[Funland] Nơi chia sẻ những câu chuyện Tâm linh trong cuộc sống thường ngày 2020 Vol1

Xuananhdt

Đi bộ
Biển số
OF-714359
Ngày cấp bằng
31/1/20
Số km
3
Động cơ
82,530 Mã lực
Tuổi
30
Ở hà nội xem tử vi ở đâu uy tín và chuẩn ạ các cụ cho em xin địa chị đc không ạ. Em cảm ơn các cụ trước
 

truongkuti

Đi bộ
Biển số
OF-490937
Ngày cấp bằng
23/2/17
Số km
5
Động cơ
189,750 Mã lực
Tuổi
39
thế không phải mình em bị, lần đầu cũng sợ cụ ợ, nhưng lần 2 thì quen rầu chỉ mệt hơn cái quả đè 1 lần thôi chứ không suy nghĩ gì, em đen chục năm nay rầu, đen thêm tí chả sao ợ, nên không lo
Em chả biết cái khối cầu của cụ là gì,. Cơ mờ bị bóng đè mấy lần liên tiếp thì em bị đầy, cứ thoát xong lại bị 2 - 3 lần mí hết dưng cũng chả sợ gì.
Thường khi bị bóng đè em vẫn luôn ngọ ngoạy đc 2 ngón chân cái. Cứ thế cử động ngón chân rồi lan ra bàn chân.... rồi cố hít thở 1 hơi sâu, giãy cái là thoát.
 
Biển số
OF-361741
Ngày cấp bằng
6/4/15
Số km
269
Động cơ
1,322,640 Mã lực
Dạo này thớt ảm đạm quá ạ, các cụ bô lão đi đâu tránh cô Vy rồi
 

hp78

Xe container
Biển số
OF-177897
Ngày cấp bằng
21/1/13
Số km
5,448
Động cơ
387,598 Mã lực
Người Mỹ có tin vào cõi tâm linh - Thế giới sau cái chết không ? Qua khảo sát của tạp Chí AARP.

AARP The Magazine is an American bi-monthly magazine, published by the American Association of Retired People, AARP, which focuses on aging issues.


Em thấy trên tiền Mỹ có viết: In God We Trust thì đương nhiên họ tin vào tâm linh rồi ạ:D
 
Biển số
OF-157531
Ngày cấp bằng
20/9/12
Số km
746
Động cơ
366,901 Mã lực
E hóng chuyện ma Nhật nếu cụ là người chứng kiến trực tiếp.
E sống gần 20 năm, nhiều lần lái xe ở những cung đường mà tụi Nhật đồn là lắm ma mà vẫn chưa gặp nên hơi tò mò
Trước khi tới Nhựt Bổn mấy năm thì em cũng đã được một cô bạn đang theo học tại tỉnh Ehime kể rằng một cậu bạn người Nhật học cùng có khả năng nhìn thấy hồn ma bóng quế. Cô ấy kể là bạn người Nhật mỗi lần đi thực địa trong rừng thì rất căng thẳng vì lần nào cũng phải nhìn thấy, đối đáp với rất nhiều người âm ở trong rừng và sau này chỉ kể lại là cậu người Nhật mãi không quen được với việc phải nhìn thấy, giao tiếp với người âm.
Năm đó là 2006, đầu tháng 10 dương lịch, em nhập học tại Nhật Bản và được trường bố trí cho một phòng đơn tại Ký túc xá dành cho sinh viên nước ngoài. Ký túc xá này nằm ngay trong thành phố, trong cùng khuôn viên với khoa mà sau này em theo học. Nhìn bề ngoài thì Ký túc chả có gì đặc biệt, lúc nào cũng có xe đạp của bọn sinh viên, cổng thì lúc nào cũng mở, chỉ đêm mới đóng nhưng cũng không khóa. Tầng 1 là khu sinh hoạt chung, hội trường bên tay phải còn bên trái thì lại là nhà ở của bà quản lý và phòng cho sinh viên có gia đình. Tầng 2 và 3 là khu cho bọn sinh viên nam và tầng 4 là khu dành cho nữ sinh viên. Ký túc xá được cái là dù là ngày hay đêm đều có đứa đang ngủ, đang nấu ăn, giặt giũ hoặc làm cái gì đó, tóm lại là gần như lúc nào cũng có người thức mặc dù đã tắt đèn.
Cái phòng em được phân cho là phòng ở giữa dãy, sát bên phải là ông em người Việt, bên trái là một thằng cha người Úc, thằng này chuyên tập kiếm đạo Nhật Bản và riêng món rút kiếm mà nó học mất mấy tháng. Phòng thì chỉ khoảng 10m2 không bếp, không khu vệ sinh chỉ có 1 giường đơn, 1 bàn học và ghế, 1 tủ cao khoảng 1,20m nhiều ngăn rút để quần áo, cửa có cánh thủy lực để luôn đóng nhằm giữ gìn sự riêng tư và mỹ quan chung. Sau khi được nhận phòng và được nhận chăn, ga, gối, em liền lăn ra ngủ do phải bay qua đêm đến tận gần chiều mới tới nơi. Vừa nằm xuống, ngủ được một chút thì tự nhiên em thấy cái áo khoác bay vè vè như kiểu có bàn tay ai đó xòe rộng cái áo ra rồi phủ lên ngang người. Em lúc ấy vẫn chưa ngủ hẳn mà còn còn nhớ như in là trước lúc nằm em vắt cái áo khoác lên cái ghế quay ở bàn học (cách giường khoảng gần 1m). Em điên quá liền vung tay, choàng dậy, mở mắt thì thấy cái áo vẫn vắt trên ghế ở bàn học. Lúc đó, em cũng biết là bị trêu nhưng phần vì mệt, buồn ngủ, phần vì không thấy sợ nên lại tiếp tục nằm ngủ. Cũng chắc độ khoảng dưới 30 phút thì cảm thấy dựng giường các cụ ah! Cảm giác cực kỳ thật mà em chưa bị vụ này bao giờ, lúc này em cũng hơi tỉnh vì còn nhớ được là dựng giường mà sao mình vẫn không bị rơi ra khỏi giường nên kệ và ngủ tiếp. Lát sau, lại thấy bị dựng giường nhưng lần này còn có đoạn rung lắc như kiểu hất mình ra khỏi giường. Em còn nhớ trước lúc choàng tỉnh dậy còn nghĩ “à ra vậy! dựng giường là như thế này đây” và khi tỉnh thì thấy mọi thứ im lìm thì biết cơ sự rồi, em liền có lời thầm thì: “tôi là người phương xa đến đây chỉ để học hành, mong người khuất mặt đừng trêu trọc, đùa vui như vừa rồi để cho tôi được nghỉ ngơi, yên tâm học hành”. Quả nhiên không còn hiện tượng gì cho đến tận khi chuyển ra khỏi ký túc xá. Đến giờ em vẫn không quên được cảm giác bị trêu và dựng giường ngày hôm đó.
Sau này em kể lại cho 1 ông Việt Nam đến trước và cũng ở cái phòng đó từ 2 năm trước, ông ấy cũng bảo bị bóng đè dúi dụi nhưng lại không nghĩ là do người âm trêu nên cũng chịu đựng một thời gian thì hết và ông ấy cũng nói là cái phòng đó có thằng Tàu ở trước thì nó lập cả bát hương vì có khói đen trên trần. Vậy là 2 anh em thống nhất chỗ ấy có ma. Có lẽ khu này vượng dương khí nên ma mãnh không hoành hành nhiều.
Khu ký túc xá này trước khi em về Việt Nam còn có vụ một em người Trung Quốc nhảy từ tầng 4 xuống để tự tử, sau khi toang thì chết ở bệnh viện. Bọn sinh viên còn làm lễ cầu nguyện, đặt hoa, thắp hương nghi ngút mấy tuần sau đó. Bọn con gái trên đó thì có đồn là đêm hôm cũng thấy sự lạ như tiếng động hay bước chân người ở cái phòng đó, đã được bỏ không sau vụ nhảy lầu, nhưng cũng chả có ai chứng kiến. Sau vụ này, khoảng hơn 1 năm sau thì bố trí một bạn người Việt ở nhưng mẹ này cứng bóng vía, thi thoảng em cũng hỏi thấy ma mãnh gì không thì mẹ ấy trả lời là chả thấy gì, không có gì lạ. Phía bên tay trái Ký túc xá cũng có 1 cổng phụ, đối diện qua đường (rộng khoảng 8m) có một khu nhà chung cư của dân ở, sau vụ toang của em Tàu thì cũng có một thằng cu người Nhật nhảy từ trên tầng 8-9 gì đó xuống, hôm ấy thằng đệ người Nhật của em chứng kiến, về kể lại nghe tởm không chịu nổi. Được cái thằng đệ này cũng cứng bóng vía, con nhà giàu, chơi bời, đêm hôm khỏi nghĩ nên nó cũng chả sợ.
 

meotom2010

Xe container
Biển số
OF-167449
Ngày cấp bằng
19/11/12
Số km
5,268
Động cơ
382,779 Mã lực
Nơi ở
Khu đô thị Handiresco 17 Phạm Văn Đồng
Website
www.facebook.com
Trước khi tới Nhựt Bổn mấy năm thì em cũng đã được một cô bạn đang theo học tại tỉnh Ehime kể rằng một cậu bạn người Nhật học cùng có khả năng nhìn thấy hồn ma bóng quế. Cô ấy kể là bạn người Nhật mỗi lần đi thực địa trong rừng thì rất căng thẳng vì lần nào cũng phải nhìn thấy, đối đáp với rất nhiều người âm ở trong rừng và sau này chỉ kể lại là cậu người Nhật mãi không quen được với việc phải nhìn thấy, giao tiếp với người âm.
Năm đó là 2006, đầu tháng 10 dương lịch, em nhập học tại Nhật Bản và được trường bố trí cho một phòng đơn tại Ký túc xá dành cho sinh viên nước ngoài. Ký túc xá này nằm ngay trong thành phố, trong cùng khuôn viên với khoa mà sau này em theo học. Nhìn bề ngoài thì Ký túc chả có gì đặc biệt, lúc nào cũng có xe đạp của bọn sinh viên, cổng thì lúc nào cũng mở, chỉ đêm mới đóng nhưng cũng không khóa. Tầng 1 là khu sinh hoạt chung, hội trường bên tay phải còn bên trái thì lại là nhà ở của bà quản lý và phòng cho sinh viên có gia đình. Tầng 2 và 3 là khu cho bọn sinh viên nam và tầng 4 là khu dành cho nữ sinh viên. Ký túc xá được cái là dù là ngày hay đêm đều có đứa đang ngủ, đang nấu ăn, giặt giũ hoặc làm cái gì đó, tóm lại là gần như lúc nào cũng có người thức mặc dù đã tắt đèn.
Cái phòng em được phân cho là phòng ở giữa dãy, sát bên phải là ông em người Việt, bên trái là một thằng cha người Úc, thằng này chuyên tập kiếm đạo Nhật Bản và riêng món rút kiếm mà nó học mất mấy tháng. Phòng thì chỉ khoảng 10m2 không bếp, không khu vệ sinh chỉ có 1 giường đơn, 1 bàn học và ghế, 1 tủ cao khoảng 1,20m nhiều ngăn rút để quần áo, cửa có cánh thủy lực để luôn đóng nhằm giữ gìn sự riêng tư và mỹ quan chung. Sau khi được nhận phòng và được nhận chăn, ga, gối, em liền lăn ra ngủ do phải bay qua đêm đến tận gần chiều mới tới nơi. Vừa nằm xuống, ngủ được một chút thì tự nhiên em thấy cái áo khoác bay vè vè như kiểu có bàn tay ai đó xòe rộng cái áo ra rồi phủ lên ngang người. Em lúc ấy vẫn chưa ngủ hẳn mà còn còn nhớ như in là trước lúc nằm em vắt cái áo khoác lên cái ghế quay ở bàn học (cách giường khoảng gần 1m). Em điên quá liền vung tay, choàng dậy, mở mắt thì thấy cái áo vẫn vắt trên ghế ở bàn học. Lúc đó, em cũng biết là bị trêu nhưng phần vì mệt, buồn ngủ, phần vì không thấy sợ nên lại tiếp tục nằm ngủ. Cũng chắc độ khoảng dưới 30 phút thì cảm thấy dựng giường các cụ ah! Cảm giác cực kỳ thật mà em chưa bị vụ này bao giờ, lúc này em cũng hơi tỉnh vì còn nhớ được là dựng giường mà sao mình vẫn không bị rơi ra khỏi giường nên kệ và ngủ tiếp. Lát sau, lại thấy bị dựng giường nhưng lần này còn có đoạn rung lắc như kiểu hất mình ra khỏi giường. Em còn nhớ trước lúc choàng tỉnh dậy còn nghĩ “à ra vậy! dựng giường là như thế này đây” và khi tỉnh thì thấy mọi thứ im lìm thì biết cơ sự rồi, em liền có lời thầm thì: “tôi là người phương xa đến đây chỉ để học hành, mong người khuất mặt đừng trêu trọc, đùa vui như vừa rồi để cho tôi được nghỉ ngơi, yên tâm học hành”. Quả nhiên không còn hiện tượng gì cho đến tận khi chuyển ra khỏi ký túc xá. Đến giờ em vẫn không quên được cảm giác bị trêu và dựng giường ngày hôm đó.
Sau này em kể lại cho 1 ông Việt Nam đến trước và cũng ở cái phòng đó từ 2 năm trước, ông ấy cũng bảo bị bóng đè dúi dụi nhưng lại không nghĩ là do người âm trêu nên cũng chịu đựng một thời gian thì hết và ông ấy cũng nói là cái phòng đó có thằng Tàu ở trước thì nó lập cả bát hương vì có khói đen trên trần. Vậy là 2 anh em thống nhất chỗ ấy có ma. Có lẽ khu này vượng dương khí nên ma mãnh không hoành hành nhiều.
Khu ký túc xá này trước khi em về Việt Nam còn có vụ một em người Trung Quốc nhảy từ tầng 4 xuống để tự tử, sau khi toang thì chết ở bệnh viện. Bọn sinh viên còn làm lễ cầu nguyện, đặt hoa, thắp hương nghi ngút mấy tuần sau đó. Bọn con gái trên đó thì có đồn là đêm hôm cũng thấy sự lạ như tiếng động hay bước chân người ở cái phòng đó, đã được bỏ không sau vụ nhảy lầu, nhưng cũng chả có ai chứng kiến. Sau vụ này, khoảng hơn 1 năm sau thì bố trí một bạn người Việt ở nhưng mẹ này cứng bóng vía, thi thoảng em cũng hỏi thấy ma mãnh gì không thì mẹ ấy trả lời là chả thấy gì, không có gì lạ. Phía bên tay trái Ký túc xá cũng có 1 cổng phụ, đối diện qua đường (rộng khoảng 8m) có một khu nhà chung cư của dân ở, sau vụ toang của em Tàu thì cũng có một thằng cu người Nhật nhảy từ trên tầng 8-9 gì đó xuống, hôm ấy thằng đệ người Nhật của em chứng kiến, về kể lại nghe tởm không chịu nổi. Được cái thằng đệ này cũng cứng bóng vía, con nhà giàu, chơi bời, đêm hôm khỏi nghĩ nên nó cũng chả sợ.
Cụ sang sau e 4 tháng, dưng mà e sang đi làm chứ ko phải đi học.
Chuyện của cụ, là tỉnh nào thế? Cụ học trường tiếng hay ĐH? Chắc ĐH vì trường tiếng thì tất nhiên ko có sv Nhật:D
cảm ơn cụ đã chia sẻ nhưng có vẻ không li kỳ rùng rợn nhể:))
 

Thang N.

Xe tăng
Biển số
OF-51172
Ngày cấp bằng
19/11/09
Số km
1,914
Động cơ
410,214 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Trước khi tới Nhựt Bổn mấy năm thì em cũng đã được một cô bạn đang theo học tại tỉnh Ehime kể rằng một cậu bạn người Nhật học cùng có khả năng nhìn thấy hồn ma bóng quế. Cô ấy kể là bạn người Nhật mỗi lần đi thực địa trong rừng thì rất căng thẳng vì lần nào cũng phải nhìn thấy, đối đáp với rất nhiều người âm ở trong rừng và sau này chỉ kể lại là cậu người Nhật mãi không quen được với việc phải nhìn thấy, giao tiếp với người âm.
Năm đó là 2006, đầu tháng 10 dương lịch, em nhập học tại Nhật Bản và được trường bố trí cho một phòng đơn tại Ký túc xá dành cho sinh viên nước ngoài. Ký túc xá này nằm ngay trong thành phố, trong cùng khuôn viên với khoa mà sau này em theo học. Nhìn bề ngoài thì Ký túc chả có gì đặc biệt, lúc nào cũng có xe đạp của bọn sinh viên, cổng thì lúc nào cũng mở, chỉ đêm mới đóng nhưng cũng không khóa. Tầng 1 là khu sinh hoạt chung, hội trường bên tay phải còn bên trái thì lại là nhà ở của bà quản lý và phòng cho sinh viên có gia đình. Tầng 2 và 3 là khu cho bọn sinh viên nam và tầng 4 là khu dành cho nữ sinh viên. Ký túc xá được cái là dù là ngày hay đêm đều có đứa đang ngủ, đang nấu ăn, giặt giũ hoặc làm cái gì đó, tóm lại là gần như lúc nào cũng có người thức mặc dù đã tắt đèn.
Cái phòng em được phân cho là phòng ở giữa dãy, sát bên phải là ông em người Việt, bên trái là một thằng cha người Úc, thằng này chuyên tập kiếm đạo Nhật Bản và riêng món rút kiếm mà nó học mất mấy tháng. Phòng thì chỉ khoảng 10m2 không bếp, không khu vệ sinh chỉ có 1 giường đơn, 1 bàn học và ghế, 1 tủ cao khoảng 1,20m nhiều ngăn rút để quần áo, cửa có cánh thủy lực để luôn đóng nhằm giữ gìn sự riêng tư và mỹ quan chung. Sau khi được nhận phòng và được nhận chăn, ga, gối, em liền lăn ra ngủ do phải bay qua đêm đến tận gần chiều mới tới nơi. Vừa nằm xuống, ngủ được một chút thì tự nhiên em thấy cái áo khoác bay vè vè như kiểu có bàn tay ai đó xòe rộng cái áo ra rồi phủ lên ngang người. Em lúc ấy vẫn chưa ngủ hẳn mà còn còn nhớ như in là trước lúc nằm em vắt cái áo khoác lên cái ghế quay ở bàn học (cách giường khoảng gần 1m). Em điên quá liền vung tay, choàng dậy, mở mắt thì thấy cái áo vẫn vắt trên ghế ở bàn học. Lúc đó, em cũng biết là bị trêu nhưng phần vì mệt, buồn ngủ, phần vì không thấy sợ nên lại tiếp tục nằm ngủ. Cũng chắc độ khoảng dưới 30 phút thì cảm thấy dựng giường các cụ ah! Cảm giác cực kỳ thật mà em chưa bị vụ này bao giờ, lúc này em cũng hơi tỉnh vì còn nhớ được là dựng giường mà sao mình vẫn không bị rơi ra khỏi giường nên kệ và ngủ tiếp. Lát sau, lại thấy bị dựng giường nhưng lần này còn có đoạn rung lắc như kiểu hất mình ra khỏi giường. Em còn nhớ trước lúc choàng tỉnh dậy còn nghĩ “à ra vậy! dựng giường là như thế này đây” và khi tỉnh thì thấy mọi thứ im lìm thì biết cơ sự rồi, em liền có lời thầm thì: “tôi là người phương xa đến đây chỉ để học hành, mong người khuất mặt đừng trêu trọc, đùa vui như vừa rồi để cho tôi được nghỉ ngơi, yên tâm học hành”. Quả nhiên không còn hiện tượng gì cho đến tận khi chuyển ra khỏi ký túc xá. Đến giờ em vẫn không quên được cảm giác bị trêu và dựng giường ngày hôm đó.
Sau này em kể lại cho 1 ông Việt Nam đến trước và cũng ở cái phòng đó từ 2 năm trước, ông ấy cũng bảo bị bóng đè dúi dụi nhưng lại không nghĩ là do người âm trêu nên cũng chịu đựng một thời gian thì hết và ông ấy cũng nói là cái phòng đó có thằng Tàu ở trước thì nó lập cả bát hương vì có khói đen trên trần. Vậy là 2 anh em thống nhất chỗ ấy có ma. Có lẽ khu này vượng dương khí nên ma mãnh không hoành hành nhiều.
Khu ký túc xá này trước khi em về Việt Nam còn có vụ một em người Trung Quốc nhảy từ tầng 4 xuống để tự tử, sau khi toang thì chết ở bệnh viện. Bọn sinh viên còn làm lễ cầu nguyện, đặt hoa, thắp hương nghi ngút mấy tuần sau đó. Bọn con gái trên đó thì có đồn là đêm hôm cũng thấy sự lạ như tiếng động hay bước chân người ở cái phòng đó, đã được bỏ không sau vụ nhảy lầu, nhưng cũng chả có ai chứng kiến. Sau vụ này, khoảng hơn 1 năm sau thì bố trí một bạn người Việt ở nhưng mẹ này cứng bóng vía, thi thoảng em cũng hỏi thấy ma mãnh gì không thì mẹ ấy trả lời là chả thấy gì, không có gì lạ. Phía bên tay trái Ký túc xá cũng có 1 cổng phụ, đối diện qua đường (rộng khoảng 8m) có một khu nhà chung cư của dân ở, sau vụ toang của em Tàu thì cũng có một thằng cu người Nhật nhảy từ trên tầng 8-9 gì đó xuống, hôm ấy thằng đệ người Nhật của em chứng kiến, về kể lại nghe tởm không chịu nổi. Được cái thằng đệ này cũng cứng bóng vía, con nhà giàu, chơi bời, đêm hôm khỏi nghĩ nên nó cũng chả sợ.
Còn chuyện nào nữa cụ kể tiếp đi, lâu lâu mới thấy có người kể chuyện cho thớt sống động.
 

Lenhung85

Xe máy
Biển số
OF-720824
Ngày cấp bằng
18/3/20
Số km
80
Động cơ
79,528 Mã lực
Tuổi
40
Nơi ở
Hà nội
Cccm cho em hỏi với:
Em đưa con em về quê tránh dịch được 10 ngày, cách đây 5 ngày con em dậy sớm đi tập thể dục cùng chị họ. Trên đường đi cháu có gặp 1 cụ già mặc áo dài màu nâu và có hỏi chị cháu ai đứng kia kìa. Chị cháu báo :”mày bị nghễnh à”, nhưng cháu nhìn lại vẫn thấy. Sáng nay 8h sáng cháu cùng 1 chị họ khác đi qua cột điện gần nhà và cũng thấy cụ già mặc áo nâu này xung quang có khói nữa đứng gần cột điện. Cháu có nói với chị cháu :” chị huyền ơi người đứng kia trông giông với người ơr ảnh cao nhất trên bàn thờ nhà em kìa”, nhưng chị cháu cũng bảo là không nhìn thấy. (Cụ già này theo lời cháu thì giống với ảnh cao nhất trên ban thờ nhà gấu em -đây là ảnh cụ nội của gấu nhà em)MC em đi sang hỏi hàng xóm nhiều tuổi thì bà có bảo lúc cụ mất thì được mặc áo dài màu nâu như cháu tả. Cccm có thể cho em lời giả thích cho đỡ hoang mang được không ạ. À con em 13 tuổi, không bị cận, nhà em theo đạo Kito.
 

cô giáo thỏ

Xe hơi
Biển số
OF-613222
Ngày cấp bằng
1/2/19
Số km
112
Động cơ
120,030 Mã lực
Tuổi
41
Lenhung85 bé nhà bác chắc hợp vía và được cụ phù nên cụ về nhìn cháu chút thôi. Người nhà mà lại là bậc tổ tiên không ai hại con cháu đâu. Cụ cứ yên tâm là thế!
Nếu bị lạc mộ hay gì đó thì có thể cụ đang có ý nhắn con cháu đi tìm đó.
 

Lenhung85

Xe máy
Biển số
OF-720824
Ngày cấp bằng
18/3/20
Số km
80
Động cơ
79,528 Mã lực
Tuổi
40
Nơi ở
Hà nội
Lenhung85 bé nhà bác chắc hợp vía và được cụ phù nên cụ về nhìn cháu chút thôi. Người nhà mà lại là bậc tổ tiên không ai hại con cháu đâu. Cụ cứ yên tâm là thế!
Nếu bị lạc mộ hay gì đó thì có thể cụ đang có ý nhắn con cháu đi tìm đó.
Vâng! Em cũng mong như vậy. 5 ngày cụ gặp cháu 2 lần. MC em cũng bảo mai sẽ đi thắp hương và đọc kinh cho cụ ạ.
 

Thang N.

Xe tăng
Biển số
OF-51172
Ngày cấp bằng
19/11/09
Số km
1,914
Động cơ
410,214 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Lenhung85 bé nhà bác chắc hợp vía và được cụ phù nên cụ về nhìn cháu chút thôi. Người nhà mà lại là bậc tổ tiên không ai hại con cháu đâu. Cụ cứ yên tâm là thế!
Nếu bị lạc mộ hay gì đó thì có thể cụ đang có ý nhắn con cháu đi tìm đó.
Nếu cháu bé được cụ tổ 5 đời phù hộ thì quả là rất tốt đẹp cụ / mợ nhỉ.
 

dung.nv

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-363720
Ngày cấp bằng
20/4/15
Số km
6,093
Động cơ
320,769 Mã lực
Biển số
OF-157531
Ngày cấp bằng
20/9/12
Số km
746
Động cơ
366,901 Mã lực
Cụ sang sau e 4 tháng, dưng mà e sang đi làm chứ ko phải đi học.
Chuyện của cụ, là tỉnh nào thế? Cụ học trường tiếng hay ĐH? Chắc ĐH vì trường tiếng thì tất nhiên ko có sv Nhật:D
cảm ơn cụ đã chia sẻ nhưng có vẻ không li kỳ rùng rợn nhể:))
Em ở dưới tỉnh Kagoshima, nơi có ngọn núi lửa hoạt động phun khói bụi ngày đêm, cách trung tâm thành phố có 4 km. Tỉnh này xưa là thủ phủ của vùng Satsuma là quê hương của Samurai. Chắc hồi xửa hồi xưa, các nhóm samurai và quân đội của Nhật Hoàng tranh giành quyền lực, chém giết nhiều nên có thể còn nhiều sát khí, ai oán. Em thấy ở đó toàn ma hiền hay ma thì chỉ như vậy.
Em xin kể tiếp một câu chuyện tuy em không được chứng kiến nhưng nghe người trong cuộc kể lại ở thành phố nơi em đã ở trong những năm tháng còn tá túc bên Nhật Bản. Thành phố này khá nhỏ chỉ có khoảng 600 ngàn dân, người dân ở đây hiền hòa, mang tính nông thôn, vùng xa thủ đô nên có văn hóa khá khác biệt với phần còn lại của nước Nhật. Thêm nữa, vùng này trước là quê hương của samurai, dân vùng này đã từng âm mưu làm phản, tách khỏi Nhật Bản, chuyên giao thương, buôn bán lậu với nước ngoài trong thời kỳ Nhật Hoàng bế quan, tỏa cảng toàn Nhật Bản. Dưới thời Minh Trị, có 10 người trốn ra nước ngoài du học, sau này có vài vị về làm Bộ trưởng trong Chính phủ Nhật ngày đó.
Câu chuyện thứ nhất là về một ông người Việt thường hay đi làm vào sáng sớm từ khoảng 2-3h sáng. Thành phố nhỏ nên việc di chuyển trong nội đô mấy ông sinh viên toàn đi xe đạp. Một buổi sáng sớm, ông này đi làm qua một ngã tư và chờ đèn đỏ thì nhìn ấy một em bé khoảng 4-5 tuổi đang tung tăng chạy sang đường trên vạch dành cho người đi bộ ở phía đối diện. Ông này đi một đoạn nữa thì sau đó gặp một bà người Nhật đi xe đạp cùng chiều liền hỏi là vừa rồi bà có nhìn thấy đứa trẻ con sang đường ở ngã tư đèn đỏ vừa rồi không thì bà này nói là: tao đi ngay sau mày mà có nhìn thấy đứa bé nào sang đường đâu, làm gì có trẻ con nhà ai giờ này còn ra ngoài đường. Mà ông này khẳng định hoàn toàn tỉnh táo, nhìn rõ và còn nhớ để tả rõ hình dáng, quần áo đứa bé chạy qua đường.
Câu chuyện thứ hai là ở phòng thí nghiệm, chuyện gặp ma ở tòa nhà này thì đã được truyền đi truyền lại qua nhiều đời sinh viên quốc tế. Tòa nhà này khá cũ, cửa ra vào đều được khóa bằng thẻ từ, phía trước là sân và bãi cỏ, phía sau là bãi cỏ và cây um tùm, về đêm lại tắt đèn hành lang nên tối lắm, qua cửa là gần như không thể nhìn được lòng bàn tay mà phải mò một đoạn khoảng 5-7m mới có cái công tắc đèn cầu thang. Ngày đó lại chưa có smartphone như bây giờ nên cũng không có đèn pin. Vì đông sinh viên nên phải chia nhau theo ca mà làm thí nghiệm và đêm thường là có thằng phải trực máy hoặc bọn dạt nhà đi chơi (đánh bạc pachinko, chơi nhà bạn gái, nhậu…) nhưng chúng nó chủ yếu là ngồi, nằm ở tầng 3.
Một thằng Philippines (theo đạo Công giáo, tức là không tin ma quỷ và đã từng nhìn thấy ma ở trong khuôn viên trường đại học ở nước nó) kể là nó ít nhất là 2 lần nhìn thấy một đứa bé gái chơi tung tăng ở khu vực tầng 3 nơi để các tủ đá đựng mẫu thí nghiệm. Em còn cẩn thận hỏi kỹ nó: đứa bé người Nhật khoảng 6-7 tuổi, mặc váy kiểu tây màu trắng có chấm bi, tóc ngang vai, buộc gọn hai bên… Em hỏi nó là đêm tối sao mày thấy con nhà người ta ở đó, nó bảo là nó cũng chả biết tại sao chỉ biết nhìn rõ đứa bé gái chơi ở chỗ đó.
Một thằng Myanmar thì ghiền phim Prison Break nên thường thức 36 tiếng xem phim và học, ngủ 12 tiếng. Thằng này nhà nó nguyên là dân chuyên buôn đá quý trước đây, sau làm cho Chính phủ và sang Nhật Bản du học, cũng thuộc diện thông minh và rất ngoan đạo, nó theo đạo Phật và thường ngồi thiền ở nhà. Trong thời gian xem phim, học buổi đêm, nó kể thường hay bị gõ cửa phòng. Phòng thí nghiệm ở tầng 3 có 2 phần gồm 8 cái phòng thông nhau, phần bên ngoài thì có bàn ghế để ngồi còn phần bên trong là chuẩn bị hóa chất và để dụng cụ, máy móc thí nghiệm. Nó ngồi ngay sát cửa ra vào nên khi có tiếng gõ cửa là phi ra xem ngay mà ko có ai. Bị gõ cửa vài lần khi đang tập trung nên cu cậu ức chế lắm liền nhảy ra ngoài đấm đá cái cánh cửa và chửi bới ầm ĩ, đại loại là tôi đến đây để học, đừng có mà trêu, nếu muốn tôi giúp gì thì phải bảo tôi thì mới giúp được. Thằng này rất cứng bóng vía, ko sợ gì, cực kỳ nóng tính nhưng lại rất ngoan đạo. Sau lần đó thì hết bị gõ cửa buổi đêm. Nó cũng kể là còn 1-2 lần nữa cũng bị gõ cửa trêu nhưng nó nhẹ nhàng, thầm thì mấy câu như trên thì sau đó không còn bị trêu nữa.
Nó còn kể: có một lần nó đang nằm khểnh trong nhà thì bỗng nhiên có một bà người Nhật, trung tuổi, ăn vận, tóc tai, quần áo thì như người Nhật cổ, tức là búi tóc cao và mặc kimono sáng màu, đi từ trong bếp ra và nhìn nó với thái độ, khuôn mặt rất giận dữ, không nói gì và đi thẳng vào bếp. Nhà bên Nhật thì bọn ở một mình thường thuê phòng 6 chiếu tức khoảng 12m2, có bếp bé tí ti bằng cái bàn làm việc, nhà vệ sinh và lối đi từ cửa vào thẳng phòng ngủ được sử dụng làm phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ. Thằng Myanmar bảo với em là tao chả hiểu sao bà ấy lại tức giận với tao nhưng có lẽ bà ấy muốn nhờ tao làm một cái gì đó và nó tự hứa với bà ấy là sẽ cầu kinh siêu sinh cho bà ấy trong 1 tháng và nó đã thực hiện lời hứa và tin rằng bà người Nhật đó đã được siêu thoát.

Một lần khác, em phỏng vấn ông giáo người Nhật về vấn đề ma mãnh ở tòa nhà. Ông giáo người Nhật là người Osaka, không lấy vợ, làm việc gần như từ sáng sớm đến tối đêm ở tòa nhà này từ ngày còn là sinh viên, tức là cũng cỡ 20 năm. Ông ấy bảo là tao thì chưa nhìn thấy ma ở đây nhưng thường xuyên nghe tiếng động giữa đêm. Cũng có thể ông ấy trấn an bọn sinh viên vì lúc ấy có 2 thằng đệ người Nhật ngồi cùng xe và vì có một thằng Ai Cập là người theo Cơ đốc giáo đã từng nói chuyện với em về chuyện gặp ma ở trong tòa nhà. Chuyện đã hơn 10 năm nên em chỉ nhớ là nó kể có lần nó mải làm thí nghiệm buổi đêm ở một mình trên phòng, lúc ấy ông giáo người Nhật đi ra ngoài, nó bảo lúc đi trong tòa nhà thì thấy lạnh buốt sống lưng và thấy bóng người thoắt ẩn hiện trong hành lang đối diện. Nó đem chuyện đó hỏi lại ông giáo thì ông ấy cười bảo tao nhìn thấy vài lần. Thằng này to cao nhưng mà nhát ma nên mặt nó biến sắc, rất tức giận và bảo ông giáo là ông biết có ma mà còn bỏ tôi ở lại một mình trên này, không một bóng người. Kể từ hôm đó, nó bảo không bao giờ ở lại đêm trên phòng thí nghiệm mà không có người khác ở cùng.
Em mỗi lần lên phòng thí nghiệm vào buổi đêm thì rất ngại, phần vì đêm tối, lạnh vào mùa đông, phần vì em cảm thấy có người âm ở xung quanh, đi lại trong tòa nhà. Em có cảm nhận rất rõ ràng về sự có mặt của vong hồn ở xung quanh mình. Công việc thí nghiệm đòi hỏi là phải 2 tiếng lên phòng thí nghiệm 1 lần mà nhà em thì chỉ cách có 3 phút đi xe đạp mà cứ để đèn hành lang, cầu thang thì chả biết ai lại tắt đi, lần nào cũng tối om om, mò mẫm. Nói bây giờ thì không thấy sợ nhưng hồi đó cứ nghĩ đi vào tòa nhà là thấy vừa ngại vừa sợ.
 
Chỉnh sửa cuối:
Biển số
OF-157531
Ngày cấp bằng
20/9/12
Số km
746
Động cơ
366,901 Mã lực
Chuyện của Cụ rất chân thật. Về chuyện tâm linh của thế giới vô hình, chỉ có ai sống một thời gian dài, thấy nhiều lần hoặc khi có nhiều người khác nhau cùng gặp qua. cùng trải nghiệm tại cùng một địa điểm nào đó, (đặc biệt là có người nước ngoài) thì Họ mới tin nó tồn taị.
Nếu không, với người gặp một lần, hoặc chỉ một người thấy, khi kể lại sẽ chẳng ai tin. Em chắc vẫn có nhiều người không tin câu chuyện của Cụ, và sẽ giải thích bằng một nguyên nhân khác, khoác màu khoa học.
Em cảm ơn cụ. Em chia sẻ trải nghiệm của mình thôi. Ai không tin thì thôi, đành chịu ah. Còn nếu giải thích khoa học thì em lại càng chịu luôn vì cái bọn gặp ma đó thằng nào cũng đã trên dưới 40 tuổi, có nền tảng giáo dục khác nhau, từ các quốc gia khác nhau, có nhiều tôn giáo khác nhau, bọn này toàn dân nghiên cứu khoa học nên không thể bảo chúng nó là mù quàng hay hỏi về căn cứ khoa học của chuyện ma quỷ; Sách vở kim cổ, nghiên cứu này nọ về nguồn gốc loài người, lịch sử, tôn giáo chúng nó đọc, nghiên cứu, trao đổi thường xuyên với nhau và có lần cãi nhau, suýt phang nhau nếu em ko kịp nhanh chân nhảy vào đứng giữa 2 đứa mà can. Em còn nhớ có mấy đứa đạo Hồi nữa cũng kể chuyện gặp người nọ người kia trong tòa nhà nhưng vì tôn giáo chúng nó ko cho phép chung nó được tin và nói chuyện ma quỷ nên chỉ có một thằng nói chuyện với em về chuyện nó cũng gặp bóng người trong tòa nhà.
 
Chỉnh sửa cuối:

Loi_dang_ky

Xe tải
Biển số
OF-104788
Ngày cấp bằng
3/7/11
Số km
405
Động cơ
398,866 Mã lực
Trước em cũng đọc 1 vài chuyện ma ở miền Tây, cũng khá hay, nhưng giờ ko nhớ ở web nào. Cụ tamlinh đều tay nhé.
 

cô giáo thỏ

Xe hơi
Biển số
OF-613222
Ngày cấp bằng
1/2/19
Số km
112
Động cơ
120,030 Mã lực
Tuổi
41
Dài quá ngại đọc cụ ạ.
Em thì dạo gần đây hay nằm mơ một ng đàn ông khoảng những năm50-60 giả tư sản hoạt động cách mạng cho ta, xong bị Pháp bắt rồi tra tấn khủng khiếp ngay trước mặt em. Tỉnh dậy lạnh cả người từ đầu đến chân. Cảm giác đau xót rất chân thật khi zai đẹp bị tra tấn trước mặt như vậy. Không biết có liên quan gì tiền kiếp của mình không :((
 

H. Đạt

Xe tải
Biển số
OF-703161
Ngày cấp bằng
7/10/19
Số km
208
Động cơ
95,975 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
em làm cục gạch lót hóng các cụ :D
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top