- Biển số
- OF-870467
- Ngày cấp bằng
- 28/10/24
- Số km
- 20
- Động cơ
- 46 Mã lực
- Tuổi
- 34
Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt hắt xuống bãi cát ướt lạnh, đêm Vũng Tàu như khoác lên mình một tấm áo mỏng manh của nỗi niềm. Sóng vẫn vỗ rì rào, gió biển thổi lồng lộng, và hai bóng người lặng lẽ bước bên nhau — một người mang theo hoài bão, một người mang theo quyết định.
Nó nắm tay em, siết nhẹ, như thể sợ nếu buông ra thì tất cả sẽ tan biến. Em ngước nhìn nó, đôi mắt hoe đỏ, giọng run run:
— “Anh ! chuyện chúng mình tính sao đây?”
Câu hỏi ấy không chỉ là lời nói, mà là cả bảy năm chờ đợi, cả tuổi thanh xuân em gửi vào , nó hiểu rằng ko chần chừ đc nữa ! đã đến lúc nó đưa ra quyết định của riêng mình !
Quá khứ 3 giờ sáng, gió nổi…
Nó lúc đó chỉ là một cậu trai vừa rời ghế nhà trường, tấm bằng tốt nghiệp cấp ba còn chưa kịp phai mực, đã vội vã xếp hành lý, bắt chuyến xe đêm vào Nam. Trời nổi gió, gió thốc từng cơn như báo hiệu những ngày giông bão phía trước — nơi đất khách, nơi giấc mơ đổi đời bắt đầu bằng những giọt mồ hôi và cả nước mắt.
Ba mẹ tiễn nó ra bến xe trong buổi sáng sớm mờ sương, khi phố xá còn ngái ngủ, chỉ có tiếng gió rít qua những tán cây và ánh đèn vàng vọt hắt xuống mặt đường loang lổ. đứng lặng bên chiếc xe khách cũ kỹ đang nổ máy phành phạch.
Chiếc xe ấy không có máy lạnh, chỉ có những hàng ghế xếp sát nhau, chật chội và nóng bức. Không có giường nằm, không có điều hòa, chỉ có cửa sổ mở toang để gió lùa vào, mang theo bụi đường và mùi xăng dầu ngai ngái. Nhưng với nó, đó là cánh cửa đầu tiên mở ra một thế giới mới — nơi nó sẽ bắt đầu hành trình mưu sinh, xa vòng tay cha mẹ.
Trong túi chỉ có 250 ngàn. Đáng lẽ là 350, nhưng sáng sớm ấy, khi mẹ còn đang lúi húi chuẩn bị đồ ăn, nó lặng lẽ để lại 100 ngàn trên bàn bếp. “Để mẹ đi chợ mua đồ ăn cho bố,” nó nghĩ, rồi quay đi thật nhanh, sợ rằng nếu chần chừ thêm chút nữa, mình sẽ không đủ can đảm để bước lên xe.
Ba mẹ đứng đó, dõi theo bóng xe khuất dần trong làn sương mỏng , hình ảnh đó theo nó mãi tới tận bây giờ khi cuộc sống đã tạm ổn hơn . Còn nó, ngồi co ro bên cửa sổ, lòng vừa háo hức vừa chênh vênh. Gió lùa qua khe cửa , như một lời nhắc nhở: “Cuộc đời phía trước không dễ dàng đâu .”
Đêm ấy, không chỉ là một chuyến xe, mà là bước ngoặt đầu tiên của một đời người — nơi một cậu học trò hóa thành người lớn, mang theo cả hy vọng và nỗi lo trong chiếc ba lô cũ sờn vai. miền nam , miền đất hứa đang đợi nó !
Nó nắm tay em, siết nhẹ, như thể sợ nếu buông ra thì tất cả sẽ tan biến. Em ngước nhìn nó, đôi mắt hoe đỏ, giọng run run:
— “Anh ! chuyện chúng mình tính sao đây?”
Câu hỏi ấy không chỉ là lời nói, mà là cả bảy năm chờ đợi, cả tuổi thanh xuân em gửi vào , nó hiểu rằng ko chần chừ đc nữa ! đã đến lúc nó đưa ra quyết định của riêng mình !
Quá khứ 3 giờ sáng, gió nổi…
Nó lúc đó chỉ là một cậu trai vừa rời ghế nhà trường, tấm bằng tốt nghiệp cấp ba còn chưa kịp phai mực, đã vội vã xếp hành lý, bắt chuyến xe đêm vào Nam. Trời nổi gió, gió thốc từng cơn như báo hiệu những ngày giông bão phía trước — nơi đất khách, nơi giấc mơ đổi đời bắt đầu bằng những giọt mồ hôi và cả nước mắt.
Ba mẹ tiễn nó ra bến xe trong buổi sáng sớm mờ sương, khi phố xá còn ngái ngủ, chỉ có tiếng gió rít qua những tán cây và ánh đèn vàng vọt hắt xuống mặt đường loang lổ. đứng lặng bên chiếc xe khách cũ kỹ đang nổ máy phành phạch.
Chiếc xe ấy không có máy lạnh, chỉ có những hàng ghế xếp sát nhau, chật chội và nóng bức. Không có giường nằm, không có điều hòa, chỉ có cửa sổ mở toang để gió lùa vào, mang theo bụi đường và mùi xăng dầu ngai ngái. Nhưng với nó, đó là cánh cửa đầu tiên mở ra một thế giới mới — nơi nó sẽ bắt đầu hành trình mưu sinh, xa vòng tay cha mẹ.
Trong túi chỉ có 250 ngàn. Đáng lẽ là 350, nhưng sáng sớm ấy, khi mẹ còn đang lúi húi chuẩn bị đồ ăn, nó lặng lẽ để lại 100 ngàn trên bàn bếp. “Để mẹ đi chợ mua đồ ăn cho bố,” nó nghĩ, rồi quay đi thật nhanh, sợ rằng nếu chần chừ thêm chút nữa, mình sẽ không đủ can đảm để bước lên xe.
Ba mẹ đứng đó, dõi theo bóng xe khuất dần trong làn sương mỏng , hình ảnh đó theo nó mãi tới tận bây giờ khi cuộc sống đã tạm ổn hơn . Còn nó, ngồi co ro bên cửa sổ, lòng vừa háo hức vừa chênh vênh. Gió lùa qua khe cửa , như một lời nhắc nhở: “Cuộc đời phía trước không dễ dàng đâu .”
Đêm ấy, không chỉ là một chuyến xe, mà là bước ngoặt đầu tiên của một đời người — nơi một cậu học trò hóa thành người lớn, mang theo cả hy vọng và nỗi lo trong chiếc ba lô cũ sờn vai. miền nam , miền đất hứa đang đợi nó !




