Nhân tiện thắc mắc về tam giác mạch, em share với mọi người một tí:
Chuyện   kể rằng nàng Tiên Gạo và nàng Tiên Ngô đi gieo hạt nơi hạ giới, mày   trấu mày ngô chẳng biết làm gì bèn đổ vào khe núi. Cây ngô, cây lúa lớn   lên cho hạt. Người người lấy hạt về ăn. Khi ngô hạt lúa trong nhà đã  cạn  mà vụ sau vẫn chưa tới, cái đói về u ám bản làng, chiều đã buông  dài  nơi rừng cây mà vẫn chưa thấy ai nhóm bếp. Một hôm mọi người họp  nhau  lại rồi chia đi khắp núi rừng để tìm cái ăn. Nhiều ngày trôi qua,  nhiều  nơi đã đến, nhiều hang cùng góc núi đã lục tìm mà vẫn chưa thấy  gì có  thể làm no cái bụng. Một hôm, thoảng bay trong gió mùi hương là  lạ, từ  trước đến giờ chưa ai được ngửi. Mọi người cùng tìm đến khe núi,  và ai  nấy đều ngỡ ngàng, một rừng hoa li ti trải dài suốt từ núi bên  này sang  núi bên kia, nhìn kỹ mới thấy những cái lá có hình tam giác ẩn  nấp khá  kín ở dưới hoa. Khi kết hạt mọi người đem về ăn thử thấy ngon  không kém  gì ngô và gạo. Cái bụng đã ngủ yên không lóc óc đòi ăn nữa.  Khói bếp lại  bay lên mỗi chiều. Vì là họ nhà lúa, được nảy lên từ mày  lúa mày ngô,  nên gọi là mạch, lá có hình tam giác, và thế là nó có tên  “tam giác  mạch” (theo truyện Tam Giác Mạch của nhà văn Nguyên Bình-  Đồng văn )