ko bổ béo mà em thấy mấy bà dân tộc lại bán loại bu ồi ko cứng ko lấy tiền làm gìThế bổ béo gì đâu cụ nhẩy
ko bổ béo mà em thấy mấy bà dân tộc lại bán loại bu ồi ko cứng ko lấy tiền làm gìThế bổ béo gì đâu cụ nhẩy
Thời buổi chiều các mợ khó nhắm cụ ôi , các mợ thích ăn ngon , sướng quen òi giờ sểnh ra tý là đòi ăn quà - khà khàko bổ béo mà em thấy mấy bà dân tộc lại bán loại bu ồi ko cứng ko lấy tiền làm gì
(Tiếp theo câu chuyện giấc mơ toát mồ hôi ....)
Tổng đà là một tòa nhà lớn cao nhiều tầng, phía trước là cánh cửa bằng kính trông thật sang trọng. Bên hông cửa có gắn một tấm bảng bé tí mà phải căng mắt lên thì em mới nhìn rõ hàng chữ viết theo kiểu Hán : Thiên địa huynh đệ đà tổng hội. Không thấy bóng bảo vệ gác cổng như nhiều tổng đà mà em thường gặp, nên em cũng chẳng khách sáo đẩy cửa bước vào. vừa vào đến bên trong thì em nghe tiếng đờn ông nói, cười, gào thét ầm ĩ ở bên trên tầng lửng. "Em đặt cái chén... Rót em đi anh ... này, đừng có mà nuốt chén nhá. Trả ngay .... cho em xin chén với .... nhìn giề. Rót đê ....".
Bước lên đến tầng lửng thì hóa ra là một sòng nhậu thật hoành tráng, toàn đực rựa. Ông nào ông nấy vận xà lỏn, cởi trần trùng trục đang say sưa cụng ly, hét hò. Sự xuất hiện của em làm sòng nhậu lắng xuống, một khoảng lặng hiếm thấy nơi các sòng nhậu. Mọi người ai cũng nhìn em như dò xét. Em đang bối rối chưa biết giới thiệu thế nào về sự xuất hiện đường đột của mình thì trong chiếu nhậu, một người đờn ông trung niên, khuông mặt hồng hào được điểm tô bởi chòm râu dài, đen bóng phất phơ, giống như các bậc hiền sĩ ngày xưa, tướng mạo cao to, ông ta từ từ đứng lên hỏi :"Xin hỏi cậu tìm ai vậy?". Em rụt rè trả lời nguyên nhân mà em xuất hiện tại đây. Nghe xong, người đờn ông trung niên liền lộ vẻ vui mừng, đon đả :" Đây đúng là tổng đà hội anh em trời đất rồi cậu ợ. Nào. Mời cậu ngồi xuống nhậu chung cùng anh em cho vui. Mấy bác đàng trước ngồi dịch vào cho cậu ấy ngồi với". Em cám ơn rối rít rồi mừng rỡ đặt mít ngồi vào sòng. Các cụ đừng hiểu nhầm là em mê ăn nhậu nên mừng nháChỉ vì sự đón tiếp nồng nhiệt của các bác ấy xua tan nỗi lo lắng trong lòng em lúc vừa đặt chân đến đây mà thôi.
Thì ra, bác trung niên vừa mời mọc em là chủ xị. Bác ấy đưa cho em một bình rượu rồi nói :"Đây, bình rượu của cậu đây. Nhưng luật ăn nhậu của hội anh em ở đây là không ai được uống rượu của mình mà phải mời mọc làm sao để uống được rượu của đối phương. Cậu hiểu chứ ?" Em khẽ gật đầu nhưng thực sự hoang mang khó hiểu. Thôi thì kệ, mình cứ nhìn mọi người trong sòng nhậu thế nào thì mình cứ y như thế mà làm. Lăn tăn làm gì cho mệt đầu. Nghĩ thế nên em bắt đầu quan sát và cuối cùng cũng hòa mình vào sòng nhậu, gào thét, hò hét, cười, khóc ... như mọi người.
Thời gian trôi qua cũng chẳng lâu, thế là rượu trong bình của em cũng đã được mời sạch, trong khi em được mọi người mời lại chỉ vài chén con con. Thật là ức chế cái cảnh ma cũ hiếp ma mới. Nhưng nghĩ lại, mình là người mới, lưu lạc nơi xứ lạ, được đón tiếp như thế này thì quý hóa lắm rồi, còn đòi hỏi chi nữa. Như sực nhớ ra điều gì, em liền đi lại ngồi gần với lão chủ xị, hỏi :"Bẩm bác, thực tình em đến đây mong các bác giúp em cách gì để không bị đám đờn bà ngoài kia hãm hại. Bác chỉ bảo giúp em với. Em đội ơn bác". Nghe em trình bày xong thì lão chủ xị cười khà khà,nói :" Thì chúng tôi đang giúp cậu đấy thôi. Thế vừa rồi cậu có biết mình uống rượu gì không ?" Không đợi em suy nghĩ, lão chủ xị trả lời luôn :"Là tiên tửu đấy. Cậu uống nó rồi thì không còn sợ đám đờn bà con gái ngoài kia nữa". Nghe lão chủ xị nói, em mừng rỡ, cảm ơn rối rít :"Thật hở bác? Thế thì em đội ơn các bác nhiều lắm". Lão chủ xị lắc đầu, khoát tay :" Cậu chớ vội mừng. Uống vài chén thì chã bỏ bèn gì đâu. Cậu phải uống làm sao để đạt được đến cảnh giới "bất lực" thì mới có tác dụng". Câu nói của lão chủ xị làm em hoang mang tột độ, liền hỏi :"Bất lực, là sao vậy bác?" Lão chủ xị cười khằng khặc nói :"Vậy mà cậu cũng không biết à. Cậu bất lực rồi thì bọn đờn bà còn gái còn làm được gì cậu nữa. Khà khà". Cả sòng nhậu cũng phá lên cười theo. Trái với sự hào hứng của mọi người, sau khi hiểu ra câu nói của lão chủ xị, em chợt chạnh lòng, nói :"Vậy em phải thành thái giám hở bác. Khổ quá". Lão chủ xị nghiêm mặt nhìn em, nói :"Nếu cậu không đồng ý thì xin mời, cậu cứ tự nhiên đi ra ngoài. Chúng tôi không ép buộc". Câu nói của lão chủ xị làm em hình dung lại cái chết của gã đờn ông mà em gặp trên đường, thật thê thảm. Thôi thì mạng sống quan trọng hơn. Nghĩ vậy nên em rùng mình, tỏ vẽ hối lỗi :"Thôi bác đừng giận, cho em xin lỗi. Thế mình uống tiên tửu đến khi nào mới biết mình đạt đến cảnh giới bất lực vậy bác?". Nghe em nói vậy, lão chủ xị cũng nhiệt tình :"Cậu nhìn xem, ở đây ai cũng có một chòm râu. Đó là nhờ uống tiên tửu nên râu mới mọc ra. Khi râu dài đúng 2 tấc, 14 phân, 7 ly thì người ấy đạt đến cảnh giới bất lực". Sau câu trả lời của lão chủ xị, em quan sát nhìn mọi người xung quanh. Quả thật, người nào cũng có một chòm râu, dài, ngắn khác nhau, chả ai giống ai, chắc có lẽ do uống nhiều, uống ít. Sau khi quan sát, em lại hỏi tiếp :"Chi li như thế thì làm sao mình biết mà đo chiều dài râu chính xác được hở bác?" Lão chủ xị trả lời :"Cậu yên tâm, khi râu dài đúng thước, đúng tấc thì cho dù cậu có uống thêm bao nhiêu tiên tửu nữa nó cũng chẳng dài thêm. Vừa rồi, cậu uống được vài chén thì râu của cậu cũng bắt đầu mọc rồi đấy. Cố gắng lên". Nghe lão chủ xị nhắc, em đưa tay lên cằm mình sờ thử. Ừ đúng nhỉ, cảm giác nham nhám hình như có vài cọng râu vừa nhú... (còn tiếp)
ối trời ... lão Dượng Bẩy lói sấu lão Số Gà nài(tiếp theo câu chuyện giấc mơ toát mồ hôi ....)
Thế là từ đấy em cùng các anh em trong hội trời đất cùng nhau luyện "tiên tửu" mỗi ngày. Râu của em cũng càng ngày càng dài thêm, em bây giờ cũng có thêm nhiều kinh nghiệm trong việc mời rượu, trả chén cũng như chống nuốt chén. Lác đác vậy mà cũng đã có nhiều lão đạt đến trạng thái bất lực, họ sung sướng tự tin mở cánh cửa, bước ra thế giới đầy nguy hiểm ở bên ngoài. Sòng nhậu ngày xưa đông như hội vậy mà giờ đây thưa vắng dần. Tuy hơi buồn nhưng nó lại có tác dụng làm cho những người còn lại trong hội cố gắng nhiều hơn. Em cũng nỗ lực hết mình để mong có ngày thoát ra khỏi cảnh tù túng trong này đến với thế giới tươi đẹp ở bên ngoài. Rồi cũng đến một hôm, lão chủ xị sau khi đo râu cho em, đã tuyên bố, em chính thức bất lực. Không thể tả nổi sự vui sướng tột cùng của em. Sau màn lưu luyến chia tay với mấy lão còn lại trong tổng đà, em đẩy cửa bước ra ngoài. hít mạnh một luồng không khí tự do cho căng đầy lồng ngực sau nhiều tháng tù túng, em rảo bước đi dạo phố phường. Đường phố vẫn vắng lặng bóng người như ngày nào em mới bước chân đến chốn này. Nhưng nó cũng chẳng yên lặng được lâu khi thỉnh thoảng tiếng la hét, gào thét vang lên. Bóng một gã đờn ông trần truồng, mít đỏ chót chạy trối chết, bị đám đờn bà con gái vượt đuổi sát theo sau, trông thật thương tâm. Nỗi sợ hãi của gã đờn ông ấy, hơn ai hết em cảm nhận được. Và để trả thù cho bỏ tức, em đến một góc phố nơi mà bọn đờn bà hay làm chỗ nấp để săn mồi, em lượn tới, lượn lui trước mắt họ đầy khiêu khích. Họ liếc gườm em, ấm ức khi thấy trên cằm của em một chòm râu dài. Đó là biểu tượng của một con mồi không "sử dụng" được. Đùa chán, em trở về tổng đàn, lòng ngập tràn vui sướng.
Tháng ngày cứ lại trôi qua, năm lại hết, Tết lại đến. Ngày đầu năm mới, mọi người tập trung đông đủ trong hội trường của tổng đà để nghe Minh chủ chúc Tết và nhập tiệc, đó là thông lệ hàng năm. Em cũng thực háo hức cùng mọi người hồi hộp chờ đợi sự xuất hiện của vị minh chủ, người là lần đầu tiên kể từ ngày vào tổng đà, em mới được gặp mặt. Rồi vị minh chủ cũng xuất hiện, dáng người lão ấy cũng hao hao như lão chủ xị, nhưng kì lạ thay, cằm của lão chỉ lưa thưa một vài cọng râu. Sau màn phát biểu ngắn gọn, lão phát cho mỗi người một ly rượu rồi ra hiệu cho mọi người cùng nâng ly chúc mừng năm mới. Tiếng kêu "Một, hai, Ba, zô...ô...ô " vang dậy cả hội trường. Sau khi uống cạn ly rượu, em đưa tay chùi mép, một vài sơi râu rụng lả chã xuống đất, rồi từng chùm bong ra, chẳng bao lâu thì trên cằm em chẳng còn một sợi râu nào nữa. Em kinh hãi rờ cằm của mình, rồi nhìn mọi người. Ai nấy cũng đều như em, trên cằm không còn một cọng râu làm thuốc. Trong khi mọi người đang hoang mang chưa biết chuyện gì đã xảy ra, thì tiếng lão minh chủ vang lên :"Kính thưa các huynh đệ, vừa rồi ta mời mọi người uống thánh tửu. Sau khi uống xong thì trạng thái bất lực của mọi người sẽ kết thúc. Mọi người trở lại trạng thái bình thường lúc ban đầu. Vỗ tay". Thay cho hiệu lệnh vỗ tay của lão minh chủ là một sự yên lặng đáng sợ, bao trùm lên cả hội trường. Một tiếng hát rên rĩ vang lên, hình như là giọng hát của lão chủ xị, rồi đâu đó một vài giọng khác, hát hòa theo, cuối cùng thì cả hội trường cùng cất cao tiếng hát :"Thà là bỏ đi hết ta làm lại từ đầu. Thà là bỏ đi hết ta chẳng nợ gì nhau ...." Tiếng ca ai oán, đau thương náo động hội trường làm em chịu không nổi. Lòng nặng trĩu, em mở cửa đi ra ngoài, đi xa cái đau buồn, đang rên siết ở bên trong. Đang thẩn thơ trên hè phố, một cánh tay chạm nhẹ vào vai em. Em quay đầu lại thì bắt gặp một khuông mặt thật khả ái, ánh mắt to tròn với hàng mi cong vút, chớp chớp nhìn em. "Chị em ơi, em bắt được rồi. Thịt thôi". Tiếp ứng lời kêu gọi của người con gái ấy là tiếng hô vang rền như sấm của đám đờn bà "Thịt ...nó". Em bị vật ngay xuống hè phố, nào xôi lớn, xôi bé, xôi mặn, xôi ngọt, xôi đậu phụ ... đập tới tấp vào mồm, vào mặt của em. Em thét lên, bừng tỉnh. Mồ hôi ra ướt cả cái áo. Em lặng lẽ đi vào nhà tắm thay vội cái quần. Hết![]()

Em chưa xử lão cái tội "cưỡng hiếp" em trong mơ đấy nhá

) nhưng cô bảo vì nhà em gần nhà thằng Long nên thuận tiện hơn. Không thể thay đổi được quyết định của cô, em đành phải chấp nhận làm "gia sư" cho nó. Tuy nói nhà em gần nhà nó nhưng cũng phải đi hết một con đường dài và xuyên qua 3,4 cái hẻm ngoằn nghèo như ma trận, thì em mới đến được nhà nó. Nó ở trong một căn nhà lụp xụp bằng mái lá, vách bằng tole , bìa carton, nền đất ẩm thấp. Trong nhà nó không có được một cái bàn ra hồn để làm chỗ học, chỉ có một cái giường tre "đa năng" vừa là chỗ học, vừa là chỗ ăn và tất nhiên vừa là chỗ ngủ. Hôm em đến nhà nó, nó đang cởi trần trục trục ngồi tách vỏ dừa. đôi tay nó thoăn thoắt tách từng lớp vỏ của quả dừa ra, còn lại cái sọ dừa khô bên trong nó ném vào cái giỏ sàn xế ở phía sau (một loại giỏ được đan bằng tre) thật là thuần thục. Mấy đứa em của nó , đứa nào đứa nấy đều ở trần, đen đúa, chạy lăng xăng xung quanh, cười đùa nghịch ngợm. Đây là lần đầu tiên em đến nhà thằng Long, chứng kiến cảnh nó vừa tăng gia phụ giúp gia đình, vừa giữ em, làm em chạnh lòng và cảm giác ác cảm với nó cũng tan biến đi từ đấy.
... (còn tiếp)dượng 7 học Văn Khoa Sài Gòn sao mà viết cuốn hút thía ??...vì nhà em gần nhà thằng Long nên thuận tiện hơn. Không thể thay đổi được quyết định của cô, em đành phải chấp nhận làm "gia sư" cho nó...

Em dân khoa học tự nhiên chứ không phải dân văn khoa lão ợdượng 7 học Văn Khoa Sài Gòn sao mà viết cuốn hút thía ??
dượng 7 gần nhà mà mãi đến lúc làm da xư mới biết hoàn cảnh của bạn ư ??
dượng 7 học giỏi dưng coan niêu với bạn bè cùng lớp nhá
dượng 7 viết tiếp nhanh lên đê - iem xếp dép
hóng ạ![]()
![]()
![]()
Già rồi nên em tập tành văn chương giết thời giờ ý mà
Thôi em viết tiếp đây 
TRUYỆN cụ hay, e hóng phần kế..Em dân khoa học tự nhiên chứ không phải dân văn khoa lão ợGià rồi nên em tập tành văn chương giết thời giờ ý mà
Thôi em viết tiếp đây
![]()
mơ được như cụ thì em cũng thíchEm mơ toàn thấy gái gú là sao nhỉ? Coá lần mơ thấy một bầy, 5,7 em hoa h ậu vây xung quanh... Giật mình tỉnh giấc, người ướt sũng![]()

Ngoài đời thì cụ bị gái đẹp nện phỏng?Cụ chủ có khiếu viết văn hoặc đang là nhà văn hay sao mà viết bài , câu cú khá chuẩn nhễ
Mơ được nện gái đẹp em hay mơ thấy lắm , ngoài đời thì ngược lại


Cảm ơn cụ. Em vừa post nốt phần cuốiTRUYỆN cụ hay, e hóng phần kế..

dượng 7 chốt giấc mơ hiểm quáTao đang đi nhậu với thằng Long ruồi nè, mày đi vô nhậu chung với tụi tao cho vui". Thằng Luận nghe em nói, liền biến sắc mặt:"Mày nói giỡn hả Tùng. Thằng Long Ruồi bị lao phổi chết lâu rồi. Hôm đám ma nó cả lớp mình cũng đi viếng mà mày quên rồi hả ? Mà ở đây là nghĩa địa chứ có quán nhậu gì đâu". Câu nói của thằng Luận đầu bự làm chân em chực khụy xuống , em như người mất hồn. Em bước chân quán tính trở lại bàn nhậu, ngồi phịch xuống đất. Định thần nhìn kỹ thì ra em đang ngồi trước mộ của thằng Long. bức ảnh dán trên mộ của nó vẫn chăm chăm nhìn em, mỉm cười. Bỗng đâu vang lên tiếng của nó :"Mày đi toilet gì mà lâu quá vậy. Tao phạt mày uống thêm một lon mới kịp đó nha. Ha ha ha"
Tiếng cười lanh lảnh của nó làm em bừng tỉnh giấc, mồ hôi ra như tắm. Hóa ra mình đang mơ. Hết.


Giờ để ý em mới thấy râu của lão dài gần 9 tấc. Chúc mừng lão sắp bất lực nhédượng 7 chốt giấc mơ hiểm quá![]()

Râu em ngắn nhưng cũng cố ủn lão một đoạndượng 7 chốt giấc mơ hiểm quá![]()
