ngừng hiện đại hóa, trang bị máy móc, nâng cao năng suất và tiêu chuẩn vệ sinh an toàn vv và trở thành nước sản xuất hạt điều lớn nhất, trong khi Ấn độ ngày càng thụt lùi.
Tại sao Ấn lại thụt lùi? Chẳng lẽ các doanh nghiệp Ấn thiếu tiền, thiếu nhân công hay nhận thức kém? Hoàn toàn không phải, mà lý do là quan niệm về đẳng cấp! Gia công hạt điều vốn là công việc của dalit và bình dân hạ cấp, mà theo quan điểm của Ấn thì đẳng cấp này không xứng đáng được hưởng các thiết bị và điều kiện làm việc văn minh. Cho nên các xưởng gia công hạt điều của Ấn dừng lại ở trình độ những năm 1950, chấp nhận chết để giữ đẳng cấp:
So sánh: Gia công hạt điều xuất khẩu ở Việt nam
Các nước thuộc Đại Ấn Độ (Pakistan, Bangladesh, Nepal, Sri Lanka vv) về danh nghĩa là không có đẳng cấp như Ấn, nhưng tâm lý và ảnh hưởng đẳng cấp rất nặng, mà 1 trong các biểu hiện là người tầng lớp dưới hầu như không có ý muốn và ý chí vươn lên. Nó khác hẳn với không gian văn hóa Đông Á.NP có đẳng cấp như Ấn ạ cụ?
Chỉnh sửa cuối: