[Funland] Những mẩu chuyện vui, buồn của một cựu binh.

tazan_90

Xe tăng
Biển số
OF-423578
Ngày cấp bằng
19/5/16
Số km
1,816
Động cơ
238,818 Mã lực
Tuổi
42
Thôi. Cụ lờ đi. Đừng cãi nhau nữa.
E cũng định tranh luận nhưng thiết nghĩ làm loãng và nguy cơ thớt của cụ chủ bị kiểm duyệt. Không hay.
Đến nay mà vẫn có người tin vào Luật pháp quốc tế, tin vào LHQ khi chiến tranh thì kệ thôi cụ. Mục đích của họ k phải là tìm hiểu nên giải thích cũng mất công.
ông đó có khi là người k nói tiếng việt ẩn náu trong này đó cụ.
 

acacac

Xe buýt
Biển số
OF-332962
Ngày cấp bằng
27/8/14
Số km
510
Động cơ
284,146 Mã lực
Vâng, bên đó C2 nhiều như quân Nguyên. Chỗ nào cũng có mặt họ. Sau khi VN rút quân khỏi K. Còn lại cũng nhiều. Mấy cậu quen em có 2 cậu người Nam Định lấy vợ ngay PP. Làm ăn buôn bán bình thường. Hỏi thì bọn nó bảo được ra quân nên lấy vợ rồi ở lại làm ăn, về quê giờ chết đói. Từ đó em cũng không hỏi nữa thi thoảng gặp bọn nó ngoài chợ thôi.
Hai thằng đều thiếu úy cả. Em nghĩ họ không cho ra quân đơn giản vậy. Được hơn một năm sau thì cả hai thằng và vợ con đều đi đâu mất.
Đối diện đại sứ quán Đức có phải là cơ quan gì thuôc C2 ko cụ? Hồi e sang đó, ở "Khách sạn" Harbor In (Ks Hải Cảng) (quy mô nhỏ dạng nhà nghỉ ở VN thôi), nghe nói của chú Năm trước làm bên C2. Có cô vợ uống rượu tít lắm, e ở đó mấy đêm mà đêm nào cũng có 1 top bạn (toàn các cô) ngồi nhậu.
 

Chu An

Xe điện
Biển số
OF-336914
Ngày cấp bằng
1/10/14
Số km
4,763
Động cơ
340,474 Mã lực
Bậy. Sau giải phóng, dân Hoa Kiều khu Chợ Lớn trong nhà treo ảnh Mao, ko cải cũng phải cải. Còn Polpot suốt thời gian đó liên tục vượt biên giới quấy phá, giết dân VN.
Xin lỗi! Tôi không có ý định tiếp chuyện với những comment không chủ ngữ như thế này!
 

Xolabaque

Xe tăng
Biển số
OF-672466
Ngày cấp bằng
15/6/19
Số km
1,842
Động cơ
132,052 Mã lực
Em thấy mấy cụ ccb đánh tàu năm 1979 nói lại rằng cách hôm bọn nó rút quân khỏi Việt Nam khoảng 1 tuần thì tí nữa quân báo của ta tóm sống được tay Đặng trốn trong hang đá, nhưng quân bên đó đông quá, quân ta hy sinh hết nên tay ấy mới trốn thoát. Không biết thực hư thế nào, chứ ngày ấy mà tóm sống được tay ấy thì chưa biết cuộc chiến sẽ như thế nào.
 
Biển số
OF-126581
Ngày cấp bằng
4/1/12
Số km
327
Động cơ
380,546 Mã lực
Em thấy mấy cụ ccb đánh tàu năm 1979 nói lại rằng cách hôm bọn nó rút quân khỏi Việt Nam khoảng 1 tuần thì tí nữa quân báo của ta tóm sống được tay Đặng trốn trong hang đá, nhưng quân bên đó đông quá, quân ta hy sinh hết nên tay ấy mới trốn thoát. Không biết thực hư thế nào, chứ ngày ấy mà tóm sống được tay ấy thì chưa biết cuộc chiến sẽ như thế nào.
Lãnh đạo nó ở trong nước chỉ huy hãn hữu lăm mới ra tiền tuyến lsao mà bắt dc hả cụ
 

Prelax

Xe tăng
Biển số
OF-375681
Ngày cấp bằng
30/7/15
Số km
1,671
Động cơ
320,967 Mã lực
Nơi ở
Cầu Giấy
Pot rồi đến Sen, Bình nhỏ rồi đến Bình híp, chán mấy ô hàng xóm
 

vieteuro

Xe container
Biển số
OF-63079
Ngày cấp bằng
30/4/10
Số km
8,090
Động cơ
521,939 Mã lực
Tôi nhớ bạn nhiều lắm bạn có nhớ tôi không tôi cũng đang nhớ bạn chấm bác ăn cơm bát à.
E vừa thử tính năng tính năng bật loa viết thanh vân vân bác anh cô Phát à
 

angkorwat

Xe điện
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
4,318
Động cơ
532,611 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
(...)
Về đến nhà cũng đã muộn, tôi tranh thủ chuẩn chút đồ để mai đi. Lấy chiếc ba lô cũ và bộ quân phục cuộn tròn nhét vào cái túi trống. Lấy 7 cây vàng gói lại. Mở ví kiểm tra tiền bạc: một ít tiền Riel, 400$ và 2 chỉ vàng.
Lấy thêm quả lựu đạn tiến công nhét vào túi. Mở hộc tủ đầu giường lấy khẩu K59 và 3 băng đạn. Vậy là đủ đi bất cứ đâu trên đất K này. Suy nghĩ một lúc tôi mở hộc súng lấy ra thêm khẩu Brao ninh nhỏ gọn chỉ nằm trong lòng bàn tay. Khẩu này tôi cũng nhặt được, súng dùng đạn gần giống với đạn súng thể thao, kim hỏa cũng mổ vào cạnh các tút chứ không mổ vài giữa như súng khác. Chắc sát thương tầm 5-10 m đổ lại. Tính sẽ đưa cho BY phòng thân.
Sáng hôm sau tôi đến đón hai anh em họ lúc 7h sáng kêu xe TukTuk đến nhà chú Sềnh. Chú liếc nhìn cả ba rồi hỏi :
- Hai đứa em cháu đây hả ? Ngồi chơi uống nước, 11h chú kêu tụi nó đưa ra ga.
Ông chú đột nhiên thay đổi cách xưng hô thân thiện hơn. Tôi lấy trong túi ra 7c vàng đưa cho chú :
- Cháu gửi chú 7 cây cho hai đứa em cháu.
- Đưa hết luôn à ? Dân Bắc Kỳ cũng chịu chơi ghê ta. Chú đã nói đưa lúc nào cũng được mà.
- Dạ, cháu đi vắng nên không muốn để ở nhà, mang đi đường thì cũng không hay. Nên cháu gửi chú luôn.
Nghe lý do cũng hợp lý nên ông chú nhận và sai người cất đi.
- Ba đứa ăn cơm luôn với chú rồi đi.
Ăn cơm xong ông gọi thằng cháu lấy cái xe Volkswagen cũ đưa chúng tôi ra ga, chú dặn thêm.
- Chú có đứa cháu làm trên tàu nên nó sẽ đón ở ga vào toa nhân viên. Đến Battambang sẽ có xe đón đi Poipet. Cháu chờ ở đó khi nào có tin hai em thì hãy về.
- Cảm chú, vậy là chu đáo rồi. Về đến PP cháu sẽ lại thăm chú.
Ông giơ tay chào chúng tôi rồi vào nhà. Ra đến ga PP dân buôn đang chen chúc ngoài sân ga, ồn ào như ong vỡ tổ. Người cháu đưa chúng tội vào phòng đợi, chạy đi một rồi quay lại cùng một phụ nữ K đứng tuổi. Bà ta đưa chúng tôi vào một toa xe có chữ "Toa nhân viên" bảo chúng tôi vào đó nghỉ ngơi chờ. Tôi hỏi:
- Mấy giờ tàu chạy chị và bao giờ thì đến BTB ?
- Chắc 1h tàu chạy, những hôm nay khách đông, chắc muộn hơn. Đi sẽ hơi vất vả và lâu. Vì đường sắt mới được khôi phục từng đoạn. Mất vài đoạn phải xuống đi bộ rồi mới lên tàu tiếp. Đêm mai mới có thể đến Battambang.
Chà, có khoảng 300km mà kéo đến ngày rưỡi, khổ rồi. Nhìn quanh toa xe không có gì đặc biệt ngoài hai hàng ghế băng chạy dài hai bên thành xe. Từ lúc ra khỏi nhà chú Sềnh hai anh em họ im lặng theo tôi, không ai nói câu nào. Tôi bảo BN :
- Anh cứ nghỉ ngơi, thư giãn đi. Đừng lo lắng căng thẳng quá. Mọi viêc từ đây lên Sisophon đã có tôi. Từ Sisophon vào Poipet sang đất Thái thì đã có người của chú Sềnh. Còn sau đó thì là hên xui và năng lực của bản thân anh rồi.
- Sang đến đất Thái thì tôi không có gì phải lo nữa. Cô tôi lấy chồng là một thiếu tướng cảnh sát Thái phụ trách các đồn dọc biên giới Thái - K.
Chỉ cần gặp được cảnh sát Thái nói tên ông ta thì chúng tôi sẽ an toàn.
- Được vậy thì tốt. Anh nghỉ đi.
BY cũng nằm xuống gối đầu vào đùi tôi nói :
- Em cũng ngủ đây. Cả đêm qua tới giờ chưa ngủ.
- Chắc ghét anh quá nên không ngủ được. Ngủ đi còn lấy sức đi bộ đêm nay.
Đường sắt K hồi đó rất tệ. Là tuyến đường do Pháp làm từ lâu. Sau khi Pốt vào thì không hoạt động nữa. Các cầu nhỏ bị phá hết. Giải phóng xong họ mới tự khôi phục lại, chủ yếu là mấy cái cầu để dân đi từng đoạn.
Chạy được hơn năm thì họ dừng hẳn để quy hoạch lại hệ thống giao thống cả nước.
Tôi ngồi dựa lưng vào thành tàu nhắm mắt dưỡng thần. Khi đang có việc thì hầu như tôi không ngủ. Mấy năm làm vệ binh chuyên gác đêm nên cũng quen và cực kỳ thính ngủ. Đang ngủ say chỉ cần có người động nhẹ vào màn là tôi thức và tỉnh như sáo. Làm thằng vào gọi gác giật mình hỏi : " mày không ngủ à ? " cũng vì vậy nên các chuyến bảo vệ cán bộ đi tỉnh thường là tôi với thằng Ương phải đi vì hai thằng ngồi xe không bao giờ ngủ gật.
Hai anh em họ đã ngủ say. Bỗng tàu hỏa giật lên và từ từ chuyển bánh. Hai anh em tỉnh giấc.
- Tàu chạy đó không sao đâu.
Nhìn đồng hồ đã gần 2h chiều. BN lại nằm xuống và chìm ngay vào giấc ngủ, mấy ngày qua chắc cậu ta cũng quá mệt mỏi và căng thẳng.
BY ngồi dậy :
- Anh nằm xuống đây ngủ một chút đi. Trông anh có vẻ hơi mệt.
- Không sao anh bộ đội quen rồi.
- Anh cứ nằm xuống nghỉ đi.
Không muốn để cô bé nói nhiều.Tôi đành nằm xuống cuộn cái khăn rằn lại kê dưới đầu và nhắm mắt thở đều đều.
(...)
(...)
BY nghĩ tôi đã ngủ, em nhẹ nhàng ngồi nhích lại nâng đầu tôi lên đặt trên đùi, tay mân mê cái vuốt hổ tôi đeo trên ngực. Tiếng tàu chạy đều đều, trong toa chỉ có 3 người chúng tôi. Lúc sau tôi cũng ngủ thiếp đi. Chợp mắt được không biết bao lâu tôi thức giấc nhìn qua đồng hồ đã gần 6h tối. BY đang gục đầu trên ngực tôi ngủ ngon lành. Tôi đành nằm im chịu trận. Lúc sau tàu từ giảm tốc độ. Tôi ngó ra thấy dân tình lao xao nhảy xuống đường. Chắc đến đoạn đi bộ chăng ? Cô nhân viên mở cửa thông báo phải đi bộ hơn 2km rồi bên kia có tàu đón đi tiếp. Chúng tôi khoác túi đi theo cô. Sang bên kia là một ga xép nhỏ. Dân bán đồ ăn, nước uống mời gọi. Nhìn chẳng có gì ngon lành. Tôi mua mấy cái bánh mì và ống tre nước Th'nốt ngọt mang theo. Lại lên toa nhân viên đi tiếp. Cả đêm chúng tôi cứ xuống lại lên vài lần như vậy. 9h sáng hôm sau chúng tôi đến Battambang. Ra khỏi ga đã thấy hai cậu thanh niên người K đón chúng tôi với một chiếc ô tô cà tàng, không hiểu mác xe gì. Chị nhân viên tàu hỏa nói vài câu với hai thanh rồi trở phía nhà ga. Chúng tôi lên xe 3 người ngồi băng sau tương đối chật. Cậu thanh niên ngồi ghế phụ quay lại nói với tôi.
- 3 tiếng nữa đến Sisophon. Rồi nghỉ lại, đến 9h tối sẽ đi Poipet và nửa đêm nay sẽ qua biên giới trong vòng 1h - 2h sớm cũng không được, muộn thì phải quay về Poipet vì ca đó người quen làm việc.
- Vậy hai cậu sẽ đưa hai người bạn của tôi qua bên đất Thái.
- Vâng, chú Sềnh nói anh ở Sisophon chờ thư của bạn anh rồi quay lại PP.
- Vậy tôi phải chờ ở đó bao lâu ?
- Chiều mai khoảng 2h chậm nhất là tối mai.
- Tốt, cảm ơn hai anh.
Tôi cũng sợ chục ngày ngồi trên lửa như đợt trước. Nghe chúng tôi nói chuyện BN vui vẻ, mắt lại ánh lên tia hy vọng. BY thì ngược lại, ngả vào vai tôi, nét mặt buồn bã. Em biết chúng tôi chỉ còn vẻn vẹn vài tiếng nữa bên nhau. Chiếc xe cũ nát chạy long xòng xọc như muốn rời từng bộ phận. Đường vắng và xấu. Nên sóc tung người, cậu lái xe có lẽ quen đường nên phóng như ma làm bất kể ổ gà, ổ trâu cậu ta cứ lao ầm xe chạy được nửa đường thì hai anh em họ bị quần cho mệt lử. Tôi và BN phải ngồi sát sang hai bên dành chỗ cho BY nằm nghỉ. Cuối cùng sau màn tra tấn trên xe chúng tôi cũng Sisophon. Nơi đây chỉ còn cách thị trấn biên giới Poipet hơn 40 km. Xe dừng trước cửa hàng tạp hóa nhỏ. Cửa hàng lèo tèo vài bao thuốc lá, khăn mặt, thuốc đánh răng ít nước ngọt, cá khô... Hình như họ bày cho có chứ không phải bày ra để bán. Một phụ nữ trung tuổi bước ra đón chúng tôi vào nhà :
Tôi hỏi bà chủ có nước sạch không chị ? Chị không trả lời chỉ tay ra sau nhà. Tôi với cái khăn mặt trong đống hàng đưa cho BN.
- Anh ra sau rửa mặt cho tỉnh táo rồi lấy chậu nước vào đây. Tôi đưa BY vào. Hai thanh người K đã trao đổi với với chủ nhà xong liền theo tôi ra xe :
- Các anh chờ ở đây chúng tôi đi vào trong kia trước xem đường xá thế nào ? Chậm nhất 9h tối chúng ta đi tiếp.
Họ mở cửa xe tôi chui vào bế BY ra cô bé đã mệt lả không còn biết trời đất gì. Đưa cô bé vào trong nhà đặt trên cái chõng tre nhỏ, lấy cái túi xách của tôi làm gối. Tôi chạy ra sau nhà, có một cái giếng nhỏ. BN đã rửa xong mặt, chân tay. Mặt đã tươi tỉnh hơn.
- Sao ? không mang nước vào ?
- Tôi đang tìm cái chậu.
Nhìn quanh mảnh sân nhỏ không thấy cái gì đựng được nước. Tôi múc gầu nước và xách luôn vào nhà. Sau khi lau mặt và lau tay cho cô bé xong. Tôi xách gầu nước ra sân sau cúi xuống dội hết lên đầu. Nước giếng mát lạnh khiến tôi tỉnh táo và hết mệt mỏi. Đầu óc sảng khoái minh mẫn. Lau mặt, lau người xong tôi vào. BN đang ngồi cạnh em gái cầm tờ báo phe phẩy, nét mặt lo lắng:
- Anh xem có phải BY sốt không ?
Tôi sờ trán, thấy không vấn đề gì.
- Đừng lo lắng không sao đâu. Đi đường mệt quá thôi. Nằm một lúc là tỉnh.
Nói vậy cứng vậy thôi. Tôi cũng lo, lỡ cô bé nằm vậy đến sáng mai thì công lao vất vả của tôi lại đổ xuống sông lần nữa. Nghĩ vậy tôi nói.
- Nếu vì mệt quá, mà đêm nay BY không đi được thì anh vẫn phải đi. BY sẽ ở lại, có thể phải quay về Phnom Penh với tôi. Anh yên tâm không phải lo gì cả.
- Vâng. Nếu như vậy thì phải đành theo cách của anh. BY ở với anh thì tôi cũng có điều gì e ngại. Tôi biết anh dư sức bao bọc nó.
- Khi đến Poipet anh để ý và luôn đi sau hai thanh niên vừa rồi, nhất là cậu ngồi ghế phụ. Tôi thấy cậu ta có mang súng trong người. Anh nên cắm súng vào bụng dễ thao tác nhanh hơn. Chịu khó quan sát một chút.
Bước ra ngoài gặp bà chủ tôi xin một cái bút bi và hai tờ giấy. Viết thư mấy dòng vào một tờ thấy mực ra đều. Tôi vào nhà đưa cho BN cái bút và tờ giấy còn lại:
- Anh cầm giấy bút lấy cái viết hồi âm cho tôi, đêm nay cần có khi không có.
BN đón tờ giấy và cây bút xé đôi tờ giấy ghi vài chữ vào đó rồi đưa lại tôi:
- Trong này là tên tiếng Thái của cô tôi và ông chồng người Thái. Anh giữ lấy có lúc cần xử dụng.
Đọc qua thấy hai cái tên dà lê thê. Tôi nhét vào ví. Rồi đi ra ngoài nhà ngồi trên cái võng nhỏ, nói chuyện với bà chủ.
(...)
 
Chỉnh sửa cuối:

angkorwat

Xe điện
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
4,318
Động cơ
532,611 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Đối diện đại sứ quán Đức có phải là cơ quan gì thuôc C2 ko cụ? Hồi e sang đó, ở "Khách sạn" Harbor In (Ks Hải Cảng) (quy mô nhỏ dạng nhà nghỉ ở VN thôi), nghe nói của chú Năm trước làm bên C2. Có cô vợ uống rượu tít lắm, e ở đó mấy đêm mà đêm nào cũng có 1 top bạn (toàn các cô) ngồi nhậu.
Bọn C2 chỗ nào nó cũng ở cụ ạ. Từ 80 - 85 có cảm giác đi đâu cũng có bọn nó.
 

4banhxequay

Xe điện
Biển số
OF-66588
Ngày cấp bằng
18/6/10
Số km
3,704
Động cơ
471,128 Mã lực
Đoạn ra biên giới cụ chủ chắc mặc đồ dân sự rồi. Cụ có phải giả làm người Cam (nếu được) hay vẫn giao tiếp bình thường thể hiện là người Việt (trừ phải nói chuyện với người Cam). Từ mấy bài trước em thấy cụ làm ĐSQ mà hay tiếp xúc với dân thì kiểu gì chả bị C2 để mắt, cụ có bạn bên C2 nhưng bao giờ họ cũng có 2 phần, bạn và công việc, có khi không phân biệt được mà cụ kể cũng liều nhỉ
 

longmama

Xe điện
Biển số
OF-132333
Ngày cấp bằng
25/2/12
Số km
4,331
Động cơ
468,537 Mã lực
Nơi ở
Ba Đình, Hà Nội
Định viết thêm chút nữa cho xong. Nhưng có vẻ còn hơi dài. Để em hút xong điếu thuốc rồi tính.
Cố tý đi cụ. Mà hết chuyện này cụ tiếp chuyện khác đê. Lâu lắm mới có bài hay trên of
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top