Cu này bụng hơi phệ mà hát hay phết. Tình đầu đúng là luôn đẹp nhất
Nàng nhạy cảm quá rồi!Ui, em mới thử rắc tý teo thính mờ cụ cảnh giác cao độ quá..! Thôi thế không lập nhóm nhạc nữa, em lại hóng nhạc của các cụ vậy.
Nhưng mà em thấy nhạc kiểu này nghe đĩa than nó sẽ hay hơn nhiều đấy ạ.

Em sợ có người không hiểu ý nên vội còm lại anh ạ. Nếu có thời gian anh giải thích rõ hơn xem có thật hay ko anh nhé.Nàng nhạy cảm quá rồi!
Ý trước của nàng rất hay, mình chưa kịp phân tích cái hay đó, thật đấy!![]()

Hay thật mà, chỉ có điều giải thích rõ ra nó sẽ cần 1 khoảng dung lượng lớn mang khía cạnh chuyên môn.Em sợ có người không hiểu ý nên vội còm lại anh ạ. Nếu có thời gian anh giải thích rõ hơn xem có thật hay ko anh nhé.![]()

).

Em đang rửa bát mà nghĩ đến cái người hay khoe nhạc vàng trên đĩa than nên hốt hoảng lau tay sửa còm đấy anh ạ.Hay thật mà, chỉ có điều giải thích rõ ra nó sẽ cần 1 khoảng dung lượng lớn mang khía cạnh chuyên môn.
Nàng sẽ cần các thông tin về các định dạng nhạc analog và digital...
Tiếp đó sẽ cần biết về kỹ thuật âm thanh các thời kỳ (ví dụ trước 1980’s thì không có CD chẳng hạn...)...
Tiếp theo, cần biết là cái âm thanh đến tai chúng ta sẽ phải trải qua 3 giai đoạn: ghi âm- vật lưu trữ- tái tạo (thời kỳ nào kỹ thuật âm thanh như nào...sẽ mang đến cho ta kiểu âm thanh nào...).
Nhìn chung thì chúng ta đều bị cái gọi là “ký ức” chỉ phối, ngày trước nhạc pre75 lưu trữ qua định dạng đĩa than là rất hiếm nên ta nghe không quen và nhìn ít thấy. Cơ bản do ta không sản xuất được đĩa than, và tốc độ ngày xưa cao (78 hoặc 45 vòng 1 phút- ngày nay đa phần 33,3 v/p, do vật liệu và kỹ thuật ghi thu phát triển ưu việt hơn ngày xưa)...
Túm lại, do xưa ít được nghe thì nay nghe thấy lạ lạ, ký ức mà. Chứ còn nhạc vàng thì băng cối hay đĩa than vẫn cùng từ 1 băng master gốc mà ra, và đều là analog cả...Có điều là nghe than nhạc vàng ít nằm trong “ký ức”, nhưng ai quen analog đều sẽ thấy đĩa than “trung thực” hơn băng dây, tuy nhiên băng dây lại có cái “ma mị” riêng, cũng khó tả.
Đại khái đâu đó anh có nói là sự hoài niệm (ký ức) chi phối đến 70-80% quan điểm và hành vì của ta trong cuộc sống hiện tại...
À mà còn 1 thứ quan trọng nữa, là nghe qua các hình thức truyền tải audio trên mạng, sẽ không có được sự đầy đủ về sự hấp dẫn của các định dạng nhạc khác nhau, chẳng hạn như tính không gian của khu vực biểu diễn, sự sống động stereo, sự tinh tế của các dải âm thanh đặc biệt như cao hoặc trầm...và nhiều thứ khác, nên là khó thấy cái hay của từng loại định dạng âm thanh (ví dụ chú Chuot có thể xác nhận là cái âm trầm giây 52 của sấm Tam dương trong bản Moonlight of spring river không bao giờ thể hiện được trong các ghi âm phát lại qua mạng, thế mới chán).
Đại khái thế, ở đây gọi là nghe tạm tạm vậy cho vui, nghe thực bên ngoài nó khác khác.
(Nhân tiện nhậu về, thì rượu nó chém lằng nhằng đấy)!![]()

Hôm qua say mà, huyên thuyên dài.Em đang rửa bát mà nghĩ đến cái người hay khoe nhạc vàng trên đĩa than nên hốt hoảng lau tay sửa còm đấy anh ạ.
May sao là bị đọc mà không những ko ăn mắng mà lại còn giải thích cho rõ hơn. Đúng là làm anh cũng thiệt phết...!![]()


Ui, em mới thử rắc tý teo thính mờ cụ cảnh giác cao độ quá..! Thôi thế không lập nhóm nhạc nữa, em lại hóng nhạc của các cụ vậy.
Nhưng mà em thấy nhạc kiểu này nghe đĩa than nó sẽ hay hơn nhiều đấy ạ.
Định không xen vào giữa hai người, dưng cứ dính đến món Âm iếc nại ngứa...mồm.Nàng nhạy cảm quá rồi!
Ý trước của nàng rất hay, mình chưa kịp phân tích cái hay đó, thật đấy!![]()


Em cảm ơn cụ nhiều lắm ạ. Nhưng em không thích Gà lắm, bao giờ cụ ra Bắc để em mời cụ món trau nha !Định không xen vào giữa hai người, dưng cứ dính đến món Âm iếc nại ngứa...mồm.
Kỹ thuật cao thì như những còm trên, em chỉ kiểu phổ thông, dân dã, đi sâu vào...quần chúng, cho mợ B dễ thông món Âm iếc này.
Đĩa than, đại diện cho âm thanh Analog = con gà luộc nóng hôi hổi.
Đĩa CD đại diện cho âm thanh Digital = con gà luộc được chặt ra đĩa.
Khi ăn (thẩm), con gà nguyên con nóng hôi hổi được đưa ra, phao câu ngạo nghễ, hai lốp căng mọng vàng ruộm, không mất đi một gram nước béo.
Còn đĩa gà chặt khi đưa ra thì đã nguội, tệ nhất là bị bớt xén, không còn nguyên vẹn. Như em mà chặt á, chắc chắn khợp quả phao câu đầu tiên, cắn cụt cái mào giòn sần sật hẵng (gà trống)...tạm thế.
Vậy nên, đĩa than là vượt trội, đầy đặn, nóng hôi hổi, không bị bớt xén, nhìn sống động hơn.![]()

Xong, trâu luộc nguyên con!Em cảm ơn cụ nhiều lắm ạ. Nhưng em không thích Gà lắm, bao giờ cụ ra Bắc để em mời cụ món trau nha !![]()

Yên chí, răng yếu lắm rồi nên không chén được món trâu đạp xe đạp đâu anh....!Xong, trâu luộc nguyên con!![]()

Há há...Yên chí, răng yếu lắm rồi nên không chén được món trâu đạp xe đạp đâu anh....!![]()

Xong.....con trâu kkk.Em cảm ơn cụ nhiều lắm ạ. Nhưng em không thích Gà lắm, bao giờ cụ ra Bắc để em mời cụ món trau nha !![]()

May có hai cụ giải thích về thẩm âm thanh hộ nên em cũng được vỡ vạc thêm.Hay thật mà, chỉ có điều giải thích rõ ra nó sẽ cần 1 khoảng dung lượng lớn mang khía cạnh chuyên môn.
Nàng sẽ cần các thông tin về các định dạng nhạc analog và digital...
Tiếp đó sẽ cần biết về kỹ thuật âm thanh các thời kỳ (ví dụ trước 1980’s thì không có CD chẳng hạn...)...
Tiếp theo, cần biết là cái âm thanh đến tai chúng ta sẽ phải trải qua 3 giai đoạn: ghi âm- vật lưu trữ- tái tạo (thời kỳ nào kỹ thuật âm thanh như nào...sẽ mang đến cho ta kiểu âm thanh nào...).
Nhìn chung thì chúng ta đều bị cái gọi là “ký ức” chỉ phối, ngày trước nhạc pre75 lưu trữ qua định dạng đĩa than là rất hiếm nên ta nghe không quen và nhìn ít thấy. Cơ bản do ta không sản xuất được đĩa than, và tốc độ ngày xưa cao (78 hoặc 45 vòng 1 phút- ngày nay đa phần 33,3 v/p, do vật liệu và kỹ thuật ghi thu phát triển ưu việt hơn ngày xưa)...
Túm lại, do xưa ít được nghe thì nay nghe thấy lạ lạ, ký ức mà. Chứ còn nhạc vàng thì băng cối hay đĩa than vẫn cùng từ 1 băng master gốc mà ra, và đều là analog cả...Có điều là nghe than nhạc vàng ít nằm trong “ký ức”, nhưng ai quen analog đều sẽ thấy đĩa than “trung thực” hơn băng dây, tuy nhiên băng dây lại có cái “ma mị” riêng, cũng khó tả.
Đại khái đâu đó anh có nói là sự hoài niệm (ký ức) chi phối đến 70-80% quan điểm và hành vì của ta trong cuộc sống hiện tại...
À mà còn 1 thứ quan trọng nữa, là nghe qua các hình thức truyền tải audio trên mạng, sẽ không có được sự đầy đủ về sự hấp dẫn của các định dạng nhạc khác nhau, chẳng hạn như tính không gian của khu vực biểu diễn, sự sống động stereo, sự tinh tế của các dải âm thanh đặc biệt như cao hoặc trầm...và nhiều thứ khác, nên là khó thấy cái hay của từng loại định dạng âm thanh (ví dụ chú Chuot có thể xác nhận là cái âm trầm giây 52 của sấm Tam dương trong bản Moonlight of spring river không bao giờ thể hiện được trong các ghi âm phát lại qua mạng, thế mới chán).
Đại khái thế, ở đây gọi là nghe tạm tạm vậy cho vui, nghe thực bên ngoài nó khác khác.
(Nhân tiện nhậu về, thì rượu nó chém lằng nhằng đấy)!![]()

Định không xen vào giữa hai người, dưng cứ dính đến món Âm iếc nại ngứa...mồm.
Kỹ thuật cao thì như những còm trên, em chỉ kiểu phổ thông, dân dã, đi sâu vào...quần chúng, cho mợ B dễ thông món Âm iếc này.
Đĩa than, đại diện cho âm thanh Analog = con gà luộc nóng hôi hổi.
Đĩa CD đại diện cho âm thanh Digital = con gà luộc được chặt ra đĩa.
Khi ăn (thẩm), con gà nguyên con nóng hôi hổi được đưa ra, phao câu ngạo nghễ, hai lốp căng mọng vàng ruộm, không mất đi một gram nước béo.
Còn đĩa gà chặt khi đưa ra thì đã nguội, tệ nhất là bị bớt xén, không còn nguyên vẹn. Như em mà chặt á, chắc chắn khợp quả phao câu đầu tiên, cắn cụt cái mào giòn sần sật hẵng (gà trống)...tạm thế.
Vậy nên, đĩa than là vượt trội, đầy đặn, nóng hôi hổi, không bị bớt xén, nhìn sống động hơn.![]()
Cụ viết về ẩm thực rất... ngon còm! Em vốn dĩ ghét thịt gà mà đọc còm của cụ cũng thấy phê phê!Định không xen vào giữa hai người, dưng cứ dính đến món Âm iếc nại ngứa...mồm.
Kỹ thuật cao thì như những còm trên, em chỉ kiểu phổ thông, dân dã, đi sâu vào...quần chúng, cho mợ B dễ thông món Âm iếc này.
Đĩa than, đại diện cho âm thanh Analog = con gà luộc nóng hôi hổi.
Đĩa CD đại diện cho âm thanh Digital = con gà luộc được chặt ra đĩa.
Khi ăn (thẩm), con gà nguyên con nóng hôi hổi được đưa ra, phao câu ngạo nghễ, hai lốp căng mọng vàng ruộm, không mất đi một gram nước béo.
Còn đĩa gà chặt khi đưa ra thì đã nguội, tệ nhất là bị bớt xén, không còn nguyên vẹn. Như em mà chặt á, chắc chắn khợp quả phao câu đầu tiên, cắn cụt cái mào giòn sần sật hẵng (gà trống)...tạm thế.
Vậy nên, đĩa than là vượt trội, đầy đặn, nóng hôi hổi, không bị bớt xén, nhìn sống động hơn.![]()
Cụ nói đến gà qué, nhà cháu lại thấy....thèmĐịnh không xen vào giữa hai người, dưng cứ dính đến món Âm iếc nại ngứa...mồm.
Kỹ thuật cao thì như những còm trên, em chỉ kiểu phổ thông, dân dã, đi sâu vào...quần chúng, cho mợ B dễ thông món Âm iếc này.
Đĩa than, đại diện cho âm thanh Analog = con gà luộc nóng hôi hổi.
Đĩa CD đại diện cho âm thanh Digital = con gà luộc được chặt ra đĩa.
Khi ăn (thẩm), con gà nguyên con nóng hôi hổi được đưa ra, phao câu ngạo nghễ, hai lốp căng mọng vàng ruộm, không mất đi một gram nước béo.
Còn đĩa gà chặt khi đưa ra thì đã nguội, tệ nhất là bị bớt xén, không còn nguyên vẹn. Như em mà chặt á, chắc chắn khợp quả phao câu đầu tiên, cắn cụt cái mào giòn sần sật hẵng (gà trống)...tạm thế.
Vậy nên, đĩa than là vượt trội, đầy đặn, nóng hôi hổi, không bị bớt xén, nhìn sống động hơn.![]()

). Ti nhiên, luộc sao cho ngon, nướng sao cho thơm thì..... 
Vâng, muốn ngon thì lại "một tiền gà, ba tiền thóc" nữa.Cụ nói đến gà qué, nhà cháu lại thấy....thèm
Cứ có gà là chén, nguyên con cũng dc, chặt cũng OK. Luộc, hầm, nướng, quay...thấy ngon tuốt ( bỏ hoi là được). Ti nhiên, luộc sao cho ngon, nướng sao cho thơm thì.....
The impossible dream

Thực đấy ạ, em thích gà, còn vịt và chim nói chung, không ăn được, ăn thì thấy ngon nhưng xong người khó chịu mới lạ cụ ạ. Em chém gió đấy chứ không có ăn phao câu đâu.Cụ viết về ẩm thực rất... ngon còm! Em vốn dĩ ghét thịt gà mà đọc còm của cụ cũng thấy phê phê!
