Dạo gần đây em bận nhiều việc quá nên không có thời gian kể thêm cho các cụ chuyện mới. Hôm nay em rãnh rỗi đc tí, lại có hứng nên xin kể tiếp 1 câu chuyện mới:
Câu chuyện 3: Hải đăng Kê Gà - Ngọn hải đăng cổ nhất Đông Nam Á.
Hải đăng Kê Gà là ngọn hải đăng cổ xưa nhất ĐNÁ. Khi xây dựng ngọn hải đăng này thì Pháp huy động rất nhiều dân phu ở Bình Thuận và các vùng lân cận. Rất nhiều người chết ở đây, tụi Pháp cho đem người chết chôn gần đâu đó dưới chân ngọn hải đăng.
Nói về công trình này thì cũng là 1 trong nhưng tiêu biểu của kiến trúc Pháp ở Đông Dương . Toàn bộ vật tư đều được Pháp mang sang Việt Nam. Đá Granit nguyên khối to cũng được vận chuyển từ Pháp. Nghe các cụ kể các Cai người Pháp rất là kỹ, đá sỏi để trộn bê tông chúng nó bắt rữa cho sạch, lấy khăn trắng lau đi mà còn vết bẫn là bọn nó đánh rất dã man, bắt rữa lại cho sạch.
Phần bên trong ngọn hải đăng. Cầu thang được làm bằng hợp kim sắt và đồng thau. Nó rất là bền, gần 130 mà vẫn chịu đựng tốt với môi trường muối biển ăn mòn khắc nghiệt của Bình Thuận.
Công nghệ luyện kim của Pháp thời đó đúng là đỉnh thật.
Hải đăng Kê Gà rất đẹp, có nhiều góc chụp ảnh đẹp vô cùng, nhưng đẹp nhất vẫn là trên đỉnh Hải Đăng. Bây giờ thì không được leo lên đỉnh nữa, trừ khi có quen biết hoặc là cơ quan cấp cao, báo chí về tham quan. Lý do được đưa ra là cầu thang đã hỏng, nhưng không có đúng. Nguyên nhân chính là Hải Đăng đã bị nghiêng đi khá nhiều, không đảm bảo cho nhiều người leo lên xuống thường xuyên.
Bên đảo Hải Đăng rất là thiêng, nhiều trường hợp bị ma quái trêu, hù dọa, hay nhập hồn cũng có. Chuyện ma ở hải đăng nhiều vô số, thật có, giả cũng có. Em và thằng bạn từng cắm trại bên đấy 1 đêm. Tối đên có thắp hương, cúng kính đủ kiểu mà cũng bị dọa 1 hồi và giấu mất mấy lon bia mang theo. Bọn em đang ngồi nhậu chill chill, nhìn cảnh biển đêm thì thấy 1 người đang ngồi trên vách đá, nhãy xuống biển tắm. Hôm đấy là đêm 11 12 nên khoảng 9 10 giờ đêm có trăng mờ mờ nên nhìn khá rõ. 2 thằng nhìn nhau điếng hết cả người, giờ đấy thì có ai mà đi tắm biển như thế. Mấy ông canh hải đăng thì ở trong nhà đèn hết. Ra biển làm gì, còn ngư dân thì không có ai qua hải đăng giờ đó. Bọn em cũng hơi sợ sợ, lầm bầm khấn vái các kiểu. Trước khi nhậu có làm lễ khấn vái rồi, cũng dâng lễ là bia với mồi theo đúng nghi thức ấy chứ. Thế là 2 thằng đẩy mạnh tiến độ, làm thêm vài lon cho đỡ sợ. Đến khi hết bia mới phát hiện thiếu vài lon, bọn em bật đèn pin kiếm cả buổi mà không thấy. Sáng dậy dọn dẹp đi về thì vỏ lon đủ cả, em cam đoan là bọn em vẫn đủ tỉnh để tính đúng số bia mình mang theo nhá.
Nói về sự linh ứng của các vong linh bên hải đăng thì có người thật việc thật luôn các cu ạ.
Ở làng Văn Kê có Cụ Qua, Cụ kể: Hồi ấy bên VNCH bắt lính ráo riết quá, vợ cụ lại mới sinh con. 1 hôm đi biển có ghé bên hải đăng để nghỉ thì cụ đi lên chân tháp đèn mà khấn. Cầu cho các hương hồn phù hộ cho cụ không đi lính để cụ ở nhà làm việc nuôi vợ, nuôi con. Thế là tối đó cụ về ngủ như bình thường, sáng ra thì đã bị câm như thế nào không hay. Sau năm 75 cụ vẫn không nói đc, bỗng nhiên 1 ngày cụ nằm mơ thấy có người hỏi cụ: bộ mày tính câm suốt đời hay sao mà chưa qua bên đây khấn xin nói lại. Thế là cụ sắm đủ lễ, qua bên hải đăng khấn xin thì ít lâu sau nói lại được. Từ ngày nói chuyện lại đc Cụ rất thích nói, gặp ai cũng mừng, gặp ai cũng kể. Chuyện này nổi tiếng 1 vùng luôn. Em không nhớ năm nào khoảng 96 97 gì đó, báo Bình Thuận có xuống tận nơi phỏng vấn cụ về chuyện trên nhân kỹ niêm 110 năm hải đăng xây dựng. Cụ chỉ mỉm cười và nói hồi đó vì trốn lính nên giả vờ câm, mọi chuyện trên là do cụ bịa ra để lừa bọn bắt lính.
Hồi đó em cũng chuyện cụ nói với báo là thật các cụ ạ. Nhưng sau này em hiểu biết nhiều mới biết chuyện cụ câm là thật đấy. Hồi đấy trốn lính bọn Phòng Nhì nó tra tấn đánh đập dã man lắm, ai mà câm bọn nó chọc lét các kiểu. Kiểu người câm cười nó khác hoàn toàn với người giả câm ấy. Các cụ cứ thử xem nhá.
Em xin tạm dừng ở đây, hôm nào rãnh tay em sẽ kể tiếp về hải đăng nha.