Hơi hơi giống 1 đứa bạn em, lúc bọn em mới ngoài 30. Chồng bận việc, xao nhãng hẳn, kêu mệt. Vợ ra sức mua đồ tẩm bổ. Sau tòi ra chỉ mệt với vợ. Nhưng cũng cặp kè lăng nhăng nên bị phát hiện thì lão ý bỏ bồ. Chính em bồ lại bị chồng bỏ. Chồng con bé bồ rất văn minh, có chát với bạn em khi việc vỡ lở, ko ầm ĩ gì mà ly hôn luôn. Nhà bạn em thì yên ấm đc. Chuyện đã 10 năm. Nhưng mà thâm tâm em thấy đó là sự yên ấm nhạt nhẽo để giữ vỏ bọc. Gần như ngủ riêng. Bỏ bồ vẫn chả mặn với vợ.
Những ai so sánh rồi bảo các cụ xưa nhịn tốt nọ kia, chê ngày nay cái tôi cao ấy, các cụ mợ xuyên không về thời mông muội mà sống. Cá nhân mỗi người phải có lòng tự trọng. Chồng cặp bồ lăng nhăng hoặc đánh đập chửi bới, hay ko tôn trọng vợ...mà nhịn nhục sống, thế gọi là hèn kém chứ tốt nhịn nỗi gì.
Hàng xóm em có lão dân phố nghèo nên lấy chị này xấu xấu nhưng đc cho 30m đất trong khu chung của đại gia đình vợ. Lão ấy cáu lên thường chửi bới vợ con chửi vợ: đcm mày. Mỗi lần nghe vậy em nể ông bà, bố mẹ và các anh vợ đều ở hết xung quanh. Chỉ vì cái danh gái có chồng mà đại gia đình cứ tím mặt nhịn thằng rể chí phèo, mở mồm khoe em: nhà anh ở Hòa Mã.