[Funland] Hồi ký (Phóng tác) về đường ống xăng dầu Trường Sơn.

chitom

Xe tăng
Biển số
OF-92529
Ngày cấp bằng
22/4/11
Số km
1,364
Động cơ
416,007 Mã lực
Lê Trọng trầm ngâm:
- Trước những bất hạnh ấy, anh em mình có những cách giải quyết rất khác nhau. Chúng ta đang làm hết sức mình để anh chị em đã qua nơi địch rải chất độc được hưởng chế độ hỗ trợ nạn nhân chất độc da cam. Đồng tiền dù rất ít ỏi, nhưng cũng góp phần vợi bớt nỗi đau của họ trong nghèo khó. Trong một bữa cơm nhân gặp mặt bạn chiến đấu, mọi người bàn luận nhiều về chế độ chính sách cho những người nhiễm chất độc da cam. Họ hỏi tôi về các giấy tờ cần có, và cách thức để có các giấy tờ đó. Trong mâm có một anh bạn dụt dè: “Chứng nhận bị chất độc da cam ư? Tôi đề nghị các ông cân nhắc thật kỹ đi, kẻo lợi bất cập hại”. “Sao ông nói vậy, chúng ta đã bị thiệt thòi, yêu cầu Nhà nước giải quyết chế độ là quá cần chứ”. “Chưa hẳn đâu. Như trường hợp của tôi chẳng hạn. Các ông biết không. Hồi làm đường ống dọc sông Sa Thầy, Đạị đội ra chỉ tiêu mỗi Trung đội phải có mấy chục cân măng trong một tuần. Chỗ bọn tôi măng nhiều lắm. Bọn tôi kiếm về một đống lớn. Phải có cái gì ngâm mà ăn dần chứ. Một hôm, tôi đi tuần tuyến, thấy một cái phuy bên ngoài sơn khá đẹp, nằm lấp trong bụi cây. Tôi lấy dao găm cậy ra, thấy trong đó đầy một thứ bột trắng trắng. Rửa sạch cái phuy này mà ngâm măng thì quá tiện. Tôi về rủ mấy anh em hì hục đục nắp phuy, đổ chất bột trắng ấy ra, rồi mang phuy xuống suối rửa thật sạch. Hàng giờ đồng hồ chịu cái mùi nồng nặc của chất bột trong phuy, mặt mũi chân tay lấm lem thứ bụi ấy, phải tắm rửa mãi mới tẩy hết mùi, nhưng cả bọn đều phấn khởi vì có một dụng cụ ngâm măng rất tiện lợi. Mấy tháng trời, cái phuy ấy lúc thì đựng nước, lúc thì ngâm măng. Tôi không biết cái phuy ấy có phải là chất độc hóa học không, nhưng Trung đội tôi, mấy người có con dị tật. Còn tôi, may mắn là hai đứa con đều lành lặn bình thường. Thế mà, buồn lắm các ông ạ. Đứa lớn lấy chồng, sinh được ba đứa con, thì một đứa bị bệnh tim bẩm sinh, hai đứa bị hàm ếch. Tôi tự hỏi: Liệu đó có phải là hậu quả từ cái phuy đựng chất bột ấy không? Nhưng nếu đúng là vì nó, mình đi đòi chính sách cho người nhiễm chất độc da cam thì được gì đây. Có thể được mấy đồng phụ cấp, nhưng cô con gái sau của tôi mang tiếng bố bị nhiễm chất độc da cam, thì liệu có lấy được chồng không? Cứ nghĩ vậy mà tôi thấy não lòng. Nhiều đêm nằm khóc thương các con. Buồn lắm các ông ạ”. Nói xong, anh nâng chén rượu lên: “Nào, chúng ta uống để chia sẻ với nhau nỗi niềm không phải với ai cũng nói ra được”.

Chuyện về đồng đội, chuyện kỷ niệm về những ngày lửa đạn trên Trường Sơn kể mãi không hết. Lê trọng dục mọi người ngủ để lấy sức mai còn đi tiếp.

Xế chiều hôm sau, chiếc xe chở anh em trong Ban Liên lạc đến nhà Sầm. Sầm cùng cô con gái lớn mười chín tuổi chạy ra đón họ. Những cựu chiến binh già cảm thấy nghẹn ngào trước niềm vui của cô gái. Sầm kể:
- Nhờ các bác và một số báo vào cuộc, cho đến nay, nhà em đã nhận được khoản tiền tài trợ hơn bảy triệu đồng từ các tổ chức và các Nhà hảo tâm. Giờ nhà em đã trả hết nợ cho Hợp tác xã, lại mua được con nghé- Anh chỉ vào chú nghé nhỏ đang nhẩn nha găm cỏ đầu nhà- Hy vọng chú nghé đó sẽ giúp chúng em vượt qua những ngày cực khổ.
Vẫn căn nhà lá đơn sơ xưa, nhưng những chỗ dột đã được dọi lại. Hai cô em vui mừng bước từ trong nhà ra sân chào họ. Tuy mắt nhìn chưa sáng rõ, nhưng chúng không còn phải dò dẫm như trước. Cô gái lớn khoe:
- Các bác ạ. Bây giờ cháu có thể xâu kim được rồi.
- Vậy cháu thử làm cho các bác xem nào- Lê Trọng nói.
Cô bé xăng xái lấy từ trong góc nhà một chiếc hộp sắt cũ, lôi từ trong đó một cái kim và cuộn chỉ. Cô hướng ra ánh sáng cửa sổ, xâu sợi chỉ trắng qua lỗ nhỏ xíu của cây kim. Cô reo lên:
- Cháu xâu được rồi đây các bác này.
Giọt nước mắt ứa ra từ đôi mắt của người cựu chiến binh già. Cảm ơn cháu. Cháu đã trở lại với cuộc đời thường. Cháu hãy sống sao cho xứng đáng với một thời trận mạc của cha mẹ, để chia sớt nỗi vất vả lo lắng của cha mẹ trong cảnh nghèo khó này.


Một buổi sáng, Ngọc nhận được điện thoại của Đỉnh. Giọng Đỉnh nghẹn ngào:
- Anh Ngọc ơi. Lan nhà tôi mất rồi.
Ngọc bàng hoàng:
- Sao đột ngột thế anh Đỉnh. Tuần trước tôi còn gặp anh chị chỗ bán vé số mà. Hôm ấy Lan có biểu hiện ốm đau gì đâu.
- Lan bị chết vì nhồi máu cơ tim anh ạ. Anh biết rồi, cô ấy bị bệnh tim từ hồi trong Trường Sơn mà.
Nhận được tin, Ngọc báo ngay cho các đồng đội cũ. Ngay chiều đó họ đã có mặt chật căn nhà của Đỉnh. Đỉnh lặng lẽ ngồi trên xe lăn, bên thi hài vợ. Lan nằm trên giường như đang ngủ. Khuôn mặt lam lũ vẫn chưa xóa hết được nét đẹp của một thời xuân sắc. Ngọc chạnh lòng nhớ đến cái đêm anh và Đỉnh ngủ trong hang Gấu Đen giữa bãi bom ở bờ nam sông Sê bang Hiêng. Đêm ấy Đỉnh trở mình liên tục. Khi được hỏi, Đỉnh chỉ nói gọn một câu: “Không ngủ được, tôi nhớ người yêu”. Tình yêu của họ đã trải qua bao thăng trầm, đơm hoa kết trái, nhưng nửa phần đời còn lại sau quả bom từ trường định mệnh ấy, họ đã phải cùng nhau gồng mình lên, dựa vào nhau để sống. Tình yêu đã gắn kết họ thành sức mạnh vượt qua phong ba cuộc đời. Nhưng rồi cuối cùng, niềm hạnh phúc khó khăn đã không thể trọn vẹn. Những năm qua, Lan buôn đầu chợ, bán cuối chợ mớ rau, mớ dưa, rồi hàng ngày đi lấy vé số về cho Đỉnh bán. Cô không chỉ ghé vai cùng Đỉnh trong sự vất vả mưu sinh để cô con gái của họ được đến trường, mà còn là hộ lý, y tá chăm sóc anh, nhất là khi trái gió trở trời. Giờ Lan đột ngột ra đi thế này, cuộc sống của Đỉnh sẽ ra sao đây? Ngọc nhìn Lê Trọng và những bạn chiến đấu của Đỉnh. Chắc những gương mặt đăm chiêu kia đều nghĩ như anh.

Đỉnh gục mặt xuống thành xe. Đôi vai anh rung lên từng đợt. Người chiến sỹ dũng mãnh, bất chấp mọi thứ bom đạn trên trọng điểm Pha Bang ngày ấy, giờ đã bị tước đi người mà anh yêu quý nhất, là chỗ dựa của anh. Bất giác, Ngọc nhớ lại câu của Đỉnh trong câu chuyện lần đầu gặp lại nhau, khi kể về việc họ quyết định cưới nhau: “Các anh có biết cảm giác của tôi lúc đó thế nào không? Tôi nhìn lên vòm lá, thấy vòm lá xanh hơn. Tôi nhìn lên trời cao, thấy những đám mây đều như ngũ sắc. Tôi như người đang khô khát được tắm mình trong dòng nước mát lành. Vậy là tôi đáng sống lắm. Tôi có em, có hạnh phúc”. Giờ thì cả vòm lá xanh tươi, cả những đám mây ngũ sắc, và cả dòng suối mát lành kia không còn nữa. Cô con gái của họ đang bám lấy thành giường gào khóc: “Mẹ ơi. Mẹ bỏ đi, con và bố sẽ sống ra sao đây mẹ ơi?” Mai, cô em gái của Đỉnh cúi xuống, nghẹn ngào: “Nín đi cháu. Còn cô đây, còn các bác, còn ông bà mà”. Đồng đội của Đỉnh, những cựu chiến binh mái đầu đã bạc, nghẹn ngào. Những giọt nước mắt lăn trên gò má đã sạm đen qua một thời lửa đạn.

Đám tang người nữ cựu chiến binh diễn ra vào một chiều mưa lất phất. Người gia đình của cô từ quê lên, xóm giềng và đồng đội cũ đưa Lan đến nơi an nghỉ cuối cùng. Đỉnh ngồi trên chiếc xe lăn. Một đồng đội đẩy chiếc xe của anh chầm chậm đi trong tiếng nhạc hiếu não lòng. Đỉnh không sao ngăn được dòng nước mắt. Anh nhớ đến lần cuối cùng rời tuyến ống trở về hậu phương, Lan đã ngồi bên mộ Thoan, và khóc: “Thoan ơi, chúng ta đã có ở đây một đoạn đời tuổi trẻ gian lao mà hào hùng. Nhưng em sẽ nằm đây mãi mãi với tuổi mười tám. Chị thì trở về, mang trong mình bệnh tim, sốt rét, nhan sắc tàn phai, nhưng chị có tình yêu, chị có anh Đỉnh. Thế là so với em và những người mang tuổi xuân xuống lòng đất, mà chưa biết đến một cái hôn, một cái nắm tay của người con trai, thì chị đã hạnh phúc lắm rồi”. Đúng như em nói, Lan ơi. Hết chiến tranh, biết bao người con gái từ Trường Sơn, từ các chiến trường trở về, đã phải sống phần đời còn lại trong cô đơn, nghèo khổ. Bây giờ em ra đi. Em đã có anh, đã có hạnh phúc hơn Thoan, nhưng sao ước mơ hạnh phúc của bao người con gái đã đi qua chiến tranh dù thật mong manh, mà nó vẫn xa xôi quá vậy..



Nhóm Cựu chiến binh ba huyện Diễn Yên Quỳnh Bắc Nghệ an dâng hương trước đài Liệt sỹ nghĩa trang Trường Sơn. Tán một cây bồ đề lớn che rợp đài. Người quản trang kể rằng cách đây ít năm, một buổi sáng, anh làm vệ sinh quanh dài, thấy một chồi cây nhú ra từ kẽ đá chân đài. Theo thói quen, anh phạt cái chồi đi. Vài hôm sau, anh ra, lại thấy chồi mới bật ra, anh lại phát. Đêm ấy, anh nằm mơ có mấy chiến sỹ về nói rằng hãy để cái cây ấy mọc lên, che mát tượng đài, che mát những người về đây viếng chúng tôi. Buổi sáng, anh chạy ra xem và vô cùng kinh ngạc: Một thân cây đề đã vươn ra to bằng ngón tay, với những chồi lá xanh biếc. Và bây giờ, từ cái chồi cây nhỏ bé đã lớn thành đại thụ này đây. Người quản trang kể rằng có những buổi sáng sớm, anh chập chờn nghe tiếng gọi nhau dậy tập thể dục của các chiến sỹ. Nghĩa trang Trường Sơn, nơi an nghỉ của hơn một vạn linh hồn. Họ đều chết trẻ, bởi vậy, nơi đây được truyền tụng nhiều câu chuyện vừa kỳ bí, vừa như huyền thoại là điều dễ hiểu.
 

chitom

Xe tăng
Biển số
OF-92529
Ngày cấp bằng
22/4/11
Số km
1,364
Động cơ
416,007 Mã lực
Đây không phải lần đầu đến viếng Nghĩa trang Trường Sơn, nhưng theo lời dặn của Lê Trọng, lần này Hồ quyết tâm rà kỹ lại, may ra tìm được mộ của Quỳnh. Hồ nâng nhang hương lên trước trán, thầm khấn: “Quỳnh ơi, hòa bình tao đã trở lại mộ mày để chỉ cho đội quy tập. Có ai đó đã chuyển mộ mày đi rồi. Cái khăn dù hoa gối lên đầu cho mày, bị bỏ lại trên miệng huyệt. Tao đã mang chiếc chăn dù về cho mẹ mày. Cụ hỏi tao mày nằm đâu, tao nói người ta đã quy tập rồi, nhưng ở nghĩa trang nào thì cháu chưa biết. Thế là cụ cứ ôm cái chăn mà khóc. Tao ân hận và thương mẹ quá. Hôm nay, một số Cựu chiến binh bộ đội Đường ống Trường Sơn vào viếng đồng đội. Nếu mày ở đây, sống khôn, chết thiêng, hãy chỉ chỗ mày nằm để tao về thưa với mẹ”. Những nhang hương được cắm lên tượng đài. Những làn khói mỏng mảnh nhè nhẹ bay lên tan vào tán lá bồ đề. Lúc đó, chiều đã nhạt. Ánh nắng chỉ còn vương sắc hoe vàng trên các ngọn cây rừng Bến Tắt.

Những người cựu chiến binh chia nhau tìm từng hàng mộ chí. Khu mộ của các liệt sỹ quê Nghệ An có tới hơn một nghìn ba trăm ngôi. Họ tìm không thấy. Lại chia nhau tìm lần nữa, vẫn không thấy. Hồ thất vọng ngồi phệt xuống một phiến đá gục đầu xuống gối, khóc. Hình ảnh ngày mưa ấy lại hiện về mồn một. Chúng tao đã cáng mày ra đến bờ sông. Nhưng lúc đó, sông Sê Pôn nước lũ về ngầu đỏ. Chúng tao không thể đưa mày qua sông đến trạm xá Tiểu đoàn, đành quay lại, đưa mày đến một đội điều trị của bộ đội cao xạ. Đường thì xa, nước lũ các con sối chặn đường. Mày đã không thể chờ được. Chúng tao đã làm hết sức mình rồi. Quỳnh ơi. Nếu mày ở trong nghĩa trang này thì hãy chỉ cho tao đi. Đừng để tao phải ân hận suốt đời, và đừng bắt mẹ mang nỗi đau về bên kia thế giới.

Có cái gì đó như một làn gió xào xạc. Quỳnh bỗng thấy ớn lạnh dọc theo sống lưng. Anh như bừng tỉnh: Ở đây cây cối rậm rạp, biết đâu còn những ngôi mộ khuất trong lùm cây mà mình chưa tìm đến. Hồ ngẩng lên, bất giác anh nhìn lên nơi cao nhất của khu mộ. Rồi như có ai dẫn lối, anh cứ xăm xăm đi về phía đó. Góc ấy có một cây dâm bụt cổ thụ xòe tán ra bốn xung quanh. Một cành cây lớn chắc bị gió bẻ gãy, đã đổ xuống che lấp mấy ngôi mộ. Hồ kéo cành cây ra, và kinh ngạc khi thấy ngôi mộ với tấm bia ghi đúng họ tên, quê quán của Quỳnh. Anh ôm lấy tấm bia, nghẹn ngào: Quỳnh ơi. Cảm ơn mày. Thế là tao đã trút được sự ân hận bao năm nay. Tao sẽ về báo tin cho mẹ, và đưa mẹ vào đây để cụ nhìn tận mắt nơi an nghỉ của đứa con thân yêu của mình, để mẹ được yên lòng những năm tháng cuối đời.

Những người Cựu chiến binh lần lượt thắp hương lên ngôi mộ của đồng đội cũ. Lúc đó nắng chiều đã tắt. Những màn sương mỏng mảnh bắt đầu bảng lảng trên những con đường trong nghĩa trang cô tịch.


Chuông điện thoại đổ hồi. Những cú điện thoại lúc nửa đêm thế này thường báo có việc chẳng lành. Ngọc lo lắng nhấc máy. Đầu dây bên kia, tiếng Lê Trọng như reo lên: “Báo tin vui cho cậu, Đỉnh đã tỉnh lại và nói chuyện được rồi. Mình vừa ghé qua mấy anh trong Ban Liên lạc thông báo tình hình và bàn công chuyện, giờ mới về. Mai cậu vào viện thăm nó một chút”.
Ngọc đặt máy, thở phào. Vậy là tin lành. Sau khi Lan mất, Đỉnh chỉ bán vé số được thêm mấy tháng nữa, rồi không thể đủ sức ngồi giữa mưa nắng suốt ngày. Người mẹ già, cô con gái, và cả Mai, cô em gái, cùng nhau chăm sóc Đỉnh. Nỗi đau mất người vợ thân yêu, cộng với cuộc sống nghèo khó đã làm Đỉnh nhanh chóng suy kiệt. Anh đã không thể tự điều khiển xe lăn, mà phải nằm liệt giường. Bạn bè, đồng đội thường xuyên lui tới động viên, an ủi, giúp đỡ. Nhưng có lẽ sự chịu đựng của con người đã đến giới hạn. Đỉnh được đưa vào bệnh viện hai tuần nay trong tình trạng hôn mê.

Ngọc vào buồng bệnh vừa lúc Mai cho Đỉnh uống xong cốc sữa. Đỉnh đã gầy lắm. Đôi mắt trũng sâu, má hóp, nước da tái xạm, mái tóc bạc xơ xác. Anh đưa tay bắt tay Ngọc, thều thào:
- Chào Anh Ngọc. Tôi đã khá hơn rồi. Chiều qua anh Lê Trọng có qua đây. Mọi người vẫn khỏe chứ anh?
- Mọi người vẫn khỏe. Anh cố gắng điều trị để nhanh được về nhà nhé.
- Vâng, đà này chắc tôi sẽ sớm ra viện thôi. Anh em đồng đội vất vả vì tôi nhiều quá.
- Đừng nói thế anh. Mọi người chỉ tiếc khả năng có hạn, chẳng làm được gì hơn để giúp anh.
Mai nói:
- Từ ngày gặp lại được các anh, cuộc sống tinh thần của anh chị ấy đã thay đổi hẳn. Tuy vậy, sức khỏe anh Đỉnh em dạo này không được như trước.
Đỉnh nói:
- Tuổi ngày càng cao, yếu là phải thôi mà, anh Ngọc. Chắc tôi sẽ đi trước các anh. Cho dù những năm qua, với tấm thân tàn phế, tôi phải vật lộn để sống, để nuôi con nên người, nhưng tôi chưa bao giờ ân hận về việc mình đã làm trước hang Gấu Đen, trái lại, tôi luôn tự hào về việc đó.
Ngọc giật mình cảm thấy đó như một lời trăng tối. Anh nắm lấy bàn tay gầy guộc của Đỉnh, nghẹn ngào:
- Anh Đỉnh ơi. Những người lính trong đại đội biết ơn anh. Chúng tôi tự hào về anh. Xin anh cố gắng ăn uống cho lại sức để sớm về nhà.
Ra khỏi buồng bệnh, Ngọc tìm đến bác sỹ điều trị hỏi thêm về sức khỏe của Đỉnh. Bác sỹ là một người đứng tuổi, nhã nhặn. Anh chỉ vào chiếc ghế:
- Xin mời đồng chí đại tá ngồi. Anh là thế nào với bệnh nhân?
- Tôi là đồng đội với anh ấy trong Trường Sơn- Rồi Ngọc kể vắn tắt cho bác sỹ câu chuyện trước hang Gấu Đen năm ấy.
- Thật đáng khâm phục. Bây giờ tôi mới hiểu vì sao trong người anh ấy lắm tổn thương đến vậy. Anh ấy là người có sức vóc, có nghị lực. Nếu không như vậy thì không thể sống tiếp được mấy chục năm.
- Vậy bây giờ bác sỹ tiên lượng tình hình của anh Đỉnh như thế nào?
- Tôi nói điều này, mong anh bình tĩnh lắng nghe.
- Vâng. Tôi hiểu.
- Nội tạng anh ấy bị tổn thương ngay từ ngày ấy, Bây giờ sức anh ấy đã quá yếu, và chúng đồng loạt phát tác đến mức không kiểm soát được. Cả vùng mông của anh ấy đang bị hoại tử rất nặng nề. Mấy hôm nay anh ấy tỉnh lại. Nhưng tôi sợ rằng đó như sự vụt sáng của một ngọn đèn trước khi tắt. Các anh và những người thân nên sớm vào thăm khi anh ấy còn tỉnh.
Ngọc thông báo các thông tin bác sỹ nói cho mọi người. Các nhóm bạn chiến đấu lần lượt vào thăm Đỉnh. Đỉnh chỉ tỉnh táo thêm được vài ngày rồi lại chìm vào hôn mê.

Đỉnh đã ra đi vào một chiều đông lạnh giá. Mùa này ở Tây Trường Sơn, nắng đang chói chang, muôn loài hoa khoe sắc rực rỡ trên các triền núi. Mùa này năm ấy, Tiểu đoàn 66 đang vật lộn với bom đạn trên trọng điểm Pha Bang. Anh và đồng đội đã bám trụ trên vùng đất chết để giữ cho dòng xăng chảy vào mặt trận. Và cũng mùa này năm ấy lần cuối cùng đồng đội nhìn thấy cái dáng cao lớn của anh với chiếc ống trên vai bước đi cùng câu nói giản dị: “Tôi sẽ vác ống đi dọc tuyến, rủi còn sót quả bom nào thì chỉ một người bị”.

Đám tang Đỉnh gồm những người trong gia quyến, xóm giềng, và đồng đội. Cô con gái đội khăn tang cầm di ảnh cùng chiếc Huân chương Chiến công hạng hai đi trước. Chiếc xe tang lọc cọc lăn bánh trên con đường gập gềnh ra nghĩa trang làng quê anh, một làng quê nghèo ngoại ô. Bà mẹ anh dựa vào vai Mai run rẩy bước. Mấy chục người đồng đội cũ của anh trong Tiểu đoàn 66, trong Trung đoàn 952, và những người trong Ban Liên lạc bộ đội Xăng dầu đường ống lặng lẽ nối sau đoàn người thân và xóm giềng, đưa anh về nơi an nghỉ cuối cùng. Ban nhạc hiếu của Phường, nơi anh sống, hầu hết cũng là Cựu chiến binh, đã tấu bản nhạc Hồn Tử sỹ trước khi hạ huyệt.
 

Goodboy76

Xe buýt
Biển số
OF-163947
Ngày cấp bằng
28/10/12
Số km
568
Động cơ
353,210 Mã lực
Nơi ở
Hà đông quê lụa
Về chi tiết anh Thục hy sinh em cũng đã về hỏi lại bố em. Trong chuyện thật thì anh Thục ko hy sinh bác ạ, ông vẫn đang sống khỏe mạnh ở Ngã tư Vọng. Người bị bắn thực ra là tác giả, chỉ bị thương nhẹ thôi:D
Phù! May quá anh Thục ko hy sinh hả bác?sao tác giả lại hư cấu bi tráng thế nhỉ?thế cô Khanh thế nào hả bác chủ thớt?
 

myob

Xe tăng
Biển số
OF-5146
Ngày cấp bằng
5/6/07
Số km
1,680
Động cơ
566,651 Mã lực
Em vẫn thường xuyên đọc kỹ từng dòng từng dòng chữ..có những lúc em nổi cả gai ốc trên người....thế mới biết có quá nhiều điều chúng ta đã quên về quá khứ để rồi những vụn vặt trong cuộc sống khiến đôi khi ta không còn là chính mình,,,Chiến tranh là bi tráng, khổ đau, những mất mát không tuân theo một quy luật nào cả, không tuân theo một kịch bản có hậu như chuyện cổ tích. Có đôi khi cái chết đến sao dễ dàng thế nhưng không có sự hy sinh ấy sao ta lại được ngồi đây, sáng ăn phở tối cà phê và..chúng ta đã sống để dễ dàng lãng quên quá khứ với nhiều mất mát đến thế...Hòa bình thống nhất đất nước mới ở cạnh đây thôi, chiến tranh Biên Giới vẫn còn những vết tích chưa phai mờ trên vách núi đá vùng biên cương...ngoài biển đảo xa xôi thì đã có khi nào sóng biển được yên bình..tự hỏi liệu con chúng ta liệu có một cuộc đời không có tiếng súng????
 
Biển số
OF-29355
Ngày cấp bằng
17/2/09
Số km
29,597
Động cơ
3,330,304 Mã lực
Về chi tiết anh Thục hy sinh em cũng đã về hỏi lại bố em. Trong chuyện thật thì anh Thục ko hy sinh bác ạ, ông vẫn đang sống khỏe mạnh ở Ngã tư Vọng. Người bị bắn thực ra là tác giả, chỉ bị thương nhẹ thôi:D
Chuyện hư cấu những tình tiết như thế làm người xem giật mình quá :))
 

trungthuy

Xe máy
Biển số
OF-369176
Ngày cấp bằng
3/6/15
Số km
68
Động cơ
253,502 Mã lực
Đọc truyện này xong, nước mắt đầm đìa
 

ducbill00

Xe tăng
Biển số
OF-142242
Ngày cấp bằng
17/5/12
Số km
1,152
Động cơ
375,610 Mã lực
Nơi ở
Nam Từ Liêm, Hà Nội
Website
www.facebook.com
Xin phép các cụ, chuyện đã được cụ chủ viết ba năm mà giờ em mới được đọc. Rất hay và xúc động. Em cảm ơn cụ chủ đã cho em biết được thêm nhiều thông tin quý báu.
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top