Đây là phía biển, qua mấy cái đảo nhỏ này là biển mênh mông. Cái Dăm thì ở bên Bãi Cháy rồi.Đây là xuống núi rồi cụ ơi.Bên mỏm bến cá Cái Răm cũ nhìn lặn xuống biển luôn cơ.
Đây là phía biển, qua mấy cái đảo nhỏ này là biển mênh mông. Cái Dăm thì ở bên Bãi Cháy rồi.Đây là xuống núi rồi cụ ơi.Bên mỏm bến cá Cái Răm cũ nhìn lặn xuống biển luôn cơ.
Tôi nhìn thấy xuống đỉnh núi mà.Em ngồi ngắm hoàng hôn ở đường ven biển Hòn Gai đây
Chả xuống biển thì xuống đâu.
![]()
Chủ thể đứng trên thuyền đánh cá, đang ở ngoài khơi xa, nhìn về phía Tây sẽ thấy mặt trời xuống biểnEm cũng như nhiều Cụ trên này, hồi phổ thông đã học bài "Đoàn thuyền đánh cá" của Huy Cận. Tình cờ ngắm hoàng hôn tại Phú Quốc, em lại liên tưởng đến một khổ thơ của bài thơ "Đoàn thuyền đánh cá" và thấy có một hạt sạn không hề nhỏ trong bài thơ này.
Bài thơ do tác giả Huy Cận viết trong một lần đi thực tế tại Hòn Gai (Hồng Gai) Quảng Ninh, em cũng như nhiều Cụ được dạy, đây là món quà của nhà thơ gửi tặng người dân Quảng Ninh.
Mặt trời xuống biển như hòn lửa
Sóng đã cài then, đêm sập cửa.
Đoàn thuyền đánh cá lại ra khơi,
Câu hát căng buồm cùng gió khơi.
Hát rằng: cá bạc biển Đông lặng,
Cá thu biển Đông như đoàn thoi
Đêm ngày dệt biển muôn luồng sáng.
Đến dệt lưới ta, đoàn cá ơi!
Thuyền ta lái gió với buồm trăng
Lướt giữa mây cao với biển bằng,
Ra đậu dặm xa dò bụng biển,
Dàn đan thế trận lưới vây giăng.
Cá nhụ cá chim cùng cá đé,
Cá song lấp lánh đuốc đen hồng,
Cái đuôi em quẫy trăng vàng choé,
Đêm thở: sao lùa nước Hạ Long.
Ta hát bài ca gọi cá vào,
Gõ thuyền đã có nhịp trăng cao,
Biển cho ta cá như lòng mẹ,
Nuôi lớn đời ta tự buổi nào.
Sao mờ, kéo lưới kịp trời sáng,
Ta kéo xoăn tay chùm cá nặng,
Vảy bạc đuôi vàng loé rạng đông,
Lưới xếp buồm lên đón nắng hồng.
Câu hát căng buồm với gió khơi,
Đoàn thuyền chạy đua cùng mặt trời.
Mặt trời đội biển nhô màu mới
Mắt cá huy hoàng muôn dặm phơi.
Vấn đề ở ngay câu đầu tiên, tác gỉa đứng tại Hòn Gai, nhìn ra biển nhưng lại thấy....."Mặt trời xuống biển như hòn lửa"
Núi này mọc trên biển đẩy cụTôi nhìn thấy xuống đỉnh núi mà.
Có đứa học sinh nó còn tả chàng trai đang lướt giữa mây cao và biển bằng của cô gái.Bài này em chỉ ấn tượng mỗi một câu: Thuyền ta lái gió với buồm trăng.
Có khi làm một quệt lên núi Bài Thơ em nghĩ cũng chuẩn, chân tay vừa được thể dục lại được ngắm toàn cảnh.Chủ thớt nên đi thực tế Hòn Gai, chờ hôm trời quang, nắng đẹp đợi hoàng hôn xuống chạy búa xua ở Hòn Gai nếu mà không có chỗ nào có thể nhìn thấy mặt trời lặn xuống biển thì mới nên đặt câu hỏi, có khi cái phiến diện của cụ khi đánh giá phân tích bài thơ này mới là hạt sạn.
Tác giả về Hòn Gai công tác thực tế, nhưng không nhất thiết phải đứng ở HG để ngắm cảnh mặt trời lặn xuống biểnEm cũng như nhiều Cụ trên này, hồi phổ thông đã học bài "Đoàn thuyền đánh cá" của Huy Cận. Tình cờ ngắm hoàng hôn tại Phú Quốc, em lại liên tưởng đến một khổ thơ của bài thơ "Đoàn thuyền đánh cá" và thấy có một hạt sạn không hề nhỏ trong bài thơ này.
Bài thơ do tác giả Huy Cận viết trong một lần đi thực tế tại Hòn Gai (Hồng Gai) Quảng Ninh, em cũng như nhiều Cụ được dạy, đây là món quà của nhà thơ gửi tặng người dân Quảng Ninh.
Mặt trời xuống biển như hòn lửa
Sóng đã cài then, đêm sập cửa.
Đoàn thuyền đánh cá lại ra khơi,
Câu hát căng buồm cùng gió khơi.
Hát rằng: cá bạc biển Đông lặng,
Cá thu biển Đông như đoàn thoi
Đêm ngày dệt biển muôn luồng sáng.
Đến dệt lưới ta, đoàn cá ơi!
Thuyền ta lái gió với buồm trăng
Lướt giữa mây cao với biển bằng,
Ra đậu dặm xa dò bụng biển,
Dàn đan thế trận lưới vây giăng.
Cá nhụ cá chim cùng cá đé,
Cá song lấp lánh đuốc đen hồng,
Cái đuôi em quẫy trăng vàng choé,
Đêm thở: sao lùa nước Hạ Long.
Ta hát bài ca gọi cá vào,
Gõ thuyền đã có nhịp trăng cao,
Biển cho ta cá như lòng mẹ,
Nuôi lớn đời ta tự buổi nào.
Sao mờ, kéo lưới kịp trời sáng,
Ta kéo xoăn tay chùm cá nặng,
Vảy bạc đuôi vàng loé rạng đông,
Lưới xếp buồm lên đón nắng hồng.
Câu hát căng buồm với gió khơi,
Đoàn thuyền chạy đua cùng mặt trời.
Mặt trời đội biển nhô màu mới
Mắt cá huy hoàng muôn dặm phơi.
Vấn đề ở ngay câu đầu tiên, tác gỉa đứng tại Hòn Gai, nhìn ra biển nhưng lại thấy....."Mặt trời xuống biển như hòn lửa"
Con gái em nó cứ thắc mắc sao con đi đến đâu ông trăng cũng đi theo con?Đứng ở Hòn Gai chả thấy mặt trời lặn xuống biển thì lặn đi đâu?
đúng rồi mợ, phân tích thơ ngày xưa em toàn nghĩ "chắc đếch gì tác giả đã nghĩ hay thế". Giờ thì có vụ "học tập tấm gương", Cụ đi ị có khi cũng là một cái gương ...Nể nhất là phân tích, bình giảng thơ văn hồi phổ thông. Có những câu thơ, đoạn văn ngắn mẩu mà phân tích hết cả trang giấy. Nhiều lúc em tự thắc mắc: Lúc làm bài thơ này, lúc viết đoạn văn này méo biết tác giả có nghĩ thế không mà sau này mọi người phân tích ra đủ thứ. Y như luận lô đề sau 18h30 vậy
Thẩm thơ như cụ khác gì phá tring bằng ngón tay, phí quáNgày đó các nhà thơ được cử về địa phương để làm thơ phong trào.
Về tới nơi là được đánh chén rượu thịt tả tơi.
Tưng tưng rồi mới ra được thơ.
Tôi thấy bài này đúng giọng thơ say. Ngôn từ lặp đi lặp lại, y như mấy tay bợm nhậu. Có mấy câu, nói đi nói lại.
Em ngán nhất là thơ ông cụ. Một bài thường chỉ có 4 câu mà thời gian đến 1 tiết học 45 phút. Thầy thì phải nói hươu nói vượn mãi cho hết giờ. Trò thì làm bài cũng phải khen tới khen lui mãi cho đủ 4 trang giấyNể nhất là phân tích, bình giảng thơ văn hồi phổ thông. Có những câu thơ, đoạn văn ngắn mẩu mà phân tích hết cả trang giấy. Nhiều lúc em tự thắc mắc: Lúc làm bài thơ này, lúc viết đoạn văn này méo biết tác giả có nghĩ thế không mà sau này mọi người phân tích ra đủ thứ. Y như luận lô đề sau 18h30 vậy