Phật giáo dạy người ta đến để thực hành, không dạy người cách đọc văn bản và hiểu theo cách tư duy cá nhân của người đọc cụ ah.
Khi nào thực hành xong hãy kết luận PG nó là cái gì?
Ví dụ trước em có nói về con người và khả năng bơi đó.(Các cụ tự tư duy thôi, em không muốn tranh luận)
- Trong bất cứ chúng ta ai cũng có khả năng bơi, ngay từ lúc lọt lòng, cũng như là có Phật tánh từ lúc có măt trên đời này.
- Tuy nhiên sau 3-5 năm sau thi khả năng bơi đó tự nhiên mất đi, cũng như Phật tánh dần bị nghiệp lực che mất
- Vậy muốn bơi thì lại phải học lại. học càng sớm thfi khả năng bơi càng thành thục. cũng vậy xuất gia lánh đời ( duyên nghiệp) càng sớm càng tốt
- Sau khi biết bơi lại rồi thì khả năng này vĩnh viến không mất đi.( nên có rớt xuống nước vẫn có thể bơi bất cứ lúc nào) Cũng vậy, như khi đã giác ngộ rồi. Thì vĩnh viễn không bị luân hồi nữa ( vì không bị luân hồi nên có vào lục đạo cũng không bị cuốn theo nghiệp lực nữa)
Do vậy
1/ EM khẳng dịnh với cụ PG không phải là xuất thế trốn thoát trần tục, mà PG dạy con người ta hiểu và đối diện với thực tại. Khi hiểu và thực hành đúng theo đúng như thật lời Phật dạy, tức là lúc đã giác ngộ. Vì khi đã giác ngộ rồi, nên tự nhiên không bị đắm nhiễm vào lục đạo nữa, chứ không phải lúc đó họ muốn thoát ra xa rời thế tục, trái lại khi đã giác ngộ thì lại nhập thế để cứu độ hóa duyên cho người.( Khi được gọi là Phật có nghĩa là người đã giác ngộ rồi. tức là đã đạt Niết bàn, nhưng Phật vẫn ung dung tụ tại trong trần lao để thuyết pháp độ sanh, vẫn bị tha nhân vô minh phỉ báng, vẫn bị "kim thương, mã mạch" dù là Hữu dư y Niết bàn)
2/ Lúc mà nên xuất thế nhất là lúc bắt đầu tu tập, do để hạn chế bớt nghịch duyên, và tập trung vào tu hành , nên mới xuất thế( khiên nhiều người nghĩ sai về Phật giáo). Đó là quá trình tu tập chứ không phải mục đích của Phật giáo. Cũng giống như bất cứ ai khi học môn gì cũng phả tập trung để học, thì mới có thành tựu cao nhất.
Đó chính là Phật Giáo, nếu lệch đi thì chỉ là do mọi người hiểu chưa đầy đủ thôi.