[Funland] Nơi chia sẻ những câu chuyện tâm linh trong cuộc sống thường ngày 2021 - vol 2

Trạng thái
Thớt đang đóng

lmt2018

Xe hơi
Biển số
OF-598196
Ngày cấp bằng
8/11/18
Số km
121
Động cơ
128,680 Mã lực
Để phê pha chắc cụ duchathoithoi cũng phải chơi cả lít rồi ợ:D
Nếu cả lít chắc cụ duchathoithoi địnhoánh nhanh rút gọn để về biên chuyện. Không ngờ về nó mới thấy ngấm.
Về tới nhà lại gặp cơn dở giời, sấm chớp đùng đoàng lên vk cả của cụ ấy sợ + thêm chút chuếnh choáng của hơi men thế là tèn tèn :P
 

Đô Rê Ta

Xe tăng
Biển số
OF-154696
Ngày cấp bằng
30/8/12
Số km
1,362
Động cơ
372,171 Mã lực
Nơi ở
Còn lâu mới nói
Website
tula.com.vn
- Em xin kể tiếp truyện em gặp trực tiếp 3:
Câu chuyện này có liên quan đến cái đường vào nhà ông bà em là cái đường em kể ở chuyện số 2 đó ạ, đường này thì rất nhiều chuyện về nó sau này lớn lên em mới được nghe.
Ngày đó khu nhà em ở vắng vẻ lắm, hàng xóm chỉ có 5-6 nhà ở khu mặt đường thôi nên đường quốc lộ 2 bên nó là sông vắng vẻ cực kỳ. Tối hôm đó lại là đêm trăng sáng nên em được bố cho đi xem kịch cách nhà khoảng hơn 1km (kịch cải lương diễn trên sân khấu em nhớ rất rõ tên đoàn đó là "Đoàn cải lương Hoa Pơ Lang"), sau khi xem xong khoảng 11h đêm thì trên đường về bố em và chú (chú hàng xóm đi xem cùng) đua xe đạp (kiểu vẫn thanh niên tính) đang đi thì xe bố em bị xuống hơi nên đi xe nó cứ bị kịch kịch sắp hết hơi, em phải sang xe chú em ngồi còn bố em thì vẫn đạp cố vì cũng gần về đến nhà rồi. Khi đi đến cái cống nhỏ có lối vào nhà ông bà em đó (các bác hình dung từ đường quốc lộ đi vào một cái làng nhỏ giữa cánh đồng, xung quanh đường không có cây cối hay nhà cửa gì, vì là 2 bên quốc lộ là cái sông nhỏ nên có cái cầu xi măng nhỏ nhỏ bắc qua vào làng). Đi đến đúng cây cầu thì có một người con gái tóc dài không thấy rõ mặt nhưng rất rõ người cứ ngồi vuốt tóc về phía trước nên khóc, chú em dừng xe lại bảo để chú xuống xem ai chứ đêm hôm còn ra đây ngồi chắc vợ chồng đánh nhau nên giận bỏ đi. Bố em thì can bảo thôi kệ người ta vì trong đầu bố em cũng đã biết (đã gặp mấy lần) chú em không nghe cứ dựa xe bảo em là mày đứng đây, còn anh H xuống với em xem ai nhỡ người ta bị làm sao nhỡ tàu xe gì đó... khi bước xuống cách người đó khoảng 5 met thì chú hỏi: Ai đấy? Sao nửa đêm lại ra đây ngồi thế này? Người con gái không nói gì mà lẳng lặng đứng dậy bước đi vào phía ngõ vào làng, chú em lại bước theo nhưng bố em kéo lại bảo thôi đi về đi, chú em vẫn nghi ngờ gì đó nên chạy theo mấy bước hỏi chị là ai đấy? Người ở đâu? thì chị ấy lại chạy nhanh hơn chú em vớ được cục đất ải ở trên đường cầm ném và chửi đm mày vào đây ăn trộm à thế là cục đất vừa bay đi thì người phụ nữ ấy cũng biến mất. Chú em hoảng quá bảo anh H ơi đm ma anh ạ thôi đi về thôi, quay về chú em còn bảo hôm sau tao mang theo con dao, nếu gặp tao chém chết m mày. Lên xe về không ai nói với ai câu gì, còn em thì khỏi nói rồi sợ vãi tè ra quần nên cứng đơ người không nói gì được. Về đến nhà em lại liên tưởng với cái đùm rạ lần trước gặp nên em khóc rú lên vì sợ, sợ là cái lần trước em gặp có thể chính là người phụ nữ này. Còn bố em lại tưởng là con ma nó theo em về nhà rồi dọa em nên bố em vác dao rựa vừa nhìn ra cửa vừa chửi: ĐM con này tao có làm gì mày mà mày theo quấy phá nhà tao hả, đm mày ở đây tao chém chết, cút cm mày đi. Mẹ em mới nhẹ nhàng bảo em là con thấy gì à, sao con lại khóc... em mới kể là em khóc vì sợ chứ không phải nhìn thấy gì :)) sau bố em với kể với mẹ em chuyện đã xảy ra như nào. Mẹ em mới bảo có phải cái đứa mà lần trước anh gặp rồi về kể không? Hóa ra là có thật à :((

Khoảng mấy tháng sau thì vào mùa lạnh nó heo hút lắm, ông chú đấy thì làm phụ cho máy cày nên hay phải đi đêm về, hôm đó chú đi xuống xã tập trung để bảo dưỡng máy cầy chuẩn bị vào vụ, xong việc cũng phải tầm 12h - 1h sáng chú về qua đó, đề phòng trước nên lúc về chú có mang theo cái tuýp sắt phòng thân. Về đến cái cống đó thì lại nghe thấy tiếng khóc, chú định đạp nhanh đi về vì mưa phùn và lạnh nên ko muốn xuống nữa, tiếng khóc ngày càng to và hình bóng người phụ nữa ấy xuất hiện lờ mờ, chỉ tiếng khóc là rất rõ, chú mới lia đèn pin sang thì đúng người phụ nữ lần trước chú gặp, quần áo ướt sũng còn thấy cả những giọt nước nhỏ xuống như vừa ở dưới sông lên. Chú phanh xe lại hỏi ai đấy sao giờ này còn ngồi đây khóc? Người phụ nữ đó lại đứng dậy đi bộ về phía trong cánh đồng mà không nói gì, chú bực mình vứt xe đó rồi cầm tuýp sắt đuổi theo, đuổi được một đoạn thì nhìn thấy dưới đường có con rắn nên chú dừng lại rọi đèn pin vào con rắn định cầm tuýp sắt đập nó, trong lúc đó chú lại rọi đèn về phía cô gái kia xem để định đuổi tiếp nhưng mà cô gái đó đã ko thấy đâu nữa, chú cũng không đập con rắn đó nữa mà quay lại lấy xe đi về. Rùng rợn hơn là lúc chú bám vào cái xe đạp thì xe toàn bùn đất (bùn tanh của đáy ao hồ, cụ nào ở quê mới hình dung ra được) mặc dù trời chỉ mưa phùn, xe chú vẫn dựng lối đường đi và giờ đó không có một bóng người qua lại. Chú lặng lẽ rọi đèn pin vặt ít cỏ ở ven đường rồi lau qua yên xe lên xe đạp về nhà.

Em sẽ tiếp tục kể về con đường này ở phần sau ạ.
Em xin tiếp kể tiếp cho các cụ truyện em gặp trực tiếp 4:
Ngày đó em học khoảng lớp 6 (1995-1996) thanh niên xóm bọn em có phong trào dậy sớm rủ nhau đi đá bóng ở sân trường học cách nhà khoảng 1km. Hôm đó em lại ngủ dưới nhà bác em do có 2 ông anh sàn sàn tuổi bọn em chơi với nhau, nhà bác em gần trường hơn nên dự định là em dậy sớm rồi ra sân bóng luôn. Nửa đêm em buồn đi tè nên bọ dậy lọ mọ định ra sân đứng tè ra vườn trước cửa do nhà vệ sinh thì ở xa nhà lắm (Nhà đến sân đến khoảng đất trống nhỏ trồng mấy cây linh tinh rồi đến cái ao). Trời tờ mờ sáng nhưng lại mưa lạnh nên em đứng trên bờ hè cẩu xuống sân, đang cẩu thì giật mình có một người con gái cứ đứng ở dưới gốc cây nhãn ở góc ao cạnh ngõ. Lúc đó em run lắm nhưng do tè chưa xong nên đành cố rặn cho ra nhanh, vừa tè em vừa nhìn xem là người hay là ma, em nghĩ mưa thế này mà cứ đứng ở đó không có áo mưa hay mũ nón gì thì chắc là ma rồi. Em bình tĩnh định thần nhìn kỹ thì người phụ nữ ấy đi sang góc ao bên kia mà lạ cái là lối đi đấy không thể đi được vì cây cối um tùm, khi sang đến bên kia thì người đó cứ cúi xuống góc ao rồi lại đứng lên đi về góc ao bên này (chỗ em đứng nhìn ra đến chỗ góc ao chỉ tầm 30m nên nhìn rất rõ đó là người chỉ ko rõ mặt và tóc dài buộc đằng sau, em lại đoán chắc đó là người đi cất vó tép (ngày đó thi thoảng có người hay đi cất vó tép ban đêm) bỗng ùm! Tiếng người phụ nữ đó nhảy xuống ao, em giật mình té chạy vào gọi bác em dậy.
Bác trai thì ngồi dậy bật lửa châm đèn dầu lên xem có chuyện gì rồi em kể sự việc, bác không nói gì bảo không sao đâu đi ngủ đi, bác gái nằm ở giường nói vọng theo.
Nó lại về à?
Bác trai bảo chắc thế. Rồi 2 bác bảo đi ngủ đi.
Em sợ quá lên giường nằm ôm chặt ông anh rồi ngủ tiếp. Nhưng từ lúc đó em cũng không ngủ được mà cứ nằm chờ trời sáng nhanh để về nhà. Em không giám dậy đi đá bóng nữa với lại trời mưa chắc mọi người không đi đá bóng.
Em có về kể lại chuyện với bố mẹ em, khoảng tháng sau giỗ cụ nên tổ chức ở dưới nhà bác em. Con cháu tụ tập đông đủ và cậu em con nhà cô cũng tầm tuổi em, cậu em vạch chim tè xuống gốc cây nhãn xong đến lúc vào mâm ăn cơm thì cầu ấy cứ nôn ọe rồi vã mồ hôi, mọi người bảo cảm gió. Một lúc sau bác gái hỏi có nghịch gì ở ngoài góc ao không thì cả nhóm trẻ con đồng thanh là nó đái ở gốc cây nhãn. Vật là bác không nói rằng gì lấy tiền vàng với hương mang ra đấy đốt rồi khấn vái. Đến chiều vẫn không được nên định đưa đi viện thì bác gái bảo mẹ cậu em là ra khấn xin lại xem có được không con dại cái mang. Mẹ cậu em ra khấn xong khóc lóc các kiểu thì lạ thay là cậu em tỉnh dần rồi kêu đói và ăn rõ lắm.
Lúc đó bác gái mới kể là ở góc ao đó có đứa con gái trẻ nó ngã từ trên cây nhãn xuống rồi chết cũng lâu rồi từ ngày bác chưa lấy chồng về đây, cũng không biết là người khôn hay dại nữa. Lúc bác mới về làm dâu thì sáng sớm dậy ra cầu ao vo gạo nấu cơm sáng thì gặp người phụ nữ ở đó bác sợ quá hét toáng lên rồi mấy hôm sau không giám dậy sớm. Sau bác trai kể là nó là ma lành không hại ai đâu, ngày nưa gió hay những ngày âm u nó hay hiện về không biết là lý do gì nhưng nó chỉ đứng ở đấy chứ không làm gì cả, gặp nhiều thành quen. Sau đó dần dần bác gái cũng quen dần với việc gặp nó (một năm ít nhất cũng gặp 3 đến 4 lần) bác bảo lúc gặp thì kệ cứ coi như người bình thường và bảo "a di đà phật tôi không thù không oán xin đừng làm hại tôi, âm dương cách biệt, người có ân oán gì thì về báo mộng để giúp, ngày rằm và mùng 1 tôi sẽ hương hoa đầy đủ..."
Từ đó bọn trẻ con chúng em không ai giám bén bảng vào chỗ đó mặc dù nó ngay đầu ngõ và là lối đi lại hàng ngày. À điều đặc biệt là nhà bác em kể cả đến bây giờ cũng không hề có ai mê tín gì nhé.

Em sẽ tiếp tục kể câu chuyện thực tế khủng khiếp của trò trẻ con nghịch dại.
 

UltraMod

Xe tăng
Biển số
OF-592828
Ngày cấp bằng
1/10/18
Số km
1,429
Động cơ
143,837 Mã lực
Website
trendyeyewear.vn
Nay mát trời cụ "lôi thôi" không vào nhỉ?
 

skype0211

Xe tăng
Biển số
OF-390969
Ngày cấp bằng
7/11/15
Số km
1,177
Động cơ
242,257 Mã lực
Em xin tiếp kể tiếp cho các cụ truyện em gặp trực tiếp 4:
Ngày đó em học khoảng lớp 6 (1995-1996) thanh niên xóm bọn em có phong trào dậy sớm rủ nhau đi đá bóng ở sân trường học cách nhà khoảng 1km. Hôm đó em lại ngủ dưới nhà bác em do có 2 ông anh sàn sàn tuổi bọn em chơi với nhau, nhà bác em gần trường hơn nên dự định là em dậy sớm rồi ra sân bóng luôn. Nửa đêm em buồn đi tè nên bọ dậy lọ mọ định ra sân đứng tè ra vườn trước cửa do nhà vệ sinh thì ở xa nhà lắm (Nhà đến sân đến khoảng đất trống nhỏ trồng mấy cây linh tinh rồi đến cái ao). Trời tờ mờ sáng nhưng lại mưa lạnh nên em đứng trên bờ hè cẩu xuống sân, đang cẩu thì giật mình có một người con gái cứ đứng ở dưới gốc cây nhãn ở góc ao cạnh ngõ. Lúc đó em run lắm nhưng do tè chưa xong nên đành cố rặn cho ra nhanh, vừa tè em vừa nhìn xem là người hay là ma, em nghĩ mưa thế này mà cứ đứng ở đó không có áo mưa hay mũ nón gì thì chắc là ma rồi. Em bình tĩnh định thần nhìn kỹ thì người phụ nữ ấy đi sang góc ao bên kia mà lạ cái là lối đi đấy không thể đi được vì cây cối um tùm, khi sang đến bên kia thì người đó cứ cúi xuống góc ao rồi lại đứng lên đi về góc ao bên này (chỗ em đứng nhìn ra đến chỗ góc ao chỉ tầm 30m nên nhìn rất rõ đó là người chỉ ko rõ mặt và tóc dài buộc đằng sau, em lại đoán chắc đó là người đi cất vó tép (ngày đó thi thoảng có người hay đi cất vó tép ban đêm) bỗng ùm! Tiếng người phụ nữ đó nhảy xuống ao, em giật mình té chạy vào gọi bác em dậy.
Bác trai thì ngồi dậy bật lửa châm đèn dầu lên xem có chuyện gì rồi em kể sự việc, bác không nói gì bảo không sao đâu đi ngủ đi, bác gái nằm ở giường nói vọng theo.
Nó lại về à?
Bác trai bảo chắc thế. Rồi 2 bác bảo đi ngủ đi.
Em sợ quá lên giường nằm ôm chặt ông anh rồi ngủ tiếp. Nhưng từ lúc đó em cũng không ngủ được mà cứ nằm chờ trời sáng nhanh để về nhà. Em không giám dậy đi đá bóng nữa với lại trời mưa chắc mọi người không đi đá bóng.
Em có về kể lại chuyện với bố mẹ em, khoảng tháng sau giỗ cụ nên tổ chức ở dưới nhà bác em. Con cháu tụ tập đông đủ và cậu em con nhà cô cũng tầm tuổi em, cậu em vạch chim tè xuống gốc cây nhãn xong đến lúc vào mâm ăn cơm thì cầu ấy cứ nôn ọe rồi vã mồ hôi, mọi người bảo cảm gió. Một lúc sau bác gái hỏi có nghịch gì ở ngoài góc ao không thì cả nhóm trẻ con đồng thanh là nó đái ở gốc cây nhãn. Vật là bác không nói rằng gì lấy tiền vàng với hương mang ra đấy đốt rồi khấn vái. Đến chiều vẫn không được nên định đưa đi viện thì bác gái bảo mẹ cậu em là ra khấn xin lại xem có được không con dại cái mang. Mẹ cậu em ra khấn xong khóc lóc các kiểu thì lạ thay là cậu em tỉnh dần rồi kêu đói và ăn rõ lắm.
Lúc đó bác gái mới kể là ở góc ao đó có đứa con gái trẻ nó ngã từ trên cây nhãn xuống rồi chết cũng lâu rồi từ ngày bác chưa lấy chồng về đây, cũng không biết là người khôn hay dại nữa. Lúc bác mới về làm dâu thì sáng sớm dậy ra cầu ao vo gạo nấu cơm sáng thì gặp người phụ nữ ở đó bác sợ quá hét toáng lên rồi mấy hôm sau không giám dậy sớm. Sau bác trai kể là nó là ma lành không hại ai đâu, ngày nưa gió hay những ngày âm u nó hay hiện về không biết là lý do gì nhưng nó chỉ đứng ở đấy chứ không làm gì cả, gặp nhiều thành quen. Sau đó dần dần bác gái cũng quen dần với việc gặp nó (một năm ít nhất cũng gặp 3 đến 4 lần) bác bảo lúc gặp thì kệ cứ coi như người bình thường và bảo "a di đà phật tôi không thù không oán xin đừng làm hại tôi, âm dương cách biệt, người có ân oán gì thì về báo mộng để giúp, ngày rằm và mùng 1 tôi sẽ hương hoa đầy đủ..."
Từ đó bọn trẻ con chúng em không ai giám bén bảng vào chỗ đó mặc dù nó ngay đầu ngõ và là lối đi lại hàng ngày. À điều đặc biệt là nhà bác em kể cả đến bây giờ cũng không hề có ai mê tín gì nhé.

Em sẽ tiếp tục kể câu chuyện thực tế khủng khiếp của trò trẻ con nghịch dại.
Đất nhà mình thì nên làm gì đó tiễn vong kia đi chứ cụ, quanh quẩn trong đất nhà mình không hay lắm. Nhà bác cụ giờ ntn rồi ạ, còn gặp vong kia ko cụ.
 

herotran8

Xe tăng
Biển số
OF-120240
Ngày cấp bằng
11/11/11
Số km
1,194
Động cơ
728,205 Mã lực
Em xin tiếp kể tiếp cho các cụ truyện em gặp trực tiếp 4:
Ngày đó em học khoảng lớp 6 (1995-1996) thanh niên xóm bọn em có phong trào dậy sớm rủ nhau đi đá bóng ở sân trường học cách nhà khoảng 1km. Hôm đó em lại ngủ dưới nhà bác em do có 2 ông anh sàn sàn tuổi bọn em chơi với nhau, nhà bác em gần trường hơn nên dự định là em dậy sớm rồi ra sân bóng luôn. Nửa đêm em buồn đi tè nên bọ dậy lọ mọ định ra sân đứng tè ra vườn trước cửa do nhà vệ sinh thì ở xa nhà lắm (Nhà đến sân đến khoảng đất trống nhỏ trồng mấy cây linh tinh rồi đến cái ao). Trời tờ mờ sáng nhưng lại mưa lạnh nên em đứng trên bờ hè cẩu xuống sân, đang cẩu thì giật mình có một người con gái cứ đứng ở dưới gốc cây nhãn ở góc ao cạnh ngõ. Lúc đó em run lắm nhưng do tè chưa xong nên đành cố rặn cho ra nhanh, vừa tè em vừa nhìn xem là người hay là ma, em nghĩ mưa thế này mà cứ đứng ở đó không có áo mưa hay mũ nón gì thì chắc là ma rồi. Em bình tĩnh định thần nhìn kỹ thì người phụ nữ ấy đi sang góc ao bên kia mà lạ cái là lối đi đấy không thể đi được vì cây cối um tùm, khi sang đến bên kia thì người đó cứ cúi xuống góc ao rồi lại đứng lên đi về góc ao bên này (chỗ em đứng nhìn ra đến chỗ góc ao chỉ tầm 30m nên nhìn rất rõ đó là người chỉ ko rõ mặt và tóc dài buộc đằng sau, em lại đoán chắc đó là người đi cất vó tép (ngày đó thi thoảng có người hay đi cất vó tép ban đêm) bỗng ùm! Tiếng người phụ nữ đó nhảy xuống ao, em giật mình té chạy vào gọi bác em dậy.
Bác trai thì ngồi dậy bật lửa châm đèn dầu lên xem có chuyện gì rồi em kể sự việc, bác không nói gì bảo không sao đâu đi ngủ đi, bác gái nằm ở giường nói vọng theo.
Nó lại về à?
Bác trai bảo chắc thế. Rồi 2 bác bảo đi ngủ đi.
Em sợ quá lên giường nằm ôm chặt ông anh rồi ngủ tiếp. Nhưng từ lúc đó em cũng không ngủ được mà cứ nằm chờ trời sáng nhanh để về nhà. Em không giám dậy đi đá bóng nữa với lại trời mưa chắc mọi người không đi đá bóng.
Em có về kể lại chuyện với bố mẹ em, khoảng tháng sau giỗ cụ nên tổ chức ở dưới nhà bác em. Con cháu tụ tập đông đủ và cậu em con nhà cô cũng tầm tuổi em, cậu em vạch chim tè xuống gốc cây nhãn xong đến lúc vào mâm ăn cơm thì cầu ấy cứ nôn ọe rồi vã mồ hôi, mọi người bảo cảm gió. Một lúc sau bác gái hỏi có nghịch gì ở ngoài góc ao không thì cả nhóm trẻ con đồng thanh là nó đái ở gốc cây nhãn. Vật là bác không nói rằng gì lấy tiền vàng với hương mang ra đấy đốt rồi khấn vái. Đến chiều vẫn không được nên định đưa đi viện thì bác gái bảo mẹ cậu em là ra khấn xin lại xem có được không con dại cái mang. Mẹ cậu em ra khấn xong khóc lóc các kiểu thì lạ thay là cậu em tỉnh dần rồi kêu đói và ăn rõ lắm.
Lúc đó bác gái mới kể là ở góc ao đó có đứa con gái trẻ nó ngã từ trên cây nhãn xuống rồi chết cũng lâu rồi từ ngày bác chưa lấy chồng về đây, cũng không biết là người khôn hay dại nữa. Lúc bác mới về làm dâu thì sáng sớm dậy ra cầu ao vo gạo nấu cơm sáng thì gặp người phụ nữ ở đó bác sợ quá hét toáng lên rồi mấy hôm sau không giám dậy sớm. Sau bác trai kể là nó là ma lành không hại ai đâu, ngày nưa gió hay những ngày âm u nó hay hiện về không biết là lý do gì nhưng nó chỉ đứng ở đấy chứ không làm gì cả, gặp nhiều thành quen. Sau đó dần dần bác gái cũng quen dần với việc gặp nó (một năm ít nhất cũng gặp 3 đến 4 lần) bác bảo lúc gặp thì kệ cứ coi như người bình thường và bảo "a di đà phật tôi không thù không oán xin đừng làm hại tôi, âm dương cách biệt, người có ân oán gì thì về báo mộng để giúp, ngày rằm và mùng 1 tôi sẽ hương hoa đầy đủ..."
Từ đó bọn trẻ con chúng em không ai giám bén bảng vào chỗ đó mặc dù nó ngay đầu ngõ và là lối đi lại hàng ngày. À điều đặc biệt là nhà bác em kể cả đến bây giờ cũng không hề có ai mê tín gì nhé.

Em sẽ tiếp tục kể câu chuyện thực tế khủng khiếp của trò trẻ con nghịch dại.
Mời cụ chén rượu!
Năm 96-97 gì đó, em học cấp 3 xa nhà, trọ gần bãi rác thanh xuân, đài phát thanh mễ trì. Hồi đó em học rất chăm, toàn học đến 2-3h đêm mới ngủ. Trước khi ngủ bao giờ cũng ko quên chạy ra trước sân nhà trọ tè một bãi. Có một lần đang tè, mắt lim dim khoan khoái nhìn chếch về phía rặng cây nhà hàng xóm em thấy hình một người phụ nữ mặc áo trắng, tóc đen xoã vai 2 been, ko rõ mặt. Ôi giời ơi, em dựng hết tóc gáy, rùng mình nhìn kỹ lại thì ko thấy đâu nữa. Kể từ hôm đó em cũng tranh thủ tè sớm hoặc tè rất gần cửa nhà trọ, nơi ánh sáng bóng đèn nhà trọ còn hắt tới😆
 

UltraMod

Xe tăng
Biển số
OF-592828
Ngày cấp bằng
1/10/18
Số km
1,429
Động cơ
143,837 Mã lực
Website
trendyeyewear.vn

HoaMaudon

Xe tăng
Biển số
OF-344992
Ngày cấp bằng
1/12/14
Số km
1,990
Động cơ
298,610 Mã lực
Em xin tiếp kể tiếp cho các cụ truyện em gặp trực tiếp 4:
Ngày đó em học khoảng lớp 6 (1995-1996) thanh niên xóm bọn em có phong trào dậy sớm rủ nhau đi đá bóng ở sân trường học cách nhà khoảng 1km. Hôm đó em lại ngủ dưới nhà bác em do có 2 ông anh sàn sàn tuổi bọn em chơi với nhau, nhà bác em gần trường hơn nên dự định là em dậy sớm rồi ra sân bóng luôn. Nửa đêm em buồn đi tè nên bọ dậy lọ mọ định ra sân đứng tè ra vườn trước cửa do nhà vệ sinh thì ở xa nhà lắm (Nhà đến sân đến khoảng đất trống nhỏ trồng mấy cây linh tinh rồi đến cái ao). Trời tờ mờ sáng nhưng lại mưa lạnh nên em đứng trên bờ hè cẩu xuống sân, đang cẩu thì giật mình có một người con gái cứ đứng ở dưới gốc cây nhãn ở góc ao cạnh ngõ. Lúc đó em run lắm nhưng do tè chưa xong nên đành cố rặn cho ra nhanh, vừa tè em vừa nhìn xem là người hay là ma, em nghĩ mưa thế này mà cứ đứng ở đó không có áo mưa hay mũ nón gì thì chắc là ma rồi. Em bình tĩnh định thần nhìn kỹ thì người phụ nữ ấy đi sang góc ao bên kia mà lạ cái là lối đi đấy không thể đi được vì cây cối um tùm, khi sang đến bên kia thì người đó cứ cúi xuống góc ao rồi lại đứng lên đi về góc ao bên này (chỗ em đứng nhìn ra đến chỗ góc ao chỉ tầm 30m nên nhìn rất rõ đó là người chỉ ko rõ mặt và tóc dài buộc đằng sau, em lại đoán chắc đó là người đi cất vó tép (ngày đó thi thoảng có người hay đi cất vó tép ban đêm) bỗng ùm! Tiếng người phụ nữ đó nhảy xuống ao, em giật mình té chạy vào gọi bác em dậy.
Bác trai thì ngồi dậy bật lửa châm đèn dầu lên xem có chuyện gì rồi em kể sự việc, bác không nói gì bảo không sao đâu đi ngủ đi, bác gái nằm ở giường nói vọng theo.
Nó lại về à?
Bác trai bảo chắc thế. Rồi 2 bác bảo đi ngủ đi.
Em sợ quá lên giường nằm ôm chặt ông anh rồi ngủ tiếp. Nhưng từ lúc đó em cũng không ngủ được mà cứ nằm chờ trời sáng nhanh để về nhà. Em không giám dậy đi đá bóng nữa với lại trời mưa chắc mọi người không đi đá bóng.
Em có về kể lại chuyện với bố mẹ em, khoảng tháng sau giỗ cụ nên tổ chức ở dưới nhà bác em. Con cháu tụ tập đông đủ và cậu em con nhà cô cũng tầm tuổi em, cậu em vạch chim tè xuống gốc cây nhãn xong đến lúc vào mâm ăn cơm thì cầu ấy cứ nôn ọe rồi vã mồ hôi, mọi người bảo cảm gió. Một lúc sau bác gái hỏi có nghịch gì ở ngoài góc ao không thì cả nhóm trẻ con đồng thanh là nó đái ở gốc cây nhãn. Vật là bác không nói rằng gì lấy tiền vàng với hương mang ra đấy đốt rồi khấn vái. Đến chiều vẫn không được nên định đưa đi viện thì bác gái bảo mẹ cậu em là ra khấn xin lại xem có được không con dại cái mang. Mẹ cậu em ra khấn xong khóc lóc các kiểu thì lạ thay là cậu em tỉnh dần rồi kêu đói và ăn rõ lắm.
Lúc đó bác gái mới kể là ở góc ao đó có đứa con gái trẻ nó ngã từ trên cây nhãn xuống rồi chết cũng lâu rồi từ ngày bác chưa lấy chồng về đây, cũng không biết là người khôn hay dại nữa. Lúc bác mới về làm dâu thì sáng sớm dậy ra cầu ao vo gạo nấu cơm sáng thì gặp người phụ nữ ở đó bác sợ quá hét toáng lên rồi mấy hôm sau không giám dậy sớm. Sau bác trai kể là nó là ma lành không hại ai đâu, ngày nưa gió hay những ngày âm u nó hay hiện về không biết là lý do gì nhưng nó chỉ đứng ở đấy chứ không làm gì cả, gặp nhiều thành quen. Sau đó dần dần bác gái cũng quen dần với việc gặp nó (một năm ít nhất cũng gặp 3 đến 4 lần) bác bảo lúc gặp thì kệ cứ coi như người bình thường và bảo "a di đà phật tôi không thù không oán xin đừng làm hại tôi, âm dương cách biệt, người có ân oán gì thì về báo mộng để giúp, ngày rằm và mùng 1 tôi sẽ hương hoa đầy đủ..."
Từ đó bọn trẻ con chúng em không ai giám bén bảng vào chỗ đó mặc dù nó ngay đầu ngõ và là lối đi lại hàng ngày. À điều đặc biệt là nhà bác em kể cả đến bây giờ cũng không hề có ai mê tín gì nhé.

Em sẽ tiếp tục kể câu chuyện thực tế khủng khiếp của trò trẻ con nghịch dại.
Chuyện của Cụ thực quá, Cụ kể tiếp đi ạ
 

Gato2009

Xe điện
Biển số
OF-53653
Ngày cấp bằng
26/12/09
Số km
3,154
Động cơ
346,565 Mã lực
Các cụ hạ hoả ạ....

Mạng xã hội như 1 cái chợ. Có cô bán cốm xinh xẻo dễ thương mà ế ẩm, có bà bán tôm cá chua ngoa đanh đá nhưng đắt khách.

Chúng ta lên mạng, như đi chợ. Đồ ngon thì mua, đồ ươn thì lặng lẽ lướt qua. Người khó chịu thì bỏ qua, mà người mình thích thì lưu lại đôi dòng, cụng ly vodka.

Tu chùa, chẳng bằng tu chợ.
Kính các cụ mợ.
Em cho là cụ nhầm chỗ này, đây không phải cái chợ, bởi có mua bán gì đâu, nên cụ so sánh thớt với cái chợ e là hơi khiêm cưỡng. em ủng hộ ý kiến cụ LÃO CANH NÔNG.
 

Gato2009

Xe điện
Biển số
OF-53653
Ngày cấp bằng
26/12/09
Số km
3,154
Động cơ
346,565 Mã lực
Cái này theo tiết khí Mợ ạ
Chi tiết Mợ đọc theo lịch của người Trung Hoa cổ, tuy chính lịch tính theo Mặt Trăng, nhưng họ (người Trung Hoa) vẫn sử dụng nhuần nhuyễn cả lịch theo Mặt Trời thể hiện qua hệ thống Tiết (Khí), căn cứ theo các vị trí tương quan giữa Trái Đất và Mặt trời trong quỹ đạo

Lập xuân, Vũ thủy, Kinh trập, Xuân phân, Thanh minh, Cốc vũ
Lập hạ, Tiểu mãn, Mang chủng, Hạ chí, Tiểu thử, Đại thử
Lập thu, Xử thử, Bạch lộ, Thu phân, Hàn lộ, Sương giáng
Lập đông, Tiểu tuyết, Đại tuyết, Đông chí, Tiểu hàn, Đại hàn
Em cho là cái đó đúng, không sai, nhưng chưa đủ, bởi ngay trong thời gian dương cực thịnh như tháng 6, 7... thì vẫn có nơi nào đó, thời điểm nào đó âm thịnh dương suy, ví dụ ngày mà các cụ gọi là giở giời (thơif tiết thay đổi, nóng lạnh bất thường, chợt mưa chợt nắng...)
 

giólangthang

Xe điện
Biển số
OF-373168
Ngày cấp bằng
10/7/15
Số km
3,733
Động cơ
593,219 Mã lực
Nơi ở
Đó đây, langthang
Em cho là cái đó đúng, không sai, nhưng chưa đủ, bởi ngay trong thời gian dương cực thịnh như tháng 6, 7... thì vẫn có nơi nào đó, thời điểm nào đó âm thịnh dương suy, ví dụ ngày mà các cụ gọi là giở giời (thơif tiết thay đổi, nóng lạnh bất thường, chợt mưa chợt nắng...)
mỗi Người cũng có những lúc nắng, lúc mưa, lúc dương, lúc âm, zở zời như đến kì ...
 

cuhaifus

Xe container
Biển số
OF-7216
Ngày cấp bằng
18/7/07
Số km
5,939
Động cơ
486,167 Mã lực
Hôm nay, cũng vài ngày em mới lượn qua chỗ chi nhánh ( covid nên dừng sản xuất, sắp phá sản). Chui vào phòng bảo vệ làm chén nước chẻ, em ngồi cắm cúi đọc mấy tin trên báo về covid và sô bít. Bình thường em hay ngồi nói chuyện với ông bảo vệ trực ca, nhưng ông trực hôm nay em không hợp cạ lắm ( ông này bộ đội, lái xe và là . Ảng viên ( em cũng là ảng viên) nhưng không khoái vì ông ý khéo quá, lại toàn chuyện kiểu " học tập theo tấm gương ...". Đang mải mê đọc tin thì ông kia nói " anh có biết tin gì không?" " tin gì anh?" Em hỏi nhưng mặt vẫn cắm vào điện thoại ( theo tuổi thì em phải gọi ông ý bằng chú). " bên cạnh có người vừa mất đấy" ông bv tiếp lời. " thế hả anh" em nói nhưng vẫn cắm cúi đọc tin trên điện thoại. Ngập ngừng một lúc thì ông bv laih thỏ thẻ " nói anh không tin, nhưng mấy hôm trước xảy ra chuyện ý, tôi trực đêm nên chứng kiến chuyện lạ lắm". Ồ, câu chuyện có vẻ hấp dẫn, em bỏ điện thoại xuống, quay sang nhìn ông ý " thế hả anh, chuyện gì thế?"
Cụ cũng đảng viên nhưng mà tốt đúng ko :D
 

cuhaifus

Xe container
Biển số
OF-7216
Ngày cấp bằng
18/7/07
Số km
5,939
Động cơ
486,167 Mã lực
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top