Chuyện thật như đùa.
Em chứng kiến ở dưới quê. 2 suất đinh vào nhà thờ họ ăn giỗ tổ. Một ông 2 gái (tạm gọi là ông A). Ông kia 2 trai-1 gái (tạm gọi là ông B). 2 ông này đi ăn giỗ tổ hơi muộn. Vào chỗ ăn thì mâm trên (toàn những người vai vế trong họ) còn thiếu ra 1 chỗ là lấp kín chỗ trống. Ông trưởng họ thấy thế bèn bảo: anh B lên ngồi mâm trên cho đủ chỗ. Ông trưởng họ còn bảo ông A là đợi mâm choai choai đến sắp cho ngồi chén sau. Như thế là cũng đủ hiểu là quá phân biệt.
Chuyện thứ 2 cũng xảy ra ở quê. Ông có 2 gái (tạm gọi là ông C) đi ra đường va chạm kiểu gì đó (2 người này biết nhau). Thằng thanh niên kia nó đứng chỉ tay thẳng mặt :"đm thằng 2 gái. Tao cho mày gọi cả 2 đứa con gái mày ra đây, rồi cười phớ lớ...".
Nói ra thì đó là văn hoá ở quê. Nhiều cụ sẽ nghĩ là dân trí thấp, ...vv nhưng nó phản ánh một góc độ nào đó về "trọng nam khinh nữ". Giả sử ông C kia nhà có 2 con trai lớn thì thằng thanh niên kia nó có thái độ như thế không? Hoặc nó định làm gì: xấc xược, động thủ, ... thì nó sẽ phải cân nhắc vì ông C kia có 2 thằng con trai lớn ở nhà, ...
Như chuyện em kể trên Tại sao 1 ông 2 trai-1 gái nhà kinh tế cũng bình thường mà lại được coi trọng ngồi mâm trên khi vào nhà thờ họ so với ông 2 gái (kinh tế rất khá). Rồi câu chuyện thứ 2 về chuyện 2 gái khi "ra đường" dễ bị bắt nạt, dễ bị đe doạ hơn nhà có nhiều con trai.
Chuyện là vậy. Nghe có vẻ hơi thiển cận và cực kỳ nông dân nhưng đó là các câu chuyện hoàn toàn có thật và nó vẫn đang xảy ra. Dưới quê là vậy, phố xá nó phân biệt tinh vi hơn, không lộ liễu như thế!
em thì chỉ thấy mấy điểm sau:
1. mình không có con trai thì không có người truyền lửa (những cái em muốn dạy con em, hoặc những ước mơ em chưa thực hiện được muốn truyền cho con, tất nhiên chuyện con làm hay không là quyền của cháu, những điều này em chưa cảm nhận được ở con gái, do với con gái mình cảm giác nâng niu, nhẹ nhàng hơn)
2. chăm sóc lúc về già. Nhà mẹ em 7 người con gái, ở xa xứ hết không ai ở quê, đến lúc bà ngoại em già, bảo bà đến ở với con cháu thì bà ngại con rể, và không quen cuộc sống ở Hà Nội, hay ở vùng quê khác, nên được thời gian lại về. Sau mẹ em và các bác thay phiên nhau về trông bà, đến lúc bà hơn 90, mẹ em với các bác cũng gần 70 tuổi, đều vướng con cháu hoặc có bệnh trong người, nên phải thuê người. Em thấy không được tình cảm lắm. (cái này em là cháu nên cảm thấy thế, chứ đời mình mình cũng cảm thấy chưa tròn hiếu thuận với bố mẹ).
3. Chuyện thờ cúng (cái này đặc biệt quan tâm, vì các con gái thì xác định là có thể đời nó nó sẽ thắp hương, cũng giỗ cho mình, nhưng đến đời con nó thì coi như mất quê mình, chẳng biết mộ mình ở đâu)
4. Chuyện tài sản (bố em được ông bà nội cho nửa đất, sau mua lại của chú nửa còn lại, xây sửa cũng khá khang trang, quê em thì thuộc Hà Tây cũ, cách Mỹ Đình khoảng 25km, nên nhà cửa cũng có giá, và em với bố đều về quê sống ở đó, chăm sóc cây cối nhà cửa khi có dịp, tình cảm với ngôi nhà, mảnh đất đó cũng lớn, giờ không có con trai, em cũng không muốn cho con gái cái này vì xác định để làm nơi thờ cúng cho ông bà và bố mẹ mình, chuyển giao cho con của thằng em nhà chú thì cũng lăn tăn trong lòng).
Nhiều cụ cứ trách quan niệm của cụ chủ, nhưng khi đứng vào hoàn cảnh mới hiểu được.
Em thì con nào cũng là con, cứ có thai là giữ, quan trọng mình thương vợ thì có để tự nhiên không, đẻ mãi vẫn ra con gái thì sao, nuôi dạy chúng nó không tốt thì quá tôi, nhưng 2 con gái thì thực sự vẫn cảm giác canh cánh trong lòng, không tập trung toàn phần làm ăn được