a để ý, trong tất cả các trường  hợp dùng 18 -  từ 18 đời vua nhà Hạ cho đến 18 ông thầy không trị được học trò – danh  tánh và chi tiết về 18 vị đó hoàn toàn mang tính cách… không quan trọng.  Không thành vấn đề. Người phát ngôn ra con số 18 đó có vẻ chỉ muốn  chúng ta biết ‘đó là một con số nào đó’, có thể lớn hơn 2, hoặc nhiều  hơn 3. Và cũng có thể là một con số Không (0). Số chính xác không quan  trọng. Bởi thực chất của nó chẳng có quan trọng. Nhưng quan trọng hơn  chỉ ở chỗ những phần tử trong ‘tập hợp’ đó mang cùng một số đặc tính  chung. Xin được lập lại, số 18 trong văn minh Hoa Hạ có vẻ mang chung  một ý nghĩa như ‘ẩn số X’ trong toán học. X= 0,1, 2, 3,…. Nhưng ký hiệu  ‘18’ đó có vẻ hoa mỹ hơn, chải chuốt hơn X. Và cũng có ý của một số bán  xác định hay bất chợt, tương đương với N trong toán học. Với ngụ ý:  không cần tìm hiểu rõ chi tiết về đặc tính của những nhân vật mang số từ  1 đến 18 làm gì. Chỉ cần hiểu đó là một tập hợp, một liên tục, chu kỳ,  hay chuỗi trình kín, nay đã hoàn toàn kết thúc.  
Bội số của 18 và 9   
Bất  cứ ai cũng đều biết rõ 18 chính là: 9 nhân cho 2. Khoảng cách từ mặt  đất đến trời xanh, theo ý niệm người Hoa thời cổ đại, bằng chiều cao của  Bàn Cổ, tức 9 triệu lý (= 4600000 km). Cũng dùng con số 9.  
Rất nhiều số đếm của văn minh Trung quốc vẫn dùng đến 9 hoặc 18, và bội số của chúng.  
Về  võ nghệ, ta có ‘thập bát ban võ nghệ’ tức 18 kiểu đánh võ khác nhau.  Gồm: đánh côn, đi quyền, v.v. Nhưng thật sự ít khi thấy sách vở Tàu ghi  lại đầy đủ 18 lối đánh võ khác nhau đó.  
Nếu đọc truyện Tàu xưa,  ta cũng thường thấy: ‘tam thập lục kế yĩ đào vi thượng’: trong 36 kế,  kế chạy trốn là hay nhất. 36 chính là = 18 nhân 2. Cũng ít thấy ai cho  biết chi tiết của từng mưu kế trong con số 36 kế đó. Chùa Thiếu Lâm cũng  vậy. Nhiều phim kungfu hư cấu cho thấy phái Thiếu Lâm có đến 36 phòng  luyện võ. Mỗi phòng một kiểu luyện khác nhau. Nhưng cũng ít khi quay cho  thấy đầy đủ 36 phòng đó.  
Đọc Tây Du Ký, ta để ý hai nhân vật  có bùa phép thần thông quảng đại nhất. Người thứ nhất là Tôn Ngộ Không,  tức Tề Thiên Đại Thánh. Người thứ hai, Dương Tiễn tức Nhị Lang. Cả hai  đều có đến 72 thứ phép tắc thần tiên. Thường gọi: thất thập nhị huyền  công. Xin kể vài thứ phép. Tôn Ngộ Không có thể bứt một cọng tóc thổi  phù một cái. Presto! Cọng tóc biến ngay ra thành một Clone Tôn Ngộ Không  khác, với khả năng bùa phép, võ nghệ y hệt như Tôn Ngộ Không thiệt. Tôn  Ngộ Không cũng có thể uốn người nhảy lên không trung một cái, lập tức  biến thành con chim. Nhị Lang Dương Tiễn cũng vậy. Cũng đầy đủ 72 thứ  bùa phép y như Tôn Ngộ Không. Nhưng có lẽ vì y thuộc loại quan ở trên  Trời, đi đâu cũng có chó theo, nên tác giả cho y thuộc phe chánh đạo,  phải trên rơ phe tà đạo đại diện bằng Tề Thiên. Cũng có thể y mang mạng  Kim, phía Tây, nên có vẻ trên cơ hơn một chút và khắc được Tôn Ngộ  Không, mạng Thổ, phía Đông. Tuy cả hai cùng có ‘thất thập nhị huyền  công’ như nhau.  
Nhưng đặc biệt để ý, tác giả Ngô Thừa Ân không  bao giờ liệt kê đầy đủ 72 thứ phép thần thông đó gồm những thứ phép nào.  Ta chỉ biết 72 là một bội số của 18, và tất nhiên của 9:  72= 18 x 4;   72= 9 x 8.  
Như vậy có thể tóm tắt: Trong văn minh người Hoa, họ  rất thích dùng những con số như 9, 18,  36, 72, 108 (108 anh hùng Lương  Sơn Bạc trong ‘Thủy Hử’),… Tất cả đều là bội số của 18, đặc biệt cũng  là bội số con số 9.  
Thế tại sao họ lại thích con số 9? Có nhiều  lý do, và xin để lý do chính qua phần sau. Lý do thông thường: số 9 là  số dùng để chỉ vua chúa.  
Người Trung quốc từ thời xa xưa đã  dành số lẻ để chỉ đàn ông, và số chẵn chỉ đàn bà. Con số 9 tượng trưng  cho người đàn ông có uy quyền nhất. Số 9 do đó dùng để chỉ các bậc đế  vương.  
Theo chuyện kể của Ngọc Phương [10], ‘những toà điện  trong Tử Cấm Thành ở Bắc Kinh gồm 9900 gian nhà. Các tháp canh ở bốn góc  cung điện đều có 9 xà và 18 cột. Còn trên các bức từơng bình phong có  trạm khắc 9 con rồng…  
Một ví dụ điển hình nhất về con số 9  huyền thoại là bệ thờ ở Thiên Đàn Bắc Kinh – nơi các hoàng đế thời Minh  và Thanh hàng năm thường tế Trời để cầu cho quốc thái dân an. Bệ thờ có  hình tròn, xây thành 3 cấp. Mặt trên của bệ thờ ghép bằng 9 vòng đá đồng  tâm. Vòng đá trong cùng gồm 9 phiến đá hình quạt, vòng thứ hai gồm 18  phiến (9x2), vòng thứ ba 27 phiến (9x3), … cho đến vòng ngoài cùng, vòng  thứ 9 gồm 81 phiến (9x9) ghép lại.’  
Hệ số đếm dùng con số 9   
Giải  đáp số 9 là số của vua chúa, tuy tiến thêm 1 bước nhưng vẫn chưa giải  thích được toàn diện tại sao người Hoa từ xưa vẫn ưa dùng các bội số của  9, như 36, 72, 108, và nhất là 18. Mặc dù rằng chúng ta đã khá đủ tư  liệu, kể trên, để chứng minh rằng: số 18 trong ‘18 đời vua Hùng’ chỉ là  một con số quy về ý niệm của một liên tục, một châu kì, một tập hợp kín.   
Đóng góp quan trọng thứ hai của bài này chính là giả thuyết:  Người Hoa nguyên thủy, kể luôn  cả chủng Yueh (Việt) ở phía Nam sông  Dương Tử, vào thuở khai thiên lập địa, tạo dựng nên xã hội, đã dùng hệ  thống đếm dựa trên con số 9, chứ không phải con số 10 theo hệ thống thập  phân hiện nay. Phát hiện này, mặc dù còn trong dạng giả thuyết, có lẽ  từ xưa đến nay chưa thấy bàn đến trong sách vở. Và có lẽ chính người Hoa  cũng không ngờ tới chuyện này.  
Thế nào là hệ thống đếm số 9?  Muốn hiểu hệ thống đếm số 9 ta thử nhờ một em bé đếm thử từ 1 đến 20. Em  đếm, bằng mọi ngôn ngữ trên thế giới:  
1 – 2 – 3 – 4 – 5 – 6 – 7 – 8  – 9  rồi 10. Tức con số lớn nhất trong hệ thống thập phân. Sau đó, em  đếm tiếp: 10+1, em gọi tắt ‘mười một’,  rồi 10+2, gọi tắt 12, 10+3, gọi  tắt 13,… tuốt đến 19 (tức 10+9). Sau đó, em đếm 10+10. Nhưng 10+10, em  nghĩ có vẻ bất tiện, nên thế bằng: 2 lần 10, gọi tắt thành ‘hai mười’,  tức ‘hai mươi=20’. Tiếp theo đó: 20+1, tức 21; 20+2, tức 22, v.v.  
Như  đã phân tích kỹ trong bài viết về hệ thống đếm số của người Mường (hệ  9) [11], ở thời cổ đại có nhiều hệ thống đếm số khác nhau. Thí dụ, người  Khờ-Me tức Cam Bốt ngày nay, dùng hệ thống đếm số 5. Tức khi đếm tới số  5 là hết. Họ phải đếm lại dùng số 1 ban đầu. Nghĩa là họ xem số 6 như  là 5+1. Tiếp tục: 7=5+2,…  
Phát âm về số đếm trong tiếng Cam Bốt, từ 1-12, xin liệt kê như sau:  
0 = son  {đọc như: /sohn/}  => không  
1 = múay  /mooeh/ => một  
2 = bpii /bpee/ => hai  
3 = bey  /bay/  => ba    
4 = buan  /booan/ => bốn  
5 = bram /blam/ => năm => Số lớn nhất trong hệ 5.  
Muốn đếm tiếp, phải dùng đến số 5, rồi cộng thêm:  
6 = bram-múay /blam-mooeh/ => sáu => sáu (6)= bram (5)+muay (1): bram-muay  
7 = bram-bpil  /bram-bpee/ => bảy=> bảy (7)= bram (5)+bpil (2): bram-bpil  
8 = bram-bey  /bram-bay/  => tám => 8= bram (5)+bey (3)  
9 = bram-búan /bram-booan/ => chín => 9= bram (5)+buan (4)  
10 = dop /dup/  => mười => một tên gọi mới có nghĩa 2x5  
11 = dop-muay /dup-mooeh/ => 11= dop (10)+muay (1), mười một  
12 = dop-bpii  /dup-bpie/  => 12= dop (10)+bpie (2), mười hai  
……………………  
16 = dop-brammuay /dup-blammơoeh/ => 16= dop (10)+bram(5)+muay(1)  
Như vậy, đối với hệ đếm số 5, số 5 là số lớn nhất. Hệ đếm này dựa vào lối đếm dùng bàn tay 5 ngón.  
Đối với hệ thống đếm số 10 như toàn cầu xử dụng hiện nay, số 10 là số lớn nhất. Hệ đếm số 10 xử dụng cả 10 ngón tay.  
Đối  với hệ thống đếm số 9, số 9 là số lớn nhất. Trong hệ đếm đó, số 9 lớn  nhất đã được dùng để chỉ vua chúa. Hệ thống đếm số 9, theo thiển ý, đã  dành 1 ngón tay để chỉ số không (0). Còn lại 9 ngón kia dành cho số đếm  từ 1 đến 9.  
Hệ thống đếm số 9 vận hành ra sao? Như thường, đếm từ 1 đến 9. Số 10 đã được đếm như 9+1. Mười một: 9+2, v.v. cho đến 17= 9+8.  
Rồi 18 sẽ được gọi như= 2 lần 9. Tức 29. Số 19 sẽ trở thành ‘2 lần 9 + 1’.  
Đếm  tuốt đến 27 ta sẽ đếm theo hệ thống 9 thành 39, tức 3 lần 9. Ba lần  chin = 39 = 3x9 = 27. Đúng là những con số Bình Nguyên Lộc [5] đã nêu  lên thắc mắc không hiểu tại sao người Mường lại đếm số khác với Việt.  Việt gọi số đếm 27, trong khi Mường gọi đó 39. Số 39 của Mường mang  nghĩa 3 lần 9, thuộc hệ thống đếm số 9. Việt 27 = Mường 39. Hai mươi bảy  bằng vơí ba nhân cho chin lần, 27= 3x9. Mường đọc ‘ba chỉn’, tức 39.  Muốn biết rõ về người Mường, và nếp sống cùng văn hoá của họ xin xem tác  phẩm của Jeanne Cuisinier về xã hội Mường xuất bản vào năm 1946 [15].  
Rất có thể người Hoa ở thời mới tạo dựng xã hội đã dùng hệ thống đếm 9, bởi những lý do sau:  
(i)  Họ đã dùng số 9 để chỉ người đàn ông có quyền lực nhất. Số 9 là số lớn  nhất trong hệ thống đếm số 9. Chứ không phải trong hệ thống đếm số 10  như Ngọc Phương đã trình bày [10].  
(ii) Vào thời cổ đại, thật cổ,  văn minh Trung Đông chưa truyền đến Trung Quốc. Người Hoa chắc chắn phải  có một hệ thống đếm hơi khác với hệ đếm số 10, của Trung Đông. Mặc dù  rằng có thể đến đời nhà Thương, hoặc đầu đời nhà Châu (khoảng năm 1000  trước Công Nguyên), hệ thống đếm số 10 đã du nhập đến Khu vực sông Hoàng  Hà.  
(iii) Người Hoa vẫn thích dùng bội số của 9, như 18, 36, 72,… Y  như những người quen hệ thống 10, sẽ thích dùng: 10, 20, 30, 40…  
(iv)  Người Mường cho đến giữa thế kỷ 20 vẫn còn dùng hệ thống đếm số 9, họ  đã mang theo khi di cư về phía Nam. Người Mường là ai? Đại khái họ cũng  cùng chung chủng Yueh (Việt), nhưng thuộc chi Thái. Khi xưa họ tập trung  ở vùng phía Nam sông Dương Tử, đặc biệt tại nước Ba và Thục, giáp giới  với nhà Tây Châu (770-476 TCN). Sau khi nước Thục bị nhà Tần dứt điểm,  họ thiên cư về Nam, và gia nhập cộng đồng Tây Âu ở khu vực Quảng Tây,  Quí Châu, ngày nay. Bởi những gì họ còn giữ, rất có khả năng đã được  chia xẻ qua lại với Hoa chủng bên nước Châu ngày trước. Nên nếu họ còn  giữ hệ thống đếm số 9, người Hoa thứ thiệt tại nước Châu ngày xưa thật  xưa chắc cũng đã dùng hệ đếm số 9 đó.  
(v) Nếu ở cổ thời, lúc văn  minh phương Tây chưa mang sang hệ đếm số 10, rất có khả năng cả hai vùng  Hoa Nam và Hoa Bắc đều xử dụng và quen thuộc với hệ đếm theo số 9. Từ  đó họ sẽ quen dùng những bội số như 18, 24, 36, 72, v.v.  
(vi) 18  đời vua nhà Hạ, triều đại khởi thủy của nước Tàu, đã xử dụng con số 18  theo thói quen của hệ thống đếm số 9 đó. Và từ đó việc vay mượn ý niệm  triều đại Hồng Bàng của Tàu đưa vào truyền thuyết dựng nước ở phía Nam,  chắc cũng không có gì lạ cả.  
Tóm tắt   
Bài này thử  nhìn vấn đề ’18 đời vua Hùng’ dưới góc độ toán học và văn minh Hoa Hạ.  Kết quả cho thấy con số 18 thật ra chỉ là một con số bất chợt, không  liên hệ đến chi tiết lịch sử.  
Số 18, trong văn hoá Trung quốc,  thông thường được dùng để chỉ một chu kỳ. Hoặc một liên tục, một tập  hợp, mà những phần tử trong tập hợp đó có cùng chung một số đặc tính. Ở  một mặt khác, nó là một con số che lấp những thiếu thốn về hiểu biết và  chi tiết về tính chất của từng phần tử trong tập hợp đó. Nói một cách  khác, số 18 chỉ là một lối nói cho văn vẻ, dùng toán số (2x9= 18) của  giới sĩ phu Trung quốc. Có lẽ với mục đích… để hù những người không biết  chữ, và cũng để cho bài viết, bài văn cho được trôi chảy, không có  những điều ‘không biết’. Số 18 là một con số dùng để…che mắt, lấp loát  những cái không biết.  
Số 18 hoặc 36, 72, hay về sau ‘Bách’ tức  100, như dùng để chỉ khối chủng Yueh (Bách Việt), đã được xử dụng hết  sức tiện nghi. ‘Bách’ dùng để chỉ số nhiều, đếm không hết, chứ không  phải 100. Bởi vào thời Xuân Thu, ở phía Bắc sông Dương Tử có đến trên  dưới 1000 nước [12]. Khối Yueh ở phía Nam chắc cũng tương tự, vượt trên  100 rất xa. Do đó nếu ‘Bách’ (100) là một con số bất chợt, thì ‘thập  bát’ (18) cũng chỉ như vậy mà thôi.  
Nhìn lại công trình của Ngô  Sĩ Liên dười góc độ của thế kỷ 21 hiện nay, bắt buộc ta phải có một cái  nhìn khác. Trong góc nhìn đó, chúng ta phải nhớ, Ngô Sĩ Liên và cộng sự  đã có tư duy rất khó vượt khỏi lối suy nghĩ, lối viết lách của những sư  phụ ở Bắc phương. Họ phải theo một khuôn khổ định trước để chứng tỏ tri  thức đã đạt tới mức chuẩn của giới khoa bảng ở phương Bắc. Từ đó ta có  thể thấy:  
(i) Truyền thuyết viết ra sao, họ chép y lại như vậy. Chỉ  được phép than thở hoài nghi trong phần luận bàn mà thôi. Đặc biệt  nhất, Ngô Sĩ Liên đã căn dặn hậu bối: ‘Hoàn toàn tin vào sách chẳng bằng  không có sách’.  
(ii) Lối viết sử kiểu Tàu ra sao, họ sẽ theo y như  vậy. Tàu không biết nhiều về nhà Hạ, nên phải gom góp các chuyện cổ  tích, các truyền thuyết, rồi đưa vào con số 18 rất phổ thông, để gói  ghém một trang sử cổ cho được đẹp mắt. Không có cách gì khác, phía bên  An-nam cũng làm theo y như vậy. Họ làm việc qua nhiều tác phẩm và nhiều  năm tháng, để rồi sau cùng, Ngô Sĩ Liên và các cộng sự thu thập tất cả,  đặc biệt 18 đời vua Hồng Bàng, rồi đưa vào bộ Sử Ký có tầm vóc đầu tiên  của nước Nam.  
(iii) Đặc biệt 18 đời vua Hồng Bàng Việt Nam, rập y  khuôn 18 đời vua nhà Hạ, triều đại hồng bàng ở bên Tàu. Để ý rất nhiều  bài viết trong vài thập kỷ qua ưa liệt kê danh sách các đời vua Hùng.  Khổ nỗi tất cả đều viết tên hiệu bằng…chữ Hán ròng. Thí dụ, Hùng Huệ  Vương, Hùng Tấn Vương, v.v. Y như là cái nước của mấy ông vua Hùng giống  như mấy cái nước chư hầu ở đời nhà Châu phía bắc sông Dương Tử, thời  Xuân Thu Chiến quốc. Và những vua Hùng này có lẽ nói với thần dân của  các ông bằng tiếng Tàu, trước khi người Tàu đến nước đó cả ngàn năm.  
(iv)  Truyền thuyết dựng nước đó, ở mặt cội nguồn, cũng không quên lôi thêm  một trong những biểu tượng xã hội nguyên thủy của Tàu là ‘vua’ Thần  Nông. Theo thiển ý, Thần Nông chỉ là một biểu tượng, chỉ một xã hội đã  tiến lên ngành canh nông để kiếm ăn, sinh sống. Nó cũng giống như thời  bây giờ, người ta dùng ‘Thế Kỷ 18’ để chỉ thời đại con người đạt đến  cách mạng công nghệ. Hoặc, trong một tương lai nào đó, có thể người ta  dùng ‘thời đại Bill Gates’ để chỉ thời đại điện toán, và internet. Chứ  không phải Bill Gates là ông tổng thống toàn cầu ở vào thế kỷ 21, đối  với hậu thế  4 ngàn năm sau, có thể đoán nhầm, v.v.  
(v) Con số 18,  thường dùng trong văn hoá Trung quốc để chỉ một chuỗi trình nào đó theo  với chiều thời gian, mà chi tiết thường không biết rõ. Như một tập hợp,  như một liên tục nay đã khép kín. Bản chất chi tiết của từng phần tử  trong tập hợp hay liên tục đó vẫn là ẩn số cho đến ngày nay. 
Thực chất đây là một nghiên cứu khẳng định tính logic của việc xác định có thời Hùng Vương hay không? Việc này vẫn đang tranh cãi. Tuy nhiên cụ usavn đã cố tình để thiếu phần kết quan trọng mà tự ý thay đổi cái kết luận của người nghiên cứu. Em cho đấy là không đúng với tinh thần trao đổi về lịch sử Việt Nam. Cụ nên rút kinh nghiệm. Vì cách thêm bớt vào tài liệu của người khác để lấy cái kết của mình là không hay