[Funland] Khủng hoảng tuổi trung niên - tầng 2

Mystery2024

Xe điện
Biển số
OF-846727
Ngày cấp bằng
15/1/24
Số km
2,542
Động cơ
168,789 Mã lực
Người Nhật xưa đã tiến rất xa trong nhận thức ở chỗ coi những gì thuộc về tự nhiên tâm sinh lý là những thứ rất bình thường, không cần quan tâm, và chả có cái gì để lịch lãm, tầm thường hay cao sang ở đấy cả. Họ coi trọng chiều sâu tâm hồn, cái đẹp cảm thụ bằng rèn luyện, kỷ luật là tự trọng, yêu là hy sinh.

Truyện này thực sự là quá thích, nên em nói về nó hơi nhiều 😂
 

Nhimtiu

Xe lăn
Biển số
OF-210290
Ngày cấp bằng
16/9/13
Số km
12,521
Động cơ
591,469 Mã lực
thì đó, thế nên bà đó mới tiếc mà mợ.
Chứ còn kế toán doanh nghiệp nhìn đâu cũng thấy các con số. Nhìn ngày này sang tháng nọ, nhìn hoài nhìn hoài tới lúc phát chán, mất hết nhiệt huyết.
Đúng là nếu thích các con số thì em thấy mảng tài chính hay hơn
Em tưởng mợ nào thích con số thì cho học trên bảng điện xanh đỏ tím vàng nó đỡ chán chứ mợ nhỉ? :(
 

prado2012

Xe container
Biển số
OF-141245
Ngày cấp bằng
9/5/12
Số km
7,344
Động cơ
447,510 Mã lực
Người Nhật xưa đã tiến rất xa trong nhận thức ở chỗ coi những gì thuộc về tự nhiên tâm sinh lý là những thứ rất bình thường, không cần quan tâm, và chả có cái gì để lịch lãm, tầm thường hay cao sang ở đấy cả. Họ coi trọng chiều sâu tâm hồn, cái đẹp cảm thụ bằng rèn luyện, kỷ luật là tự trọng, yêu là hy sinh.

Truyện này thực sự là quá thích, nên em nói về nó hơi nhiều 😂
Người Nhật có vẻ rất thuận tự nhiên và khai phóng về mặt tình dục / sinh hoạt, khác hoàn toàn với khu vực bị đạo Khổng thống trị tư tưởng i.e Việt nam/ Trung quốc.
 

Mystery2024

Xe điện
Biển số
OF-846727
Ngày cấp bằng
15/1/24
Số km
2,542
Động cơ
168,789 Mã lực
Người Nhật có vẻ rất thuận tự nhiên và khai phóng về mặt tình dục / sinh hoạt, khác hoàn toàn với khu vực bị đạo Khổng thống trị tư tưởng i.e Việt nam/ Trung quốc.
Đúng đấy mợ ạ, có lý do để họ trở thành quốc gia phát triển công nghiệp giải trí vào bậc nhất.

Nói về rèn luyện, người Nhật được cho là có 6 mặt và 3 trái tim, ngay trong tiểu thuyết có nhắc thế. 1 trái tim phơi bày cho mọi người thấy, 1 cho người thân, và 1 cho riêng họ. Em tìm thấy một đoạn trích, dán vào đây cho khỏi quên, cũng là chia sẻ với các cụ mợ ạ

--------------------------------------

Anh lặng lẽ nằm xuống, người đẫm mồ hôi lạnh và cố buộc mình nghĩ đến những điều Mariko đã nói.

"Ông thấy không, Anjin-san", nàng đã nói với anh vào cái tối rất đặc biệt khi họ đang uống nốt chai sake cuối cùng sau nhiều chai cuối cùng khác và anh đã nói đùa về tình trạng thiếu sự riêng biệt ở khắp nơi - lúc nào cũng có người ở quanh ta và những bức tường giấy, tai mắt luôn luôn tò mò, soi mói,

"ở đây, ông cần phải học cách tạo ra cái riêng biệt của mình. Chúng tôi đã được dạy dỗ từ thuở nhỏ để biết biến vào bên trong bản thân, dựng lên những bức từờng không thể xuyên qua được, để sống bên trong những bức tường ấy. Nếu không, chắc chắn chúng tôi sẽ phát điên hết rồi giết lẫn nhau và tự giết luôn cả bản thân mình."

"Tường gì?"

"Ồ, chúng tôi có cả một mê cung mênh mông để ẩn náu. Những nghi thức, những phong tục, những kiêng kỵ đủ các loại, ồ nhiều lắm. Ngay cả ngôn ngữ của chúng tôi cũng có những sắc thái, âm điệu mà các ông không có, chúng cho phép chúng tôi lễ phép né tránh bất cứ câu hỏi nào nếu chúng tôi không muốn trả lời."

"Nhưng làm thế nào mà bịt kín tai được, Mariko-san? Không thể làm được."

"Ồ, dễ thôi, rất dễ, nếu biết tập luyện. Tất nhiên, sự tập luyện bắt đầu ngay từ khi đứa trẻ biết nói, cho nên cái đó đã nhanh chóng trở thành bản chất thứ hai của chúng tôi... nếu không làm thế làm sao sống sót nổi? Trước hết là bắt đầu tẩy sạch đầu óc mình hết mọi người, tự đặt mình lên một bình diện khác. Ngắm cảnh chiều tà là rất tốt cho cái đó hoặc lắng nghe mưa rơi... Anjin-san, ông có để ý thấy những tiếng mưa rơi khác nhau không?

Nếu không thực sự lắng nghe, hiện tại sẽ biến mất, neh? Nghe hoa rơi, nghe đá mọc là những cách tập luyện rất tốt. Tất nhiên, phải không nhìn thấy sự vật mới được, chúng chỉ là những ký hiệu, những thông báo cho hara của ông, cái trung tâm của ông, nhắc nhở ông về cuộc đời ngắn ngủi thoáng qua, giúp ông giành được wa, sự hài hòa, đó là phẩm chất mà toàn bộ cuộc sống của người Nhật, mọi nghệ thuật... đều cố gắng đạt tới...
 

Mystery2024

Xe điện
Biển số
OF-846727
Ngày cấp bằng
15/1/24
Số km
2,542
Động cơ
168,789 Mã lực
Mặc dù cực kỳ trung thành và có thể chết theo lệnh chồng, nhưng dưới đây là quan niệm về kết hôn và ly hôn của người Nhật cổ. Với người Nhật, đặc biệt là tầng lớp cao có lý tưởng sống, trọng danh dự như samurai thì ngày nào cũng có thể chết, giờ nào cũng có thể chết, tương lai không thể biết trước, chỉ có hôm nay là quan trọng. Họ không quan tâm nhiều đến những ràng buộc kiểu máu mủ, mấy đời vợ, mấy đời chồng, con chung, con riêng... hay lề thói kiểu Việt Nam, Trung Quốc.

------------------------------------

Mariko cười, và nói với anh là đúng, quan hệ gia đình của Nhật Bản rất phức tạp bởi vì nhận làm con nuôi là bình thường, các gia đình trao đổi con trai và con gái luôn luôn, ly hôn, tái giá lấy lẫn nhau xảy ra thường xuyên. Với tình trạng nhiều thê thiếp chính thức và ly hôn dễ dàng - đặc biệt theo lệnh của lãnh chúa - tất cả các gia đình trở nên ràng buộc không thể tưởng tượng nổi.

"Để nói cho hết mọi liên quan gia đình của Lãnh chúa Toranaga thì phải mất nhiều ngày, Anjin-san. Hãy nghĩ đến sự phức tạp này. Hiện tại Người có bảy người thiếp chính thức còn sống, các bà này đã cho Người năm con trai và ba con gái. Một số các bà thiếp là góa phụ hoặc trước đã có chồng có con trai và con gái riêng - Toranaga nhận một số, một số khác ông không nhận. Ở Nhật Bản người ta không bao giờ hỏi một người là con đẻ hay con nuôi. Sự thực thì, điều đó có gì là quan trọng?

Thừa kế luôn luôn theo ý thích của người chủ gia đình, bởi vậy con nuôi hay không cũng thế, neh? Ngay cả mẹ của Toranaga cũng li dị. Sau đó bà tái giá và có thêm ba con trai và hai con gái với người chồng thứ hai, tất cả bây giờ đã có vợ có chồng! Người con trai đầu của đời chồng thứ hai của bà là Zataki, Chúa Shinano."

Blackthorne suy nghĩ điều đó. Rồi anh lại nói:

"Ở chúng tôi không thể li dị được, không thể được."

"Cha Bề trên cũng nói với chúng tôi như thế. Hết sức xin lỗi, nhưng như vậy không hợp lý, Anjin-san. Sự sai lầm thường xảy ra, lòng người thay đổi, đó là karma, neh? Tại sao một người chồng lại phải chịu đựng một người vợ xấu xa, hoặc một người vợ chịu đựng một ông chồng xấu xa? Đàn ông, đàn bà gắn bó với nhau mãi mãi là điều ngu xuẩn, neh?"

"Vâng."

"Đối với vấn đề này, chúng tôi rất khôn ngoan và Cha Bề trên không khôn ngoan. Đây là một trong hai lý do lớn Taiko không theo Cơ đốc giáo, cái sự ngu xuẩn này về sự li hôn - và lời Răn thứ Sáu - Con không được giết." Đức Giám mục đã phải trình về La Mã xin miễn trừ cho người Nhật về chuyện li hôn. Nhưng Đức Giáo hoàng, rất khôn ngoan đã không chấp thuận.
 

Mystery2024

Xe điện
Biển số
OF-846727
Ngày cấp bằng
15/1/24
Số km
2,542
Động cơ
168,789 Mã lực
Còn đây là quan điểm tình dục, mặc dù đoạn đầu tiểu thuyết có tả kỹ nữ phục vụ có kèm theo một cậu trai 15 tuổi, phòng trường hợp các cụ lại thích nam hơn nữ. Nhưng đoạn sau này thì em ngạc nhiên, không nghĩ người Nhật thời samurai đã suy nghĩ thế này. Tây không lại được thật :D

Em trích một đoạn thôi.

------------------------------------------

Nàng nghiêng người và cười một cách đầy âm mưu.

"Chị cả, chị nghe này, chị làm ơn nói với Anjin-san là ở đây có một số dụng cụ dùng cho việc chăn gối. Ở nước chàng có những cái đó không?"

"Chàng nói không có Kiku-san à. Xin lỗi, chàng chưa bao giờ nghe nói cả."

"Ồ! Không biết chàng có thích xem không? Chúng ở buồng bên, em có thể đi lấy chúng - chúng rất hấp dẫn."

"Chàng có thích xem chúng không, Anjin-san? Nàng nói chúng rất ngộ." Mariko cố ý đổi từ.

"Tại sao không?" Blackthorne nói, cổ họng anh thắt lại tất cả con người anh căng lên vì hương thơm và mùi đàn bà của họ.

"Nàng, nàng dùng dụng cụ để chăn gối?" Anh hỏi.

"Kiku-san nói, thỉnh thoảng, Anjin-san ạ. Nàng nói, và đó là sự thật - phong tục của chúng tôi là luôn luôn cố gắng kéo dài giây phút

"Mây Mưa" bởi vì chúng tôi tin trong giây phút ngắn ngủi ấy, con người phải chết của chúng ta là một với các vị thần linh. Vì vậy điều quan trọng là phải hết sức kéo dài nó, neh? Gần như một nhiệm vụ, neh?"

"Đúng."

"Đúng, nàng nói là một với các vị thần linh là điều chính yếu. Đó là một niềm tin tốt và rất có thể, anh cố nghĩ thế không. Cảm giác trên mây là thoát trần và thần thánh. Phải không? Vì vậy bất cứ một phương tiện nào để ở lại với các vị thần linh cho thật lâu là nhiệm vụ của chúng tôi, neh?"

"Vâng. Rất đúng."

"Chàng thích sake không, Anjin-san?"

"Cảm ơn."

Nàng phe phẩy quạt

"Chuyện trên Mây và Mây Mưa, hay Cửa và Thác như chúng tôi gọi là rất Nhật Bản, Anjin-san. Trong việc chăn gối, làm người Nhật Bản là điều rất quan trọng, neh?"

Nàng nhẹ người khi anh cười và cúi chào như một triều thần,

"Vâng. Quả như vậy. Tôi là người Nhật, Mariko-san. Honto!"

Kiku quay lại với một chiếc valy viền lụa. Nàng mở và lấy ra một cái dương vật bằng ngà kích thước giống như thật và một cái nữa làm bằng chất liệu mềm hơn, đàn hồi, Blackthorne chưa bao giờ được nhìn thấy. Nàng để chúng sang bên một cách cẩu thả.

"Những vật này tất nhiên là harigata bình thường, Anjin-san." Mariko nói bình thản mắt nàng nhìn dán vào những vật khác.

"Thật thế à?" Blackthorne nói, không biết nói gì khác,

"Mẹ ơi!"

"Nhưng đó chỉ là một cái harigata bình.thường. Anjin-san. Chắc các phụ nữ của nước chàng cũng có!"

"Chắc là không! Không, họ không có", anh nói thêm, cố gắng nhớ lại những chuyện hài hước.

Mariko không thể tin được điều đó. Nàng giải thích cho Kiku nghe, cô cũng ngạc nhiên chẳng kém. Kiku nói một thôi dài, Mariko đồng ý.

"Kiku-san nói vậy là rất lạ. Em cũng phải đồng ý.

Anjin-san. Ở đây hầu hết tất cả các cô gái để dùng một cái cho nhẹ người không cần phải một phút suy nghĩ. Làm thế nào để một cô gái được mạnh khỏe trong khi cô ta phải hạn chế còn người đàn ông thì không? Anh có chắc vậy không, Anjin-san? Anh không trêu em đấy chứ?"

"Không. Anh, ờ, anh chắc là phụ nữ nước anh không có những cái đó. Như vậy là - Jesuma là-à-họ không có những cái đó."

"Không có những cái đó, cuộc đời hẳn phải rất khó khăn. Chúng em có một câu nói là một cái harigata giống như một người đàn ông nhưng lại tốt hơn, bởi vì nó giống cái phần tốt nhất của người đàn ông mà không có những phần tồi tệ nhất của anh ta. Neh? Và nó cũng tốt hơn bởi vì tất cả đàn ông là - đều không đủ sức như cái harigata. Và chúng cũng rất tận tụy, chúng không bao giờ chán mình như một người đàn ông. Chúng có thể vừa thô nhám, vừa mịn màng. Anjin-san, anh đã hứa, anh nhớ không? Vui vẻ cơ mà?"

"Em nói đúng!" Blackthorne cười.

"Lạy Chúa, em nói đúng, xin em tha lỗi cho anh." Anh cầm cái harigata lên ngắm nghĩa, huýt gió không thành tiếng. Rồi anh giơ lên cao.

"Cô giáo, cô nói nó có thể thô nhám?"

"Đúng", nàng nói vui vẻ.

"Nó có thể thô nhám hay mịn màng theo ý thích của mình và harigata đặc biệt dai dẳng hơn bất cứ một người đàn ông nào và không bao giờ kiệt sức."

"Ồ, vấn đề là ở đó!"

"Vâng. Chớ quên là không phải người phụ nào cũng may mắn có được một người chồng khỏe mạnh. Không có một trong những cái dụng cụ này giúp giải quyết những dục vọng bình thường thì một người phụ nữ sẽ bị hủy hoại thân thể và chắc chắn chẳng bao lâu sẽ phá hủy sự hài hòa và làm tổn thương chị ta, cùng những người chung quanh. Phụ nữ không có sự tự do như nam giới- ở một chừng mực nào đó, neh?"

"Đúng? Chàng. Và cũng không."

"Xin lỗi, em thương những người phụ nữ nước anh. Họ hẳn cũng giống như chúng em. Khi anh về quê hương, anh nên dạy họ, Anjin-san. À, phải rồi, hãy nói với Nữ hoàng của anh, bà sẽ hiểu. Phụ nữ chúng em rất nhạy cảm đối với những vấn đề chăn gối."
 

Mystery2024

Xe điện
Biển số
OF-846727
Ngày cấp bằng
15/1/24
Số km
2,542
Động cơ
168,789 Mã lực
Nốt đoạn này, trà đạo ạ. Một người đàn ông được tả hoàn toàn xấu xí, thô bạo, giết người như ngoé, nhưng thực hành trà đạo từ chọn bối cảnh, phối sáng, dọn dẹp tới cắm hoa... Người Nhật khẳng định giáo dục tạo nên tinh hoa.

Thấy pháo hoa bắn bên ngoài rực rỡ rồi các cụ mợ ạ.

---------------------------------


Đêm nay anh ta muốn mọi sự được hoàn hảo. Rõ ràng căn nhà không hoàn hảo, cũng giống như cảnh vườn của nó. Không sao, anh ta suy nghĩ, lúc này đã hoàn toàn bận bịu với công việc của mình, công việc sẽ phải tiến hành. Đêm tối sẽ che đi nhiều khuyết điểm và ánh sáng sẽ tạo ra hình dáng nó thiếu.

Đầy tớ đã mang đến những thứ anh ta ra lệnh - chiếu, đèn dầu bằng sứ, dụng cụ lau chùi - đẹp nhất Yokose, mọi thứ đều mới nhưng nhã nhặn, kín đáo và không khoa trương.

Anh cởi kimono ra, đặt những thanh kiếm xuống, bắt đầu kỳ cọ. Trước hết là phòng tiếp khách nhỏ xíu, bếp và hàng hiên. Rồi đến lối đi uốn khúc, những phiến đá lát, cuối cùng là mảnh vườn bao quanh. Anh ta kỳ cọ, quét dọn, lau chùi cho đến khi tất cả mọi thứ nhẵn bóng. Cúi mình làm công việc lao động chân tay đó chính là phần mở đầu của chanoyu, chính một mình chủ nhân phải làm cho tất cả trở nên hoàn hảo. Việc đầu tiên là phải làm cho thật sạch.

Đến xẩm tối, anh ta đã làm xong phần lớn sự chuẩn bị. Rồi anh ta tắm rửa thật cân thận, ráng chịu bữa ăn tối và tiếng hát. Ngay sau khi có thể được, anh đã thay quần áo màu xẫm hơn và vội vã trở lại vườn. Anh gài cổng lại. Trước tiên, anh để một cây nến nhỏ vào đèn dầu. Rồi cẩn thận vẩy nước lên những phiến đá và cây cối, đây đó có những ánh sáng lung linh cho đến khi mảnh vườn nhỏ xíu trở thành một miền tiên giới có những giọt sương giỡn múa trong hơi ấm của cơn gió mùa hè. Anh sắp xếp lại một số đèn lồng. Cuối cùng đã mãn nguyện, anh mở then cửa và đi ra tiền sảnh. Những miếng than được lửa chọn cẩn thận xếp chính xác theo hình chóp trên cát trắng vẫn cháy theo đúng qui cách. Những bông hoa dường như bày rất đúng theo Takonama. Một lần nữa, anh lại lau những vật dụng đã nhẵn bóng. Siêu nước bắt đầu reo, anh hài lòng với âm thanh càng tôn lên vì anh đã để những miếng sắt ở dưới.

Tất cả đã sẵn sàng. Điều đầu tiên của chanoyu là sự sạch sẽ, hai là tính đơn giản hoàn toàn. Điều cuối cùng và quan trọng nhất là sự thích hợp đối với một vị khách hoặc những vị khách.

Anh nghe tiếng chân nàng trên những phiến đá lát, tiếng tay nàng theo nghi thức nhúng vào bể chứa nước sông mới và lau khô chúng. Ba bậc nhẹ nhàng lên hàng hiên. Thêm hai bước nữa lên cửa buông rèm. Ngay cả nàng cũng vẫn phải cúi mới qua được cánh cửa nhỏ xíu được cố ý làm như để cho tất cả mọi người phải khiêm tốn. Trong một bữa chanoyu, tất cả đều bình đằng, chủ và khách, vị Daimyo cao nhất cũng như một Samurai bình thường. Ngay cả một nông dân nữa, nếu anh ta được mời.

Trước tiên, nàng quan sát cách cắm hoa của chồng. Anh ta đã chọn hoa của một cành hồng trắng dại chỉ nở một bông, một giọt nước trên chiếc lá xanh và đặt trên nền đá đỏ. Mùa thu đang tới, anh đã nêu lên ý ấy trong bông hoa, nói qua bông hoa, chớ khóc cho mùa lá rụng, cho mùa chết khi bắt đầu ngủ; hãy hưởng giây phút ban đầu sống cái dịu mát huy hoàng của mùa thu trong buổi tối hè... Chẳng bao lâu nước mắt sẽ tan đi, cả bông hồng nữa, chỉ những tảng đá sẽ còn lại – chẳng bao lâu nữa, cả em và tôi sẽ tan đi, chỉ những tảng đá sẽ còn lại.

Anh ngắm nhìn nàng, lạc thần trí, gần như trong một cơn mê mà ông chủ bữa trà đôi khi may mắn cảm nhận được tất cả đều hòa hợp với ngoại giới. Nàng cúi chào bông hoa để tỏ lòng tôn kính rồi tới quì đối diện với anh. Kimono của nàng màu nâu sẫm, một sợi chỉ vàng cháy ở đường viền làm tôn thêm cổ và mặt nàng; thắt lưng của nàng màu xanh thẫm thật hợp với chiếc kimono trong của nàng; tóc nàng đơn giản, chải hất ngược, không điểm trang.

"Xin mời nàng", anh nói, cúi chào và nghi thức bắt đầu.

"Đây là niềm vinh dự của em" nàng đáp lại, chấp nhận vai trò của mình.

Anh phục vụ món ăn tí xíu, trên chiếc khay khảm, đôi đũa được đặt trên, những miếng cá bé tí để trên cơm, để tăng thêm hiệu quả, một vài bông hoa dại anh đã tìm được gần bờ sông, rải rác xô lệch một cách hoàn hảo. Khi nàng ăn xong, anh nâng khay lên, mỗi cử động đều nghi thức hóa - nhất nhất đều được quan sát, xét đoán và ghi lại - đưa nó qua khung cửa thấp vào trong bếp.

Khi còn lại một mình, thoải mái, Mariko nhìn ngọn lửa một cách xét đoán, những viên than, một ngọn núi đỏ rực trên một biển cát trắng tinh dưới chiếc kiềng, tai nàng nghe tiếng rít của lửa hòa với tiếng thở dài của siêu nước ở trên, và từ nhà bếp không nhìn thấy tiếng xì xì của vải trên đồ sứ, và tiếng nước rửa những thứ đồ sạch rồi. Cuối cùng mắt nàng lang thang nhìn từ những chiếc rui cong queo đến những cây tre, cây bương trên mái nhà. Những cái bóng do mấy chiếc đèn anh đặt dường như ngẫu nhiên đã làm cái nhỏ thành lớn, cái vô nghĩa thành quí giá; toàn bộ là một sự hài hòa tuyệt đối. Sau khi đã nhìn ngắm tất cả, đo linh hồn nàng vào tất cả, nàng lại đi ra vườn, tới cái bể cạn, thiên nhiên đã được tạo trong đá. Nàng lại rửa tay và miệng trong nước mới và mát, lau khô đôi tay bằng một chiếc khăn mới.

Khi nàng trở lại chỗ của mình, anh nói:

"Có lẽ bây giờ mời nàng dùng trà?"

"Đó là niềm vinh dự của thiếp. Nhưng xin chàng đừng quá bận tâm vì thiếp."

"Đây là niềm vinh dự của tôi. Nàng là khách của tôi."

Và anh đã phục vụ nàng. Bây giờ là hết.

Trong cái đêm yên lặng, Mariko không cử động một giây và vẫn trong tư thế bất động, nàng không muốn chấp nhận sự kết thúc hoặc khuấy động cái thanh thản bao quanh nàng. Nhưng nàng cảm thấy sức mạnh đang lớn dần trong mắt anh. Chanoyu đã kết thúc. Bây giờ cuộc sống phải bắt đầu trở lại.
 

ydhhvn

Xe buýt
Biển số
OF-782190
Ngày cấp bằng
1/7/21
Số km
807
Động cơ
40,796 Mã lực
Truyện ngôn tình em cũng đọc, phim ngôn tình cũng xem, nhưng lâu lâu hoặc khi nào ngộ độc văn học giải trí quá thì có thể xem một cuốn nào đó thực sự nghiền ngẫm. Giúp mình cân bằng trở lại. Shōgun là một trong những tiểu thuyết đọc xong ngưỡng mộ tác giả vì kiến thức lịch sử, văn hoá, khoa học tự nhiên, triết học. Mạch truyện chậm, nếu chỉ đọc xem ai yêu ai thì không có gì mấy đâu, nhưng truyện hay đến từng câu thoại.

Dưới đây là một đoạn bình thường như nhiều đoạn khác trong truyện, hiểu là tả cảnh cũng được, mà hiểu là tinh thần, là tư tưởng, là cách sống, cũng được.

----------------------------------
Lúc nào cũng có những quán ăn xinh đẹp ở dưới những cánh đồng bằng Kuanto. Có những con sông, những dòng suối, những con lạch để đi qua, biển lúc này ở phía phải. Hành trình của họ lượn khúc về phía Bắc dọc theo Tokaido sầm uất rộn ràng, qua vựa lúa lớn nhất của đế quốc. Những miền đồng bằng đất phù sa đầy nước, từng tấc đất đều được cấy cầy. Không khí nóng và ẩm, nồng nặc mùi phân người mà các nông dân trộn với nước, bón cho cây với niềm âu yếm.

"Lúa cho chúng ta đồ ăn để ăn, Anjin-san ạ, chiếu để nằm, dép để đi, áo để che mưa chống lạnh, tranh để làm cho nhà cửa ấm, giấy để viết. Không có lúa, chúng ta không thể tồn tại."

"Nhưng cái mùi, Mariko-san!"

"Đó là một cái giá như để trả cho một sự hậu hĩnh như vậy phải không? Anh hãy làm như chúng tôi làm, mở mắt, tai và trí óc. Hãy nghe tiếng gió và mưa, tiếng côn trùng và chim chóc, hãy nghe cây cỏ lớn lên và trong tâm tư của anh, nhìn thấy các thế hệ của mình nối tiếp nhau cho đến ngày tận thế. Nếu anh làm như vậy, Anjin-san, chẳng bao lâu anh sẽ chỉ ngửi thấy mùi vị dễ thương của cuộc đời. Nó đòi hỏi thực tập... nhưng anh đã trở nên rất Nhật rồi, phải không?"
Em bị cái thói đọc nhanh, đọc lướt cụ ah, nên em ko nghiền ngẫm được, vì ngày xưa toàn đọc trộm :)
 

starsn

Xe điện
Biển số
OF-742409
Ngày cấp bằng
9/9/20
Số km
4,319
Động cơ
139,599 Mã lực
Em ngó thớt thử thách mua nhà thấy các bạn trẻ mới vào đời ở HN bây giờ cũng thật là khó khăn. Em cảm ơn trời đất vì mình đã mua được, có được nhà để ở. Cảm ơn cuộc sống vì không phải lo vụ mua nhà cho con cái - may nó sống ở chỗ mua nhà không phải chuyện quá khó khăn, cứ đi làm kỹ sư, bác sỹ, kế toán là đều mua được.

Nhưng bản chất con người tham lam nên không có vật vã này sẽ có vật vã khác. Life is a journey. Hy vọng 6 năm nữa con hết phổ thông cs của em sẽ đỡ vất vả hơn.

Mong mỗi người đều tìm được niềm vui & bình yên.
 

Bigmoto

Xe container
Biển số
OF-389465
Ngày cấp bằng
29/10/15
Số km
6,789
Động cơ
331,898 Mã lực
Nốt đoạn này, trà đạo ạ. Một người đàn ông được tả hoàn toàn xấu xí, thô bạo, giết người như ngoé, nhưng thực hành trà đạo từ chọn bối cảnh, phối sáng, dọn dẹp tới cắm hoa... Người Nhật khẳng định giáo dục tạo nên tinh hoa.

Thấy pháo hoa bắn bên ngoài rực rỡ rồi các cụ mợ ạ.

---------------------------------


Đêm nay anh ta muốn mọi sự được hoàn hảo. Rõ ràng căn nhà không hoàn hảo, cũng giống như cảnh vườn của nó. Không sao, anh ta suy nghĩ, lúc này đã hoàn toàn bận bịu với công việc của mình, công việc sẽ phải tiến hành. Đêm tối sẽ che đi nhiều khuyết điểm và ánh sáng sẽ tạo ra hình dáng nó thiếu.

Đầy tớ đã mang đến những thứ anh ta ra lệnh - chiếu, đèn dầu bằng sứ, dụng cụ lau chùi - đẹp nhất Yokose, mọi thứ đều mới nhưng nhã nhặn, kín đáo và không khoa trương.

Anh cởi kimono ra, đặt những thanh kiếm xuống, bắt đầu kỳ cọ. Trước hết là phòng tiếp khách nhỏ xíu, bếp và hàng hiên. Rồi đến lối đi uốn khúc, những phiến đá lát, cuối cùng là mảnh vườn bao quanh. Anh ta kỳ cọ, quét dọn, lau chùi cho đến khi tất cả mọi thứ nhẵn bóng. Cúi mình làm công việc lao động chân tay đó chính là phần mở đầu của chanoyu, chính một mình chủ nhân phải làm cho tất cả trở nên hoàn hảo. Việc đầu tiên là phải làm cho thật sạch.

Đến xẩm tối, anh ta đã làm xong phần lớn sự chuẩn bị. Rồi anh ta tắm rửa thật cân thận, ráng chịu bữa ăn tối và tiếng hát. Ngay sau khi có thể được, anh đã thay quần áo màu xẫm hơn và vội vã trở lại vườn. Anh gài cổng lại. Trước tiên, anh để một cây nến nhỏ vào đèn dầu. Rồi cẩn thận vẩy nước lên những phiến đá và cây cối, đây đó có những ánh sáng lung linh cho đến khi mảnh vườn nhỏ xíu trở thành một miền tiên giới có những giọt sương giỡn múa trong hơi ấm của cơn gió mùa hè. Anh sắp xếp lại một số đèn lồng. Cuối cùng đã mãn nguyện, anh mở then cửa và đi ra tiền sảnh. Những miếng than được lửa chọn cẩn thận xếp chính xác theo hình chóp trên cát trắng vẫn cháy theo đúng qui cách. Những bông hoa dường như bày rất đúng theo Takonama. Một lần nữa, anh lại lau những vật dụng đã nhẵn bóng. Siêu nước bắt đầu reo, anh hài lòng với âm thanh càng tôn lên vì anh đã để những miếng sắt ở dưới.

Tất cả đã sẵn sàng. Điều đầu tiên của chanoyu là sự sạch sẽ, hai là tính đơn giản hoàn toàn. Điều cuối cùng và quan trọng nhất là sự thích hợp đối với một vị khách hoặc những vị khách.

Anh nghe tiếng chân nàng trên những phiến đá lát, tiếng tay nàng theo nghi thức nhúng vào bể chứa nước sông mới và lau khô chúng. Ba bậc nhẹ nhàng lên hàng hiên. Thêm hai bước nữa lên cửa buông rèm. Ngay cả nàng cũng vẫn phải cúi mới qua được cánh cửa nhỏ xíu được cố ý làm như để cho tất cả mọi người phải khiêm tốn. Trong một bữa chanoyu, tất cả đều bình đằng, chủ và khách, vị Daimyo cao nhất cũng như một Samurai bình thường. Ngay cả một nông dân nữa, nếu anh ta được mời.

Trước tiên, nàng quan sát cách cắm hoa của chồng. Anh ta đã chọn hoa của một cành hồng trắng dại chỉ nở một bông, một giọt nước trên chiếc lá xanh và đặt trên nền đá đỏ. Mùa thu đang tới, anh đã nêu lên ý ấy trong bông hoa, nói qua bông hoa, chớ khóc cho mùa lá rụng, cho mùa chết khi bắt đầu ngủ; hãy hưởng giây phút ban đầu sống cái dịu mát huy hoàng của mùa thu trong buổi tối hè... Chẳng bao lâu nước mắt sẽ tan đi, cả bông hồng nữa, chỉ những tảng đá sẽ còn lại – chẳng bao lâu nữa, cả em và tôi sẽ tan đi, chỉ những tảng đá sẽ còn lại.

Anh ngắm nhìn nàng, lạc thần trí, gần như trong một cơn mê mà ông chủ bữa trà đôi khi may mắn cảm nhận được tất cả đều hòa hợp với ngoại giới. Nàng cúi chào bông hoa để tỏ lòng tôn kính rồi tới quì đối diện với anh. Kimono của nàng màu nâu sẫm, một sợi chỉ vàng cháy ở đường viền làm tôn thêm cổ và mặt nàng; thắt lưng của nàng màu xanh thẫm thật hợp với chiếc kimono trong của nàng; tóc nàng đơn giản, chải hất ngược, không điểm trang.

"Xin mời nàng", anh nói, cúi chào và nghi thức bắt đầu.

"Đây là niềm vinh dự của em" nàng đáp lại, chấp nhận vai trò của mình.

Anh phục vụ món ăn tí xíu, trên chiếc khay khảm, đôi đũa được đặt trên, những miếng cá bé tí để trên cơm, để tăng thêm hiệu quả, một vài bông hoa dại anh đã tìm được gần bờ sông, rải rác xô lệch một cách hoàn hảo. Khi nàng ăn xong, anh nâng khay lên, mỗi cử động đều nghi thức hóa - nhất nhất đều được quan sát, xét đoán và ghi lại - đưa nó qua khung cửa thấp vào trong bếp.

Khi còn lại một mình, thoải mái, Mariko nhìn ngọn lửa một cách xét đoán, những viên than, một ngọn núi đỏ rực trên một biển cát trắng tinh dưới chiếc kiềng, tai nàng nghe tiếng rít của lửa hòa với tiếng thở dài của siêu nước ở trên, và từ nhà bếp không nhìn thấy tiếng xì xì của vải trên đồ sứ, và tiếng nước rửa những thứ đồ sạch rồi. Cuối cùng mắt nàng lang thang nhìn từ những chiếc rui cong queo đến những cây tre, cây bương trên mái nhà. Những cái bóng do mấy chiếc đèn anh đặt dường như ngẫu nhiên đã làm cái nhỏ thành lớn, cái vô nghĩa thành quí giá; toàn bộ là một sự hài hòa tuyệt đối. Sau khi đã nhìn ngắm tất cả, đo linh hồn nàng vào tất cả, nàng lại đi ra vườn, tới cái bể cạn, thiên nhiên đã được tạo trong đá. Nàng lại rửa tay và miệng trong nước mới và mát, lau khô đôi tay bằng một chiếc khăn mới.

Khi nàng trở lại chỗ của mình, anh nói:

"Có lẽ bây giờ mời nàng dùng trà?"

"Đó là niềm vinh dự của thiếp. Nhưng xin chàng đừng quá bận tâm vì thiếp."

"Đây là niềm vinh dự của tôi. Nàng là khách của tôi."

Và anh đã phục vụ nàng. Bây giờ là hết.

Trong cái đêm yên lặng, Mariko không cử động một giây và vẫn trong tư thế bất động, nàng không muốn chấp nhận sự kết thúc hoặc khuấy động cái thanh thản bao quanh nàng. Nhưng nàng cảm thấy sức mạnh đang lớn dần trong mắt anh. Chanoyu đã kết thúc. Bây giờ cuộc sống phải bắt đầu trở lại.
Biên ngắn gọn đi bác! E già dồi ko đọc đc á!
 

hieuspb

Xe máy
Biển số
OF-326220
Ngày cấp bằng
7/7/14
Số km
88
Động cơ
286,695 Mã lực
em 4X bé giờ thất nghiệp chả biết làm gì các bác ạ ! Có tý vốn chả biết làm gì, gửi ngân hàng lấy lãi cấu vào ăn uống hàng ngày mà ngày càng teo lại, chỉ sợ mất nốt là vợ con ra đường. Khổ tâm quá các bác ạ.
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top