- Biển số
- OF-94944
- Ngày cấp bằng
- 11/5/11
- Số km
- 24,868
- Động cơ
- 431,702 Mã lực
Hay bố mẹ sắm cái roi mây, cứ con hư thì bắt một trong hai lên giường để người kia quật nhỉ....
Cụ nhét nó vào nhà vệ sinh 1 mình, có thể ảnh hưởng tâm lý và tính cách cả đời con cụ đấy.Trước Cu nhà e đc 14 tháng là đánh lần đầu tiên, phát nhẹ vào tay thôi. Nhưng càng ngày e thấy càng không ổn. Mỗi lần đánh con xong là thấy hối hận lắm, suy nghĩ không biết mình có bị cơn giận lấn át không. Giờ Cu nhà em được gần 3 tuổi rồi. Nghịch gì là e mắng rồi nhốt vào nhà vệ sinh, hết khóc mới được ra. Cảm thấy không đánh con dễ chịu hơn nhiều.

Cháu e H mới 6 tuổi lên 7 đây cụ. Bắt đầu coi nó như 1 ng lớn thu nhỏ từ bé. Bé tý ty lười ăn bảo nó ăn nó bảo: món này mẹ thích n con lại k thích tại sao đi ép buộc sở thích của m cho ng khác?Người ta gọi là trẻ con, tức là phần con nhiều mà lại là con trẻ nên phải đánh là đúng rồi. Khi tầm 12 tuổi trở đi, bắt đầu hình thành nhận thức rõ ràng thì mới khuyên bảo được.
Em thấy con trai thường nghịch và nghịch đa số là thông minh.Vâng ạ. E ở riêng nhưng cháu gặp các bà thường xuyên nên cũng khó ạ. Mẹ chồng dỗi em mấy lần rồi, e đánh con em bà lại bảo e dằn mặt bà thì e chịu rồi =.=!
E cũng thấy thế, ngẫm trong đầu k oánh cno vì bé biết j đâu nhưng thi thoảng k kìm nén đcthế mới là trẻ con, chỉ sợ giờ ko nghịch gì mà ngồi im một chỗ mới đáng lo

E cũng chọn cách úp mặt vào tường thay vì nhốt vào phòng nhưng cũng chỉ đc mấy phút thôi là cu cậu chạy mất rồiCụ nhét nó vào nhà vệ sinh 1 mình, có thể ảnh hưởng tâm lý và tính cách cả đời con cụ đấy.
Tại sao cụ k bảo con đứng im úp mặt vào tường? Phạt k cho nó làm thứ mà nó thích làm nhất ?
Cháu e hồi xưa e dọa k cho vào p em chơi là ngoan ngay k bao giờ p đánh. Nhưng cháu trai sau này thì bướng, bác nó dạy con trai p có bản lĩnh dọa thì m k cần luôn. Thế là mn phạt ji nó cũng k ăn thua lắm. Nó còn dọa lại mẹ nó: mẹ phạt k cho xem tivi nh quá lâu dần con sẽ bị trơ chả sợ nữa.
Mà kệ, cần thì cứ phạt thôi.
Đợt r nó bị phạt lau nhà 1 tuần. Hết lệnh phạt nó lại tâm sự: cháu yêu p cháu lắm ngày nào cháu cũng p lau nên nó rất sạch, mặc dù là bị phạt n cháu rất thích @@.
Ahihi nó lại bị phạt lau thêm tuần nữa vì tội gì đó thì phải.
Trẻ con 21 tháng tuổi thì thật sự k cần đánh cũng đừng nhốt. Nếu để kệ nó k vỗ về sẽ có thể hình thành nên tính cách lạnh lùng của nó sau này. Có muốn có 1 đứa con tinh tế và tình cảm thì đừng làm thế. Khả năng khác là nó sẽ nhát, sẽ kém tự tin...
Với độ tuổi 21 tháng tuổi của con nhà em thì giải thích nó k thể hiểu được đâu ạCác mợ nghe mấy đứa nó chả có con bao giờ nó viết dạy con cách ABC thì tèo là phải rồi. Vì nếu là trẻ em thì có nghĩa là nó chưa đủ nhận thức thể tự hiểu được, còn nếu nó tự hiểu được tự biết thì không cần chỉ bảo nữa.
Nguyên tắc dạy là có kỷ luật, có phạt, có giải thích, có yêu thương.
Chỉ phạt không thôi sẽ khiến con không hiểu được và sẽ gây cho con cảm giác thù ghét mọi thứ dễ trầm cảm khó bảo.
Chỉ giải thích không thôi khiến con nó chả nhớ lỗi và sẽ mắc liên tục.
Không có yêu thương sẽ tạo cho con cảm giác sao bị ghét.
Nên cần phải phối hợp đồng đều. Tầm 3~8 tuổi rất quan trọng.
Ý e nói là dạy ý thức thôi, chẳng hạn khi người lớn nói chuyện phải chú ý, khi nhắc làm việc gì đó mà nói đến lần thứ 3 ko làm thì ăn đòn là cái chắc. Còn ăn uống là cái rất nhỏ trong vấn đề đó. Nhà e quan điểm ai muốn ăn gì thì đặt hàng, còn đã vào bữa thì có gì ăn nấy không ăn thì nhịn.Cháu e H mới 6 tuổi lên 7 đây cụ. Bắt đầu coi nó như 1 ng lớn thu nhỏ từ bé. Bé tý ty lười ăn bảo nó ăn nó bảo: món này mẹ thích n con lại k thích tại sao đi ép buộc sở thích của m cho ng khác?
Ng lớn cũng đầy món muốn ăn sao ép trẻ con, nghe cũng có lý.
Thế là tuỳ, có lúc thì chuẩn bị cho nó món nó thích, có lúc thì có chiêu trò quảng cáo tiếp cận để nó thích, có lúc thì bảo ừ k ăn thì thôi. Nhưng tới bữa k ăn thì cấm dc ăn bữa xế vì k đói mà? Thế là sẽ ăn!
Ví dụ nó thích mỳ tôm ăn suốt ngày nói mãi nó cứ kệ. Bảo nó là sẽ mọc mụn nó bảo cháu thích mụn. Uh thì kệ cho ăn mỳ sáng chán chê. Một ngày nằm chơi mấy đứa tán phét bảo v nó là tôi thích em bé cao m8 cơ có thể lấy đồ hộ tôi, có thể bảo vệ tôi. Tôi k thích e bé m6. Bé m5 thì rất chán, chắc sau p lấy vợ cao để nhờ vk lấy hộ đồ. Em bé ăn mỳ tôm n là k cao dc đâu, sẽ thành e bé m6. Thế là nó quả quyết : thôi dc r cháu sẽ ăn bánh mỳ sáng! Từ đó thôi mỳ tôm. Hôm nọ ông gạ ăn mỳ nó bảo nhưng mà con đang ăn kiêng!
Em mời nó là ăn mỳ c nấu cho cách k hại sk, trần đổ nc đi r nấu bằng nc xương nhé, nó cũng từ chối lun @@
Tiết chế cảm xúc mợ phải tập dần dần. Không vội được đâu. Cái này phải do chính bản thân mình.Với độ tuổi 21 tháng tuổi của con nhà em thì giải thích nó k thể hiểu được đâu ạchính vì thế e mới nói vấn để của em ko phải là con nghịch mà là làm thế nào để tiết chế đc cảm xúc của mình mà ko đánh con cơ ạ. Chứ nó nghịch toàn cái oái oăm, mềm mỏng nhẹ nhàng đc lần 1 lần 2 chứ đến lần thứ 3 là ăn tẩn rồi
![]()
Em không phải chuyên gia hay gì để có thể trả lời cho từng trường hợp cụ thể hay sự việc cụ thể. Cái em muốn 'dẫn' mợ chủ tới là việc đánh giá lại cách dạy bé và phải kiên nhẫn hơn trong cách dạy bé.Ầy, thế cụ để em kể xem phương pháp dạy con của em sai ở chỗ nào.
- Ngày đầu tiên từ viện về em không quấn khăn gì hết, để chân tay tự do vận động, không bế khi khóc, cũng không dỗ dành cưng nựng khi khóc vô cớ cả, trừ khi đi tiêm về bị sốt. Ông anh làm hiệu trưởng trường cấp 2 xuống chơi, vợ thì làm giáo viên cấp 1, xuống hỏi con nhóc đâu? Em bảo đang nằm trong giường, hỏi nó ngủ à, bảo không, đang nằm chơi mà ông ấy không tin, cửa vẫn mở, không phải đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên gì hết. Tự nằm chơi, đói thì ọ ẹ tí thôi chứ không có chuyện hơi tí thì gào lên.
- Bắt đầu ăn dặm thì em dặn vợ và bà nội là không được cho ăn rong, ăn được thì ăn, không ăn thì nhịn bữa sau ăn, không ăn bằng mọi giá.
- Bắt đầu tập đi và lần mò, em vẫn tự hào nhà em cốc chén trong nhà chưa bị vỡ cái nào vì trẻ nghịch, mon men nghịch là em nói rồi xua tay :" không được đâu" là dừng lại, những việc khác cũng vậy.
- Đi học mẫu giáo : Em không cho chơi điện tử, không cho nghịch điện thoại, xem tivi thì được sự đồng ý của bố mẹ mới được mở, dù chị ấy có thể tự mở được. Tự mặc quần áo, tự đi vệ sinh, tự dội nước, đi ra khỏi phòng tự tắt tivi, tự tắt quạt. Đi học về tự cất cặp lên móc treo, tự để dép lên giá.
Nhưng từ năm 3 tuổi đến giờ là 5 tuổi nhiều khi nói không được, phân tích câu chuyện cho chị ấy thì chị ấy chỉ vâng dạ, 5 phút sau là quên béng đi. Như hôm qua, đang nói chyện facetime với ông bà rất vui vẻ, động nói chuyện đến việc học bảng chữ cái một phát là chị ta đổi ngay thái độ, quay mặt vào tường, bảo chào ông bà thì không chào, thái độ lồi lõm, thế là mẹ nó cho một combo mắng, dùng gậy đe dọa, và bắt úp mặt vào tường. Những lần trước thì nói nặng nói nhẹ, phân tích xong vui vẻ lắm, ấy thế mà được lúc là quên tiệt, lần sau lại thế. Theo cụ thì xử lý thế nào?
Về mặt lý thuyết cụ nói chuẩn không sai tẹo nào, sách vở cũng dạy vậy. đó là điều tất cả các bố mẹ hướng đến khi dạy con, thực tế mỗi người một tính nết nên rất khó có thể làm được, Có 1 câu nói mà em thấy tâm đắc nhất khi dạy con " Bố mẹ phải thay đổi trước đã trước khi dạy con, Trẻ con là hình ảnh phản chiếu của người lớn" Chúng ta phải tự xemMỗi lần đánh con là một lần mình thất bại. Thất bại vì không kiên nhẫn. Thất bại vì không kiểm soát được bản thân, mình cũng chỉ còn như đứa trẻ. Thất bại vì bất lực trong việc dậy con. Thất bại vì từ dậy con chuyển thành áp đặt cho con. Thất bại vì trút cơn giận lên con thay vì dậy con. Thất bại vì lạm dụng sức mạnh của mình. Thất bại vì cho con thấy cách giải quyết sự việc dễ dãi, thiếu tế nhị (bạo lực) thay vì tìm cách giải quyết ôn hòa hơn. Thất bại khi quên đấy chỉ là một đứa trẻ. Thất bại vì không thấy rằng chính bản thân mình cũng thường phản ứng tiêu cực khi bị mắng, bị nói nặng lời, chứ chưa nói tới bị đánh. Thất bại khi đánh mất sự bao dung, vị tha.
Mắng con nhiều cũng tương tự.
Bạn hãy cố nhìn mọi việc với ánh mắt của bọn trẻ, và biến mỗi 'sai lầm' của chúng thành một cơ hội để cùng học. 'Sai lầm' trong ngoặc vì đối với bọn trẻ thì nhiều khi không phải là sai lầm, mà là điều chúng cần học, học đi học lại. Cùng học, như khi bé làm đổ gạo, hãy nhẹ nhàng bảo con cùng vun gạo lại, cùng nhặt gạo lại, với một giọng tích cực, chứ không phải để con làm một mình. Hãy biến mỗi lần như vậy thành một cơ hội khám phá cuộc sống, cho cả bản thân mình. Một niềm vui rất lớn khi nuôi những đứa trẻ là cảm thấy mình cũng đang trưởng thành dần cùng với chúng.
em trải qua 2 đứa con và mấy đứa cháu, Cháu em nó còn nghịch hơn con mợ nhiều, Có điều em nói với mợ 1 câu khi dạy con " Cha mẹ hãy thay đổi trước khi dạy con, giáo dục trẻ con tốt nhất đó là lấy người lớn làm tấm gương phản chiếu cho con nhỏ" Vì thế chúng ta phải thay đổi, đó là biết tiết chế cảm xúc, bình tĩnh, kiên nhẫn, Nếu mợ cứ thế thì nó nhìn đúng vào mợ nó cư xử mà thôi, 1 đứa trẻ hư khi người lớn hư hoặc người lớn quá nuông chiều mà không biết cho nó biết đúng sai"Thưa các cụ các mợ, em là 1 bà mẹ có con trai nhỏ. Từ trong thời gian mang thai e đã đọc rất nhiều loại sách, tham khảo ý kiến của mọi người và biết rằng với bé dưới 3 tuổi ko nên quát mắng hoặc đánh. Thời gian đầu, em cũng chịu khó chuyện trò, bảo ban con nhưng càng lớn em càng thấy ko ăn thua nữa. Càng bảo nó càng làm trái khoáy mới tức chứ ạ. Hậu quả là quát, mắng, vụt r bla blaĐánh thì thương con mà ko đánh thì k thể bảo được, về với các bà được bênh lại càng nhờn. Stress lắm ạ
ko biết các cụ mợ đi trước có kinh nghiệm gì chia sẻ giúp em với !!
Bé nhà e đây ạ. 21 tháng nghịch long giời lở đất
![]()