Cũng đã lâu rồi ta mới quay lại phố cổ và con sông Hồng uốn éo chạy quanh. Trời mùa đông chưa đủ lạnh nhưng cũng đủ để ta cảm thấy được cái vị của nó, cái vị mùa đông Hà Nội hanh hao, nắng vàng đấy nhưng cũng tối sập đấy!
Đi dạo quanh Bờ Hồ dưới cái nắng chiều đã gần tàn và bắt đầu se se lạnh, chợt đâu đó vẳng lại một giai điệu quen thuộc mà đã vào dĩ vãng…
Ѕao hồ Gươm biết tôi chia xa
Mà run run cho từng bóng câу nhòa,
Mà im im lặn hết ngàn tăm cá,
Mà thở chiều lên khắp cỏ hoa
Những năm tháng xa Hà Nội, một trong những thứ kết nối ta với Hà Nội chính là những bài ca, nhất là những bài của Phú Quang – cũng là 1 người con Hà Nội nhưng xa Hà Nội. “Tôi muốn mang Hồ Gươm đi” của anh được ca sỹ Quang Lý thể hiện là một com-bô mà ta thấy đạt được một sự hoàn mỹ khó tả. Hai anh đã xa rời cõi tạm để uống rượu bầu bạn với nhau chốn cửu tuyền cũng đã lâu lâu rồi…
Tôi muốn mang Hồ Gươm đi trú đông,
Ɲhưng làm sao, mang nổi được sông Hồng.
Làm sao gói nổi heo maу rét,
Thôi đành để hồ cho gió bấc trông.
Những lời như tâm sự này chỉ có những người Hà Nội mà xa Hà Nội mới thấy thấm thía, như Phú Quang vậy! Và lời bài thơ gốc của “Tôi muốn mang Hồ Gươm đi” cũng là của một người nặng tình với Hà Nội – nhà thơ Trần Mạnh Hảo.
Tôi muốn mang hồ đi trú đông,
Mà không khiêng vác được sông Hồng,
Mà không gói nổi heo may rét,
Đành để hồ cho gió bấc trông!
Lời thơ gốc của Trần Mạnh Hảo dường như mang một nỗi nhớ Hà Nội và những thứ gắn liền với nó mãnh liệt hơn, dữ dội hơn là lời ca. Trần Mạnh Hảo vốn có những bài thơ viết về Hồ Gươm, về con sông Hồng chất chứa thi ảnh, đầy ắp tâm trạng, đa tầng… hay và có lúc buồn đến nao lòng người, tỷ dụ như: Sông Hồng ôm mẹ bằng đê /Ôm con bằng nỗi nhớ quê giao thừa”…
Sử dụng từ ngữ giản dị nhưng giàu hình ảnh, Trần Mạnh Hảo đã tạo ra một bức tranh sống động về mùa đông và nỗi lòng con người. Âm điệu của bài thơ hàm chứa nỗi buồn, nhưng cũng có sự thanh thản khi chấp nhận thực tại. Đoạn thơ không chỉ gợi nhớ đến những ký ức về mùa đông, mà còn gửi gắm những cảm xúc sâu sắc về sự chênh vênh của cuộc sống.
…
Mải nhâm nhi với ca từ bài hát vốn đã in sâu vào tâm trí, bỗng chợt nghe “oẳng” một tiếng ở dưới chân, cái tiếng đột ngột đã đưa ta về với thực tại: một chú chó đã vô tình va vào ta trên lối đi hẹp bên bờ hồ, chủ nhân đâu mà vô ý lạ! May mà ta không dẫm phải chân nó hoặc tệ hơn nữa…Khoảnh khắc đã đưa ta về với cái đời thường vốn dĩ của nó, mơ màng có hại thế đấy… Cơ mà thôi, chó cứ sủa…và ta cứ đi.