- Biển số
- OF-473381
- Ngày cấp bằng
- 27/11/16
- Số km
- 271
- Động cơ
- 200,751 Mã lực
- Tuổi
- 45
Có cái lịch về đồng bằng hội thảo mấy ngày, về đến Hà Nội gặp ngay cái không khí se lạnh đầu thu, lòng chợt bồi hồi, cảnh vẫn như xưa mà thuyền xưa đã về bến đỗ. Không cầm được lòng thả cái tin ném đá dò đường:
- Em dạo này thế nào?
Sau 1 phút thấy điện thoại ting ting, lòng nghĩ thầm à thì ra bến cũng cạn
- Em vẫn thế, anh đang ở đâu?
Ờ thì khai, thật thà tí.
- Thế thì cuối tuần này về dưới em đi, mất công về tới Hà Nội rồi đi cố thêm một đoạn.
- Nghe hay thế, không sợ gấu à
- Sợ chứ, nhưng mà mai nó đi Lạng Sơn ăn cưới rồi, chắc đêm mới về
- OK
Thế là có kèo
Đến tối lại thấy điện thoại kêu:
- Anh ơi, chồng em nó hoãn rồi, kêu mệt không đi nữa.
Thôi xong, thấy trong lòng hẫng hụt vl, cơ mà vẫn cố tỏ ra mình cứng:
- Uh, buồn thế, thôi để khi khác vậy, mình gặp sau.
Tưởng sau đấy nhận được tin nhắn OK thế nhé thì đúng là thu buồn toàn tập, ngờ đâu trời chẳng phụ người có tâm, em nhắn lại:
- Thôi anh cứ để em thử xem sao, có gì sớm mai em gọi.
Lên giường ngủ mà lòng cứ phập phồng, chắc tại lạ nhà nên khó ngủ. 5 giờ sáng thấy điện thoại đổ chuông, giọng em vui như chim sáo:
Dậy đi anh, bắt xe xuống Đồng Văn rồi đưa em xuống Phủ Lý ăn sáng.
- Ơ thế gấu đâu rồi? Mồm hỏi mà lòng lâng lâng
- Ui dào, đây đuổi đi rồi, từ tận 3 giờ sáng nhé!
- Em dạo này thế nào?
Sau 1 phút thấy điện thoại ting ting, lòng nghĩ thầm à thì ra bến cũng cạn

- Em vẫn thế, anh đang ở đâu?
Ờ thì khai, thật thà tí.
- Thế thì cuối tuần này về dưới em đi, mất công về tới Hà Nội rồi đi cố thêm một đoạn.
- Nghe hay thế, không sợ gấu à

- Sợ chứ, nhưng mà mai nó đi Lạng Sơn ăn cưới rồi, chắc đêm mới về

- OK
Thế là có kèo

Đến tối lại thấy điện thoại kêu:
- Anh ơi, chồng em nó hoãn rồi, kêu mệt không đi nữa.
Thôi xong, thấy trong lòng hẫng hụt vl, cơ mà vẫn cố tỏ ra mình cứng:
- Uh, buồn thế, thôi để khi khác vậy, mình gặp sau.
Tưởng sau đấy nhận được tin nhắn OK thế nhé thì đúng là thu buồn toàn tập, ngờ đâu trời chẳng phụ người có tâm, em nhắn lại:
- Thôi anh cứ để em thử xem sao, có gì sớm mai em gọi.
Lên giường ngủ mà lòng cứ phập phồng, chắc tại lạ nhà nên khó ngủ. 5 giờ sáng thấy điện thoại đổ chuông, giọng em vui như chim sáo:
Dậy đi anh, bắt xe xuống Đồng Văn rồi đưa em xuống Phủ Lý ăn sáng.
- Ơ thế gấu đâu rồi? Mồm hỏi mà lòng lâng lâng
- Ui dào, đây đuổi đi rồi, từ tận 3 giờ sáng nhé!