Cuối của con đường Hồi Giáo là Lầu Trống (Drum Tower). Cùng với Lầu Chuông đối diện, cả hai là minh chứng cho quá khứ huy hoàng của Tây An với tư cách là điểm khởi đầu của Con đường Tơ lụa và là kinh đô của nhiều triều đại phong kiến Trung Hoa.
Được xây dựng vào năm 1380, dưới thời trị vì của Hoàng đế Hồng Vũ (Chu Nguyên Chương) trong triều đại nhà Minh., cách Lầu Chuông khoảng 200 mét về phía tây, và cả hai tạo thành một quần thể kiến trúc đối xứng hoàn hảo.
Trong xã hội phong kiến Trung Quốc, trống được dùng để báo giờ. Tiếng trống từ tháp này vang lên vào lúc hoàng hôn, báo hiệu thời điểm đóng cổng thành và bắt đầu giờ giới nghiêm, trong khi tiếng chuông từ Lầu Chuông đối diện vang lên vào lúc bình minh để báo hiệu mở cổng thành và bắt đầu một ngày mới. Hệ thống "tiếng chuông buổi sáng, tiếng trống buổi tối" này là phương pháp báo thời gian chính cho cư dân trong thành phố cổ.
Tháp được xây dựng chủ yếu bằng gỗ, trên một cái đế bằng gạch cao. Toàn bộ cấu trúc được dựng lên mà không sử dụng một chiếc đinh sắt nào, thay vào đó là kỹ thuật lắp ghép mộng gỗ truyền thống vô cùng tinh xảo và vững chắc. Lầu có 3 tầng mái, được lợp bằng ngói men màu xanh ngọc, tạo nên vẻ đẹp sang trọng và uy nghi. Các góc mái cong vút lên như những lưỡi rìu, được trang trí bằng các tượng động vật và linh vật theo truyền thống (như Tiên nhân, Kỳ lân) để xua đuổi tà ma và ngăn hỏa hoạn. Kiến trúc được chạm khắc công phu, sơn son thếp vàng lộng lẫy, thể hiện các họa tiết rồng, phượng và hoa văn truyền thống mang đậm phong cách nghệ thuật thời Minh-Thanh.
DSC07822 by
Hieu Tran, on Flickr
DSC07823 by
Hieu Tran, on Flickr
DSC07824 by
Hieu Tran, on Flickr
DSC07826 by
Hieu Tran, on Flickr