Sau trận đấu, hắn ngao ngán lê bước về nhà, ngờ đâu mới đến được quán cà phê đầu diễn đàn thì choáng quá, ngã cái uỳnh ra giữa thanh thiên bạch nhật. Mọi người xôn xao kéo hắn vào thớt lá rách ít đùm lá rách nhiều cấp cứu. Trong cái cảnh nửa tỉnh nửa mê đấy, hắn bỗng chốc thấy một mối hận dâng trào lên bàn phím.
Hắn hận thằng ku Văn Toản quá. Tại sao lại đá vào người thằng Chai chân gỗ đấy chứ? Giá như chuyền luôn vào chân nó thì lại ra một nhẽ, vì kiểu gì nó cũng sút ra ngoài. Đằng này lại sút cật lực vào người nó, thế là bóng nó tự nẩy vào gôn mới chết người chứ. À phải rồi, thằng nào chuyền về quả đấy nhỉ? Thằng Hậu! Đúng rồi. Nỗi uất hận lại trào lên miệng hắn. Hắn mím môi lại mà miếng hận nó cứ ồng ộc ra, cứ như những hôm say rượu vậy. Con vẹo cũ của hắn cũng tên là Hậu, bỏ hắn đi sang Thái, khiến hắn ế đến tận bây giờ. Cho nên hắn hận những ai tên là Hậu. Hắn hận tất cả những gì liên quan đến Thái. Ấy thế mà trời đất quỷ thần ơi, hôm nay lại một thằng tên Hậu và một thằng người Thái làm hại đời hắn.
Mắt hắn rơm rớm nước mắt. À phải rồi. Cả thằng Tài nữa. Bàn thua thứ hai. Trời ơi! Không thể thế được. Tại sao nó không chạy? Tại sao nó cứ đứng im? Phải chăng tên nó là Tấn Tài nên nó nặng quá không chạy được? Trời ạ. Giá như mà nó tên là Tạ Tài hay Yến Tài có phải là hay không? Mà tốt nhất nên tên là Cân Tài cho nó nhẹ. Nghĩ đến đây, hắn tự nhủ với lòng mình, sau này may mắn có vợ sinh con đẻ cái thì tránh đặt tên con có chữ Tấn, Tạ, Yến, v.v. Nặng lắm.
Nghĩ đến vợ con hắn bất giác mỉm cười. Cái bờ môi nhăn nhúm như quả chà là khô chợt toác ra một nửa nụ cười. Nụ cười của hắn chưa kịp hoàn thiện thì thực tại đau khổ của hắn lại ồng ộc kéo về.
Hắn rên khe khẽ. Tại sao mình lại đánh xỉu nhỉ? Tại sao lại nghe lời mấy thằng xóm dưới đánh xỉu nhỉ? Đội nhà bị dẫn hai bàn? Nếu giữ nguyên thì hắn thắng, nhưng đội nhà thua. Mà đội nhà lội ngược dòng thắng thì hắn thua. Chọn thế nào đây? Vì Tổ quốc hay vì bản thân đây? Ối giời ơi, cái nghiệp éo le sao nó cứ vận vào người hắn vậy?
Mà hắn có giàu có gì cho cam. Hắn là dân ngụ cư ở cái làng OF này, xin được miếng đất cuối thôn Cà phê, dựng tạm cái lều che mưa che nắng, được cụ Chã thương tình cho vào tập đoàn Kaikom để kiếm ngựa sống qua ngày.
Thế rồi, cái hội làng Seagames nó đến. Giời ơi, sao nó lại đến nhanh thế nhỉ? Tại sao không phải 4 năm một lần mà lại cứ phải là 2 năm? Thế rồi, cái trận đấu với bọn Thái dúi diễn ra. Nghĩ đến đây nước mắt hắn lại nghèn nghẹn chảy ra như rượu chảy từ cái vòi rượu ở cái chum ủ rượu mà nhà cụ Bá thường nấu vậy.
Thế rồi, cụ Bá lại đi loan tin khắp làng là cho vay ngựa để đánh bóng đá. Nghĩ đến đây, hắn lại nấc lên từng hồi. Mắt trợn ngược toàn lòng trắng. Dân làng tưởng hắn không qua khỏi, cứ khe khẽ lắc đầu mà thương hắn. Còn trẻ quá! Lại chưa vợ con gì sao nỡ vội đi sớm thế!
Thế rồi. Mọi chuyện lại tua trong đầu hắn chầm chậm chầm chậm, như ngàn mũi dao đâm khắp cơ thể hắn.
Hắn mon men đến nhà cụ Bá vay một triệu ngựa. Và rồi... Hắn đặt tất vào cửa xỉu. Lý do tại sao hắn đặt cửa xỉu thì hắn không nhớ nữa, nhưng hắn nhớ rất rõ cái cảm giác sung sướng của hắn khi nghĩ hết trận sẽ có hẳn 1 triệu ngựa. Với một triệu ngựa hắn sẽ làm gì nhỉ?
Hắn sẽ làm gì nhỉ? Hắn đưa tay lên ngoáy mũi một hồi rồi à lên một tiếng. Phải rồi, hắn sẽ sang Thái. Đúng. Sang Thái gọi một nồi lẩu thật to rồi rủ con Hậu ăn cùng. Và con Hậu sẽ phải xin lỗi vì đã trót phụ bạc hắn, và cầu xin hắn cưới thị.
Hắn sẽ bắt con Hậu đẻ cho hắn hẳn 10 đứa con cho bõ tức...
Ấy vậy mà, trời ơi... Cái thằng Toản chết tiệt, sao lại nhằm trúng người thằng Chai mà sút cơ chứ. Sao không chuyền vào chân nó để nó sút thẳng lên trời... Trời ơi, Toản ơi, Hậu ơi, Tài ơi... Hắn rống lên khóc tồ tồ...
Khóc xong hắn lại lạnh toát người thì nghĩ đến cảnh cụ Bá hộ OF-Patrol đi thu ngựa. Thôi chết hắn rồi. Giờ có Kaikom đến mạt nick cũng chẳng đủ ngựa mà giả nợ cụ Bá.
Toản ơi là Toản, Hậu ơi là Hậu, Tài ơi là Tài, Xỉu ơi là Xỉu... Nước mắt hắn cứ tồ tồ mà chảy...
Hình ảnh cụ Bá OF-Patrol, đàn ngựa... rồi cô người yêu cũ tên Hậu, rồi hình ảnh hắn lem luốc kaikom mạt nick lởn vởn trước mắt hắn...
Hắn ộc lên một tiếng rồi ngất lịm!