- Biển số
- OF-130800
- Ngày cấp bằng
- 14/2/12
- Số km
- 28,116
- Động cơ
- 1,653,671 Mã lực
- Nơi ở
- Đó đây, langthang
Câu giờ ...Hê,em chuẩn bị tiếp đây
Muốn hóng muốn gặp cũng phải ra quán
Câu giờ ...Hê,em chuẩn bị tiếp đây
Muốn hóng muốn gặp cũng phải ra quán


Mà đương nhiên em chả dại gì giơ cái mẹt ra để cho các cụ ghét, nhỡ đâu lại không thèm ới em ra quán nữa thì tèo 
, cứ ngồi ngắm, chén nước dưới mồm mà cứ một tý lại đầy tràn mới ghê chứ
mà như thế đố ông nào còn tâm trí mà chụp với chả choẹt 

Ờ nom ảnh mấy món này cũng đỡ ghoét.Nhân tiện nói đến cái lão chủ quán, em cũng tiện thể giới thiệu mấy món đặc trưng của nhà lão ý tự cung được. Mà nói đến cá hồi, cá tầm của ta tự nuôi ngoài Bắc này thì em thấy Sapa là ngon nhất, sau đến chỗ 64 ở Mộc Châu, còn Khau Phạ thì xếp dưới
![]()
![]()
![]()
![]()
![]()
Ngày xưa em cũng lõm bõm, giờ thì quên mất mặt chữ rồi.Vâng, em thấy mấy lão Túng, Cò, Mi mà phát âm thì chuẩn đến mức mấy lão sáng tạo ra môn ngoại ngữ này còn lác cả mắt cơ

Ngon cái giề, ra quán đi lão không em quên mẹt rồiỜ nom ảnh mấy món này cũng đỡ ghoét.

Mà cái bình dị này em thấy cũng khó bắt lắm,Chẳng cần phải thần thái mà cũng đẹp một cách bình dị![]()
Vậy hóa ra lão chưa lĩnh 2 tạ thóc àNgày xưa em cũng lõm bõm, giờ thì quên mất mặt chữ rồi.![]()
văn hay quá cụ a
Thanks các lãoCác cụ phiêu thích quá.
Đêm hôm thèm quá cơNhân tiện nói đến cái lão chủ quán, em cũng tiện thể giới thiệu mấy món đặc trưng của nhà lão ý tự cung được. Mà nói đến cá hồi, cá tầm của ta tự nuôi ngoài Bắc này thì em thấy Sapa là ngon nhất, sau đến chỗ 64 ở Mộc Châu, còn Khau Phạ thì xếp dưới
![]()
![]()
![]()
![]()
![]()
cá này cho sả mất ngon anh ơiNhân tiện nói đến cái lão chủ quán, em cũng tiện thể giới thiệu mấy món đặc trưng của nhà lão ý tự cung được. Mà nói đến cá hồi, cá tầm của ta tự nuôi ngoài Bắc này thì em thấy Sapa là ngon nhất, sau đến chỗ 64 ở Mộc Châu, còn Khau Phạ thì xếp dưới
![]()
![]()
![]()
![]()
![]()
. Mặt khác hôm đi đèo thì trời mù mịt sương giăng, đi còn phải căng mắt ra nhìn đường nói gì đến ảnh với ọt
. Lại nói đến " Đèo" khu vực miền Bắc đương nhiên ai cũng biết đến cái danh " Tứ đại đỉnh đèo" đã đi vào huyền thoại của miền Bắc theo thứ tự bao gồm: Ô Quy Hồ, Khau Phạ, Pha Đin, Mã Pì Lèng. Với cá nhân em thì ấn tượng nhất lại là đèo Pha Đin của con đường 6 huyền thoại năm nào, có lẽ do em đã được đi đèo này đầu tiên khi còn là một cậu bé.
. Khi đó đường 6 vẫn là con đường huyền thoại cũ chứ không phải được nâng cấp hay hạ cost, nắn tuyến xuống nhiều như bây giờ, để mà mỗi lần đi từ Thuận Châu về Hà Nội chẳng hạn, đương nhiên là phải đi mất tận 2 ngày khi chạy từ 4h sáng đến 18h chiều là phải nghỉ lại ở Mộc Châu hôm sau mới tiếp tục hành trình về Hà Nội, giờ thì ngồi xe vèo cái có 5-6h đã đến.
Đêm hôm thèm quá cơ![]()
Đề nghị 2 lão ra quán cho đỡ thèm và hóng tiếpEm vào hóng chuyện lão chủ

Vậy à, thấy nó cũng hay màcá này cho sả mất ngon anh ơi

Đường đấy chạy rồi, cái chính là không đẹp lắmĐi đg Sapa lúc đi, lúc về theo QL 32 và 279 cũng rất hay, chỉ hơi xấu đoạn gần ra Bảo Hà do mỏ apatit thôi
Dạ số em khổ chứ sướng nhỉ đâucác lão xướng nhẩy
Ơ, e tưởng đèo Pha Đin giữa Điện Biên với Sơn La nhỉThôi thì đang nói đến đèo Ô Quy Hồ em cũng lan man chút thay cho hình ảnh, vì chuyến này đi lại không có ảnh mấy, đa phần do phải lái hoặc phải uống. Mặt khác hôm đi đèo thì trời mù mịt sương giăng, đi còn phải căng mắt ra nhìn đường nói gì đến ảnh với ọt
. Lại nói đến " Đèo" khu vực miền Bắc đương nhiên ai cũng biết đến cái danh " Tứ đại đỉnh đèo" đã đi vào huyền thoại của miền Bắc theo thứ tự bao gồm: Ô Quy Hồ, Khau Phạ, Pha Đin, Mã Pì Lèng. Với cá nhân em thì ấn tượng nhất lại là đèo Pha Đin của con đường 6 huyền thoại năm nào, có lẽ do em đã được đi đèo này đầu tiên khi còn là một cậu bé.
Những năm 84-89 khi vẫn còn ở thị trấn Thuận Châu, nơi có ngôi trường Cao đẳng sư phạm Tây Bắc hay còn gọi là trường 10+3. Những năm đó khi nghỉ lại được các anh chị sinh viên là học sinh của bố mẹ cho về nhà chơi. Lúc thì sang Tuần Giáo, lúc thì lại ngược ra Hát Lót và mỗi lần như thế khi sang Tuần Giáo thì lại được trải nghiệm 1 trong 4 đại đỉnh đèo ( mặc dù lúc đó chả có cái từ này ). Những năm đó phương tiện di chuyển thì trừ các lãnh đạo tỉnh thì chơi em Ru ma ni vừa đi vừa đẩy chứ còn người dân đương nhiên là nhồi hết vào những em Hải Âu phi xứ hay có những em chả nhớ tên mà mỗi lần đi là tha hồ nhẩy van hay đít cô đít cậu trên xe vì xóc. Khi đó đường 6 vẫn là con đường huyền thoại cũ chứ không phải được nâng cấp hay hạ cost, nắn tuyến xuống nhiều như bây giờ, để mà mỗi lần đi từ Thuận Châu về Hà Nội chẳng hạn, đương nhiên là phải đi mất tận 2 ngày khi chạy từ 4h sáng đến 18h chiều là phải nghỉ lại ở Mộc Châu hôm sau mới tiếp tục hành trình về Hà Nội, giờ thì ngồi xe vèo cái có 5-6h đã đến.
Trong tâm lý của một cậu nhóc đang háo hức được đi chơi thì qua đèo Pha Đin là một trải nghiệm thật tuyệt vời, cho dù đâu đó vẫn có cảm giác lo sợ vì đèo Pha Đin khi đó nổi tiếng vì độ hiểm trở và nguy hiểm và các câu chuyện về nhiều chuyến xe leo đèo mất phanh lao xuống vực mà cả xe gần như chả ai còn sống. Cái tâm lý đấy nó trải theo những khúc cua, đoạn vắt khi xe ì ạch leo từng chút để lên đến đỉnh đèo, mà thằng em thì nhất định phải xin được ngồi cạnh cửa sổ để thò đầu ra ngoài ngó nghiêng ngắm cảnh, hay nhiều khi nhắm tịt cả mắt vì sợ khi nhìn cảm giác như mình đang lơ lửng ngay trên mép của vực sâu hút hút phía dưới. Để rồi khi xe lên đỉnh tạm nghỉ để cho mát máy hay cho lái kiểm tra lại phanh trước khi tiếp tục đổ đèo mới thấy con người được thả lỏng ra.
p/s em để tạm cái ảnh thuổng trên mạng đã
![]()
Chuẩn rồi mà lão, Thuận Châu là một huyện của tỉnh Sơn La ở phía này của đèo, mà Tuần Giáo là Thị trấn thuộc tỉnh Điện Biên nằm phía chân bên kia của đèo.Ơ, e tưởng đèo Pha Đin giữa Điện Biên với Sơn La nhỉ![]()
) mới thú làm sao khi xe lướt theo những đường cong mềm mại để lên đỉnh. Gió se lạnh vi vút bên tai, nhìn ra xa xuống vực sang bên sườn núi bên kia mây trắng bồng bềnh, quanh người sương mù giăng nhẹ như muốn níu kéo để giới thiệu với khách lữ hành đây chính là nơi giao hòa giữa trời và đất. Cái cảm giác mà bây giờ khi lượn qua đây bao nhiêu lần bằng oto thì chả còn nữa, khi mà nhiều lúc có thằng bảo hạ kính để hưởng tý khí trời thì ngay lập tức có thằng kêu: lạnh bỏ mie ra, khí với khiếc cái éo giề
thích thì đằng ếch nào tý chả dừng ở đỉnh kiếm chén nước chè với bắn điếu thuốc