Nhánh Lan Rừng 
Thế Hiển có bài này hay lắm bác. Bài hát kể về một người mẹ già phải chăm sóc đứa con thương binh ( từ chiến trường K ) nằm liệt giường trong nhiều năm. Cạn tiền, già cả ko biết làm gì, bà tranh thủ lúc rảnh rỗi đi nhặt hoa sứ trong quân y viện, bán lấy vài đồng lẻ để cho con có thêm bát cháo trong những năm tháng khó khăn. Chuyện có thật đấy bác ạ, có lên báo.
Từng chiều từng chiều, nắng vàng nhạt nhòa.
Có người mẹ già nhặt hoa sứ rơi.
Mẹ nhặt hoa sứ rơi kết thành vòng hoa trắng,
lần bước ra chợ đời, đổi chén gạo đầy vơi.
Đổi chén gạo đầy vơi, nuôi con bao ngày tháng.
Đứa con qua chinh chiến.
Tô thắm cho cuộc đời.
Từng chiều từng chiều nắmg vàng nhạt nhòa.
Có bà mẹ già tìm nhặt hoa sứ rơi.
Mẹ tìm hoa sứ rơi, nhưng ngày mưa vừa tới.
Hoa sứ qua mùa rồi! Tìm đâu hoa sứ ơi? Tìm đâu hoa sứ ơi?
Chiều mênh mông vời vợi.
Mẹ ngước lên nhìn trời. Ngấn lệ mẹ đầy vơi.
Mưa rơi... Trời làm mưa rơi...
Chơi vơi... giữa đời mưa rơi...
Thương con lòng mẹ thương con bao la... biển trời.
Hoa sứ ơi sao hoa không nở?
Để đời mẹ vơi nỗi thương đau.
Hoa sứ ơi! Sao hoa không nở?
Người mẹ già giọt lệ tuôn rơi.
Hoa sứ ơi xin hoa hãy nở.
Để đời mẹ vơi nỗi thương đau.
Hoa sứ ơi! Xin hoa hãy nở.
Người mẹ già giọt lệ thôi rơi.
https://www.nhaccuatui.com/bai-hat/nguoi-me-va-hoa-su-trang-le-tuan.d6yAJSVwPk57.html