Nói về truyện ma thì em cũng có rất nhiều chuyện từ gặp trực tiếp đến người thân gặp trực tiếp kể lại. Em ở quê Nam Định, các cụ nào từng ở vùng quê sẽ hình dung ra các đường vào mỗi xóm thường là nhỏ và nằm giữa một bên là ruộng lúa và một bên là 1 con sông hoặc mương nhỏ. Nếu là đêm sáng trăng các cụ sẽ cảm nhận được ánh sáng của trăng có thể đọc được sách (cái này có thể nhiều cụ không tin). Em đặt gạch và kể một số truyện em trực tiếp và người thân em gặp trực tiếp.
- Truyện em gặp trực tiếp 1:
Cũng rất lâu rồi em không nhớ năm bao nhiêu (tầm khoảng 87 hay 88) khu nhà em ở mặt đường chỉ có tầm mấy nhà buôn bán ở mặt đường thôi (giờ thì đất chật người đông không còn chỗ trống rồi ạ). Nhà em và nhà bác anh trai bố ở cạnh nhau, nhà em thì ở tại cửa hàng còn nhà bác thì về nhà chính cách khoảng 1km, tối thì bác hoặc các anh thay nhau lên ngủ để trông cửa hàng. Bác em thì thương binh và cũng rất bạo dạn kể gặp nhiều về ma nhưng chưa bao giờ biết sợ (em sẽ kể những gì bác gặp cho các cụ nghe sau).
Hôm đó ông anh con nhà bác vì sàn tuổi nên chơi rất thân với nhau. Ông anh rủ tối nay sang ngủ với tao nhé để tao xin bố mẹ mày cho (vì em là con một nên hầu như bố mẹ em không cho em qua đêm ở đâu). Em bảo là nếu anh xin được thì em sang ngủ với anh. Nhà em có 4 chị em, chị cả em hơm em 5 tuổi. Hôm đó em được bố mẹ đồng ý cho em sang ngủ với anh để trông cửa hàng (gọi là cửa hàng nhưng chỉ có cái giường với cái tủ gỗ nhỏ trong đó có mấy gói kẹo lạc, kẹo vừng, bánh nướng...) Lúc đó là mùa hè nhưng đêm ngủ vẫn có cái chăn mỏng, hai anh em nằm nói chuyện các thể loại kể chuyện nuôi chim (thời đó bọn em hay đi các nhà nào có cây cau thì xin trèo lên bắt tổ chim để mang chim con về nuôi). Kể chuyện chán thì em buồn ngủ nên thiu thiu ngủ, đang mơ màng thì ông anh gọi dậy bảo là L ơi dậy hình như có ai đang đứng trong nhà, nhì kìa! (phòng chỉ vỏn vẹn 12m2, trong phỏ chỉ mỗi cái giường với cái tủ gỗ nhỏ bày hàng) em ngái ngủ dụi mắt nhìn lên thì thấy một chị tóc dài mặc áo trắng đứng đầu giường nhìn xuống, em sợ quá nên trùm chăn kín đầu luôn, ông anh em cứng hơn thì chửi con đ T đứng đấy làm gì (ông ấy nghĩ là chị gái em sang trêu) Một lúc sau thì không thấy đâu nữa, ông ấy dậy đốt đèn lên (đèn dầu) thì kiểm tra cửa vẫn khóa trong mà trong phòng không có ai.
Quay lại câu chuyện ông ấy rủ em qua ngủ cùng là vì đêm hôm trước là ông ấy cũng gặp tình huống y như thế nên sợ mới rủ em qua ngủ cùng. Sau kể cho ông bác thương binh bác cũng xác nhận là có nhưng là ma lành. Bác kể ngày bác còn bé thì sau nhà này có một ngôi mộ, không hiểu sao họ lại san bằng thành ruộng nên không xác định chính xác ngôi mộ đó ở vị trí nào. Đã có lần bác gặp tình huống tương tự nên bác cầm con dao rựa đầu giường nên bác chửi là từ đó nó không xuất hiện nữa.
Quay lại câu chuyện thì ông anh ấy rủ em qua ngủ cùng là vì đêm trước đó ông ấy cũng gặp tình huống y như thế nên sợ quá mới rủ em qua ngủ cùng. Sau kể cho ông bác em nghe, bác cũng xác nhận là có nhưng là ma lành. Sau đó thì bác em lên trông cửa hàng chứ không ai giám ngủ trông nữa.
- Khoảng mấy tháng sau ông bác em ốm nên ông anh bắt buộc phải lên ngủ trông cửa hàng, ông anh rủ em ngủ cùng nhưng em vẫn sợ từ lần trước, do mọi người động viên nên em đã cố gắng liều ngủ thêm với ông anh một tối nữa. Đang ngủ thì khoảng 1h sáng thì tự nhiên em thấy lạnh buốt cả người, nên em lần mò cái chăn để đắp, em tìm mãi không thấy đâu nên gọi ông anh em dậy. Ông anh em bật đèn pin lên soi tìm chăn thì cả giường không thấy cái chăn đâu (phạm vi trong cái màn đã dắt dưới chiếu các cụ nhé. Soi khắp giường không thấy đâu nên hai ae nhìn nhau cũng sợ sợ. Một lúc sau ông anh lại rọi đèn pin về phía cửa đầu giường (chỗ mà đêm lần trước thấy có người đứng) thì bỗng nhiên có hình cười của người con gái úp mặt vào cười khành khạch (kiểu cười tiến dần về phía mặt bọn em nhưng không có tiếng đâu ạ) làm 2 ae ôm nhau khóc. Bố mẹ em nghe thấy tiếng khóc nên sang gọi cửa và soi đèn pin thì trong nhà không có gì cả, cửa vẫn khóa và cái chăn thì ở ngay cuối giường, trước đó soi đèn thì ko có gì hết

Từ đấy chỉ có bác em ngủ để trông cửa hàng thôi.