[Funland] Nơi chia sẻ những câu chuyện Tâm linh trong cuộc sống thường ngày 2021 Vol 5

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,735
Động cơ
287,526 Mã lực
2 cmts này em mô tả qua chút:
Âm thanh rất nhẹ, nghe thấm sâu lắm…
Nhưng không gõ nhé, không như cách dùng dùi gỗ gõ vào thông thường, mà chỉ tỳ nhẹ vào miệng miết nhẹ cỡ 1/3 vành…
Miết qua 1 lần âm thanh ngân nhẹ…
Vẫn giữ tỳ vành miết lại lần nữa âm thanh lớn hơn, phấn khích…
Nhưng cứ thế miết vuốt 4-5 lần thì âm thanh tăng lớn đến choáng váng và phải dừng lại, chưa biết vuốt thêm thì đến mức nào. Đại khái đủ để thấy sự cộng hưởng nào đó rất đặc biệt của chất liệu đó, em nghĩ thầm không khác gì mình vặn volume amply ở nhà. Sự tăng lớn rất nhanh vẫn với chất âm đó, chất âm đặc biệt.
Bộ này 3 chiếc cho 3 kiểu âm thanh khác nhau, có khắc hoa văn rất thanh nhã, đều vô cùng ấn tượng.
Kỳ lạ quá cụ.
 

mypleasure

Xe buýt
Biển số
OF-156676
Ngày cấp bằng
13/9/12
Số km
964
Động cơ
373,847 Mã lực
Quy luật thì mọi thứ đều sẽ dần phát lộ thôi mà cụ, ta chỉ cần bật tính năng “tìm quanh đây” là có thể sẽ thấy những thứ kỳ diệu. :D
Nói vui thế chứ dù có phát lộ thì đa số cũng rất khó tiếp cận sâu để biết cụ thể, em cũng là may mắn thôi! :D
Cụ lại bẻ lái sang chủ đề hơi nhạy cảm, tự quản vào nhắc giờ. Mà cụ tìm cái gì đấy ạ? 🙂
 

XeChuaCo

Xe tăng
Biển số
OF-347591
Ngày cấp bằng
21/12/14
Số km
1,637
Động cơ
225,887 Mã lực
Quy luật thì mọi thứ đều sẽ dần phát lộ thôi mà cụ, ta chỉ cần bật tính năng “tìm quanh đây” là có thể sẽ thấy những thứ kỳ diệu. :D
Nói vui thế chứ dù có phát lộ thì đa số cũng rất khó tiếp cận sâu để biết cụ thể, em cũng là may mắn thôi! :D
Không có cụ chia sẽ thì có lẽ chẳng bao giờ em tin có thứ nó kinh ngạc như vậy.

Ông anh trai của em ngày xưa cũng 1 thời buôn bán đồ cổ, nhưng lúc đó em còn nhỏ nên cũng không hóng gì cả. Chỉ 1 lần ông ấy nói qua về cái ghế thời nhà Hồ cũng kỳ lạ lắm.
 
  • Vodka
Reactions: XPQ

prado2012

Xe container
Biển số
OF-141245
Ngày cấp bằng
9/5/12
Số km
7,795
Động cơ
443,282 Mã lực
2 cmts này em mô tả qua chút:
Âm thanh rất nhẹ, nghe thấm sâu lắm…
Nhưng không gõ nhé, không như cách dùng dùi gỗ gõ vào thông thường, mà chỉ tỳ nhẹ vào miệng miết nhẹ cỡ 1/3 vành…
Miết qua 1 lần âm thanh ngân nhẹ…
Vẫn giữ tỳ vành miết lại lần nữa âm thanh lớn hơn, phấn khích…
Nhưng cứ thế miết vuốt 4-5 lần thì âm thanh tăng lớn đến choáng váng và phải dừng lại, chưa biết vuốt thêm thì đến mức nào. Đại khái đủ để thấy sự cộng hưởng nào đó rất đặc biệt của chất liệu đó, em nghĩ thầm không khác gì mình vặn volume amply ở nhà. Sự tăng lớn rất nhanh vẫn với chất âm đó, chất âm đặc biệt.
Bộ này 3 chiếc cho 3 kiểu âm thanh khác nhau, có khắc hoa văn rất thanh nhã, đều vô cùng ấn tượng.
Không biết các cụ xưa gọi là gì cụ nhỉ? Kim loại nào mà có đặc tính kì lạ như vậy, con cháu giờ chạy xa ko kịp.
 

trauxanh

Xe cút kít
Biển số
OF-321342
Ngày cấp bằng
28/5/14
Số km
17,902
Động cơ
428,150 Mã lực
Không có cụ chia sẽ thì có lẽ chẳng bao giờ em tin có thứ nó kinh ngạc như vậy.

Ông anh trai của em ngày xưa cũng 1 thời buôn bán đồ cổ, nhưng lúc đó em còn nhỏ nên cũng không hóng gì cả. Chỉ 1 lần ông ấy nói qua về cái ghế thời nhà Hồ cũng kỳ lạ lắm.
Em cho rằng chắc chắn các thứ của Vua hoặc Triều đình xưa dùng hàng ngày hoặc cho tế lễ thì là đỉnh cao công nghệ/nghệ nhân/vật liệu rồi, ngoài dân không thể tới mức đó được, và đa phần chúng ta không thể tiếp cận để biết về sự tinh vi.
Còn số lượng thì chắc không chỉ có mấy cái này, đâu đó còn nữa chứ, nhưng ta chả gặp được thì cũng đành thôi. :D
 

trauxanh

Xe cút kít
Biển số
OF-321342
Ngày cấp bằng
28/5/14
Số km
17,902
Động cơ
428,150 Mã lực
Mợ prado2012
Lúc nghe, và khi về em có suy nghĩ là liệu có tinh thần liên quan đến tích “tiếng chuông Trấn Vũ” không?
Đại khái qua các tích dân gian thì thường được huyền thoại hoá, ước lệ hoá…nhưng ta xét cái cốt tinh thần của nó thôi. Thì em vừa nhờ cụ Gúc để tìm tích liên quan đến tiếng chuông…
Thôi ta cứ tưởng tượng xem sao, chứ ai dám khẳng định gì đâu, cho vui mà :D


Lại nói về ông Khổng Lồ thời Lý đúc chuông, được biết là vị Lý triều quốc sư Nguyễn Minh Không, với tên hiệu là Không Lộ thiền sư. Thần tích về thánh Nguyễn Minh Không cho biết, mẹ của ông là bà họ Dương đi cầu tự, đã nằm mộng gặp được Thái Thượng Lão Quân. Lão Quân chỉ cho bà Dương nuốt một con bò vàng (“Hoàng ngưu”) để có được đứa con Phật (“Phật tử”). Từ đó, bà có mang, sinh ra thánh Không Lộ.
Như vậy, ông Khổng Lồ đánh chuông là một kiếp giáng sinh của Thiên Đế Đế Thích qua điềm mộng bò thần vào thời Lý. Bài minh trên chiếc chuông ở đền Thiên Đế tại Cầu Váu viết, khi chuông đánh lên thì “Phật văn lâm giáng, quỷ kiến diệt vong” (Phật nghe mà giáng tới, quỷ thấy sẽ diệt vong).
Tiếng chuông của Thiên Đế là tiếng chuông hoằng dương đạo pháp, xua trừ tà quỷ, tích thiện gặp lành, truyền khắp nước Nam, theo dấu chân dẫn đường của con trâu vàng - Kim Ngưu. Xuất phát từ núi Tiên Du ở Bắc Ninh, trâu vàng mang theo đạo Bà La Môn giáo của Thiên Đế Khâu Đà La đã lan sang các vùng Hưng Yên, Hà Nam, rồi quay về Hà Nội mà ẩn trong lòng Hồ Tây. Tín ngưỡng thờ “Trời” (Thiên Đế) đã ẩn sâu dấu dưới những lớp văn hóa khác trong tâm thức người Việt. Chỉ cần thỉnh lên tiếng chuông của Trời Phật thì con trâu vàng, tinh thần của đạo, sẽ lại hiển hiện trên nhân gian.
 
Chỉnh sửa cuối:

prado2012

Xe container
Biển số
OF-141245
Ngày cấp bằng
9/5/12
Số km
7,795
Động cơ
443,282 Mã lực
Hay quá cụ trauxanh . Trước học thơ thì giải nghĩa chuông Trấn Vũ là chuông chùa, dân gian thì nôm na là vậy nhưng như thế này thì có thể là một pháp khí. Sau bao nhiêu năm các cụ cho con cháu được nhìn thấy, cái gì cũng có nguyên do, không phải tình cờ.
 

duchathoithoi

Xe tăng
Biển số
OF-697087
Ngày cấp bằng
4/9/19
Số km
1,406
Động cơ
112,400 Mã lực
Sau đận dịch trong miền Nam thì em nhảy việc chuyển sang chỗ làm mới với công việc chuyên môn xêm xêm chỗ cũ. Ở chỗ làm mới, do cũng " cưng cứng" tuổi và cũng biết tý nên ngoài chuyên môn được giao, em còn được sếp tín nhiệm giao cho nhiệm vụ " tuần, rằm mùng một nếu anh bận thì chú thay mặt anh thắp hương". Ờ, việc này thì đơn giản, em làm được, do trước đây ở chỗ làm cũ mình cũng chuyên làm rồi. Vì sếp bận thường xuyên nên hầu hết các buổi " thắp hương tuần rằm mùng một" đều em tự biên tự diễn. Mọi việc diễn ra bình thường, cho đến một hôm ( em nhớ là ngày rằm), hôm đó sau khi anh em bày biện lễ vật xong xuôi, em lên hương trên ban thờ thần linh thổ công. Vẫn như mọi lần ( bài khấn thì em thuộc vanh vách) nhưng không hiểu sao bữa ý lại khấn " ... vong linh già trẻ gái trai chết đường chết chợ chết không nơi nương tựa" khấn đến đây em choàng tỉnh giật mình nghĩ thầm " thôi nhầm rồi". Sau 1/10 giây định thần, nghĩ bụng " thôi trót rồi thì chét" nên em nhẩm nhẩm khấn cho hết. Trong lúc khấn gần xong, thực sự có cảm giác rất lạ, lúc ý cũng thoáng nghĩ, nhưng gạt đi nghĩ bụng do mình bị phân tâm vụ nhầm kia thôi. Xong xuôi việc khấn, em lững thững đi ra cổng bảo vệ ngồi uống nước ( ở chỗ cũ hay mới em có tật lê la ra cổng bảo vệ ngồi uống nước chè trong lúc rảnh). Phòng bảo vệ là căn phòng cấp 4, rộng và thoáng có cửa nhìn thẳng ra sân khu nhà văn phòng. Em ngồi nhâm nhi chén nước chè đưa mắt nhìn ra khu sân nhà văn phòng. Trời mùa đông lạnh, sân rợp bóng cây trứng cá nên cảm giác nó ảm đạm lạnh lẽo. Thoáng chút rùng mình, trong chớp mắt ý em cảm giác như ở sân có vài hình ảnh thoáng thoáng qua. Định thần thì không thấy gì, ngồi chém gió một lúc với cậu bảo vệ, em đi về khu văn phòng để nhắc anh em xin thụ lễ và hoá tiền vàng. Lúc băng qua cái đường bê tông để sang sân văn phòng, không hiểu bước thế quái nào mà em vấp ngã rúi đầu nhao về phía trước. Loạng choạng mấy bước xuýt thì ngã dập mặt, vừa sợ vừa bực mình, chợt nghĩ " éo hiểu sao lúc nãy mình lại khấn như vậy". Đi đến cửa văn phòng, vớ ngay được cậu em kỹ thuật nhìn sáng láng nhất đám em bảo " em vào đây, anh xin thụ lễ rồi hoá vàng giúp anh". Cậu này còn trẻ nhưng tính tình cẩn thận nên em cũng quý. Sau khi vái xin lễ em đưa tiền vàng cho cậu em mang ra chỗ hoá vàng rồi đứng trên bờ hè lơ đãng ngó cậu ta hoá. Trời mùa đông không mưa gió, nhưng tự nhiên em cảm thấy rất lạnh, bất giác rùng mình nổi hết da gà. Nhìn cậu em đang hoá vàng, lửa cháy đùng đùng cảm thấy ấm quá, em chạy 3-4 bước tính ra giúp cậu em một tay. Khi còn cách chỗ cậu em đang nửa đứng nửa ngồi ( vì cái chỗ hoá vàng hơi thấp) khoảng 2m thì bất ngờ gió ào ào thổi, tàn tro từ chỗ hoá vàng bùng lên bay tứ tung. Cậu em la toáng lên chạy vội qua một bên, quần áo mặt mũi lấm lem đầy tro bụi. " vậy là ngon đấy, các vị nhận lễ đấy" em nói trêu khi nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cu em. Buổi trưa, cơm nước xong xuôi ( chỗ em làm có nhà ăn tập thể) em lại lững thững ra phòng bảo vệ uống nước. Ông bảo vệ ( hôm ý chắc đổi ca nên sáng cậu trẻ trực, đến trưa em ra lại là ông già tuổi hơn em trực) đon đả " nay có chè mới đấy, anh vừa pha, chú thử xem thế nào". Tay keo ghế rồi thoăn thoắt rót hai chén nước, một chén đưa em, chén còn lại ông ý đưa lên ngang mũi ngửi ngửi hít hà. Công nhận chè thơm thật, nước xanh, chắc là ngon đây, nghĩ bụng thế rồi em đưa chén chè nhấp thử. " ậc ậc" ngụm nước chè còn chưa trôi qua họng thì em nấc cụt hai tiếng, xuýt thì chết sặc. Cảm giác thơm ngon của chè bay mất, đắng ngét cả mồm. " anh pha chè éo gì đặc quá, đắng kinh" " ơ, thế ak, thế để anh cho thêm nước" ông bảo vệ nói xong với tay lấy cái phích nước trong gầm bàn ra để đổ thêm nước sôi vào ấm. " bục" tiếng " bục" trầm đục như ném bịch cát sỏi vào tường, cái ruột phích vỡ bục, nước nóng chảy tung toé ra sàn nhả.
 

XeChuaCo

Xe tăng
Biển số
OF-347591
Ngày cấp bằng
21/12/14
Số km
1,637
Động cơ
225,887 Mã lực
Sau đận dịch trong miền Nam thì em nhảy việc chuyển sang chỗ làm mới với công việc chuyên môn xêm xêm chỗ cũ. Ở chỗ làm mới, do cũng " cưng cứng" tuổi và cũng biết tý nên ngoài chuyên môn được giao, em còn được sếp tín nhiệm giao cho nhiệm vụ " tuần, rằm mùng một nếu anh bận thì chú thay mặt anh thắp hương". Ờ, việc này thì đơn giản, em làm được, do trước đây ở chỗ làm cũ mình cũng chuyên làm rồi. Vì sếp bận thường xuyên nên hầu hết các buổi " thắp hương tuần rằm mùng một" đều em tự biên tự diễn. Mọi việc diễn ra bình thường, cho đến một hôm ( em nhớ là ngày rằm), hôm đó sau khi anh em bày biện lễ vật xong xuôi, em lên hương trên ban thờ thần linh thổ công. Vẫn như mọi lần ( bài khấn thì em thuộc vanh vách) nhưng không hiểu sao bữa ý lại khấn " ... vong linh già trẻ gái trai chết đường chết chợ chết không nơi nương tựa" khấn đến đây em choàng tỉnh giật mình nghĩ thầm " thôi nhầm rồi". Sau 1/10 giây định thần, nghĩ bụng " thôi trót rồi thì chét" nên em nhẩm nhẩm khấn cho hết. Trong lúc khấn gần xong, thực sự có cảm giác rất lạ, lúc ý cũng thoáng nghĩ, nhưng gạt đi nghĩ bụng do mình bị phân tâm vụ nhầm kia thôi. Xong xuôi việc khấn, em lững thững đi ra cổng bảo vệ ngồi uống nước ( ở chỗ cũ hay mới em có tật lê la ra cổng bảo vệ ngồi uống nước chè trong lúc rảnh). Phòng bảo vệ là căn phòng cấp 4, rộng và thoáng có cửa nhìn thẳng ra sân khu nhà văn phòng. Em ngồi nhâm nhi chén nước chè đưa mắt nhìn ra khu sân nhà văn phòng. Trời mùa đông lạnh, sân rợp bóng cây trứng cá nên cảm giác nó ảm đạm lạnh lẽo. Thoáng chút rùng mình, trong chớp mắt ý em cảm giác như ở sân có vài hình ảnh thoáng thoáng qua. Định thần thì không thấy gì, ngồi chém gió một lúc với cậu bảo vệ, em đi về khu văn phòng để nhắc anh em xin thụ lễ và hoá tiền vàng. Lúc băng qua cái đường bê tông để sang sân văn phòng, không hiểu bước thế quái nào mà em vấp ngã rúi đầu nhao về phía trước. Loạng choạng mấy bước xuýt thì ngã dập mặt, vừa sợ vừa bực mình, chợt nghĩ " éo hiểu sao lúc nãy mình lại khấn như vậy". Đi đến cửa văn phòng, vớ ngay được cậu em kỹ thuật nhìn sáng láng nhất đám em bảo " em vào đây, anh xin thụ lễ rồi hoá vàng giúp anh". Cậu này còn trẻ nhưng tính tình cẩn thận nên em cũng quý. Sau khi vái xin lễ em đưa tiền vàng cho cậu em mang ra chỗ hoá vàng rồi đứng trên bờ hè lơ đãng ngó cậu ta hoá. Trời mùa đông không mưa gió, nhưng tự nhiên em cảm thấy rất lạnh, bất giác rùng mình nổi hết da gà. Nhìn cậu em đang hoá vàng, lửa cháy đùng đùng cảm thấy ấm quá, em chạy 3-4 bước tính ra giúp cậu em một tay. Khi còn cách chỗ cậu em đang nửa đứng nửa ngồi ( vì cái chỗ hoá vàng hơi thấp) khoảng 2m thì bất ngờ gió ào ào thổi, tàn tro từ chỗ hoá vàng bùng lên bay tứ tung. Cậu em la toáng lên chạy vội qua một bên, quần áo mặt mũi lấm lem đầy tro bụi. " vậy là ngon đấy, các vị nhận lễ đấy" em nói trêu khi nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cu em. Buổi trưa, cơm nước xong xuôi ( chỗ em làm có nhà ăn tập thể) em lại lững thững ra phòng bảo vệ uống nước. Ông bảo vệ ( hôm ý chắc đổi ca nên sáng cậu trẻ trực, đến trưa em ra lại là ông già tuổi hơn em trực) đon đả " nay có chè mới đấy, anh vừa pha, chú thử xem thế nào". Tay keo ghế rồi thoăn thoắt rót hai chén nước, một chén đưa em, chén còn lại ông ý đưa lên ngang mũi ngửi ngửi hít hà. Công nhận chè thơm thật, nước xanh, chắc là ngon đây, nghĩ bụng thế rồi em đưa chén chè nhấp thử. " ậc ậc" ngụm nước chè còn chưa trôi qua họng thì em nấc cụt hai tiếng, xuýt thì chết sặc. Cảm giác thơm ngon của chè bay mất, đắng ngét cả mồm. " anh pha chè éo gì đặc quá, đắng kinh" " ơ, thế ak, thế để anh cho thêm nước" ông bảo vệ nói xong với tay lấy cái phích nước trong gầm bàn ra để đổ thêm nước sôi vào ấm. " bục" tiếng " bục" trầm đục như ném bịch cát sỏi vào tường, cái ruột phích vỡ bục, nước nóng chảy tung toé ra sàn nhả.
Ôn giời, cụ đây rồi, các cụ, các mợ ở đây cổ dài cả tấc rồi =))
 
Biển số
OF-520223
Ngày cấp bằng
7/7/17
Số km
1,228
Động cơ
186,328 Mã lực
Tuổi
48
Sau đận dịch trong miền Nam thì em nhảy việc chuyển sang chỗ làm mới với công việc chuyên môn xêm xêm chỗ cũ. Ở chỗ làm mới, do cũng " cưng cứng" tuổi và cũng biết tý nên ngoài chuyên môn được giao, em còn được sếp tín nhiệm giao cho nhiệm vụ " tuần, rằm mùng một nếu anh bận thì chú thay mặt anh thắp hương". Ờ, việc này thì đơn giản, em làm được, do trước đây ở chỗ làm cũ mình cũng chuyên làm rồi. Vì sếp bận thường xuyên nên hầu hết các buổi " thắp hương tuần rằm mùng một" đều em tự biên tự diễn. Mọi việc diễn ra bình thường, cho đến một hôm ( em nhớ là ngày rằm), hôm đó sau khi anh em bày biện lễ vật xong xuôi, em lên hương trên ban thờ thần linh thổ công. Vẫn như mọi lần ( bài khấn thì em thuộc vanh vách) nhưng không hiểu sao bữa ý lại khấn " ... vong linh già trẻ gái trai chết đường chết chợ chết không nơi nương tựa" khấn đến đây em choàng tỉnh giật mình nghĩ thầm " thôi nhầm rồi". Sau 1/10 giây định thần, nghĩ bụng " thôi trót rồi thì chét" nên em nhẩm nhẩm khấn cho hết. Trong lúc khấn gần xong, thực sự có cảm giác rất lạ, lúc ý cũng thoáng nghĩ, nhưng gạt đi nghĩ bụng do mình bị phân tâm vụ nhầm kia thôi. Xong xuôi việc khấn, em lững thững đi ra cổng bảo vệ ngồi uống nước ( ở chỗ cũ hay mới em có tật lê la ra cổng bảo vệ ngồi uống nước chè trong lúc rảnh). Phòng bảo vệ là căn phòng cấp 4, rộng và thoáng có cửa nhìn thẳng ra sân khu nhà văn phòng. Em ngồi nhâm nhi chén nước chè đưa mắt nhìn ra khu sân nhà văn phòng. Trời mùa đông lạnh, sân rợp bóng cây trứng cá nên cảm giác nó ảm đạm lạnh lẽo. Thoáng chút rùng mình, trong chớp mắt ý em cảm giác như ở sân có vài hình ảnh thoáng thoáng qua. Định thần thì không thấy gì, ngồi chém gió một lúc với cậu bảo vệ, em đi về khu văn phòng để nhắc anh em xin thụ lễ và hoá tiền vàng. Lúc băng qua cái đường bê tông để sang sân văn phòng, không hiểu bước thế quái nào mà em vấp ngã rúi đầu nhao về phía trước. Loạng choạng mấy bước xuýt thì ngã dập mặt, vừa sợ vừa bực mình, chợt nghĩ " éo hiểu sao lúc nãy mình lại khấn như vậy". Đi đến cửa văn phòng, vớ ngay được cậu em kỹ thuật nhìn sáng láng nhất đám em bảo " em vào đây, anh xin thụ lễ rồi hoá vàng giúp anh". Cậu này còn trẻ nhưng tính tình cẩn thận nên em cũng quý. Sau khi vái xin lễ em đưa tiền vàng cho cậu em mang ra chỗ hoá vàng rồi đứng trên bờ hè lơ đãng ngó cậu ta hoá. Trời mùa đông không mưa gió, nhưng tự nhiên em cảm thấy rất lạnh, bất giác rùng mình nổi hết da gà. Nhìn cậu em đang hoá vàng, lửa cháy đùng đùng cảm thấy ấm quá, em chạy 3-4 bước tính ra giúp cậu em một tay. Khi còn cách chỗ cậu em đang nửa đứng nửa ngồi ( vì cái chỗ hoá vàng hơi thấp) khoảng 2m thì bất ngờ gió ào ào thổi, tàn tro từ chỗ hoá vàng bùng lên bay tứ tung. Cậu em la toáng lên chạy vội qua một bên, quần áo mặt mũi lấm lem đầy tro bụi. " vậy là ngon đấy, các vị nhận lễ đấy" em nói trêu khi nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cu em. Buổi trưa, cơm nước xong xuôi ( chỗ em làm có nhà ăn tập thể) em lại lững thững ra phòng bảo vệ uống nước. Ông bảo vệ ( hôm ý chắc đổi ca nên sáng cậu trẻ trực, đến trưa em ra lại là ông già tuổi hơn em trực) đon đả " nay có chè mới đấy, anh vừa pha, chú thử xem thế nào". Tay keo ghế rồi thoăn thoắt rót hai chén nước, một chén đưa em, chén còn lại ông ý đưa lên ngang mũi ngửi ngửi hít hà. Công nhận chè thơm thật, nước xanh, chắc là ngon đây, nghĩ bụng thế rồi em đưa chén chè nhấp thử. " ậc ậc" ngụm nước chè còn chưa trôi qua họng thì em nấc cụt hai tiếng, xuýt thì chết sặc. Cảm giác thơm ngon của chè bay mất, đắng ngét cả mồm. " anh pha chè éo gì đặc quá, đắng kinh" " ơ, thế ak, thế để anh cho thêm nước" ông bảo vệ nói xong với tay lấy cái phích nước trong gầm bàn ra để đổ thêm nước sôi vào ấm. " bục" tiếng " bục" trầm đục như ném bịch cát sỏi vào tường, cái ruột phích vỡ bục, nước nóng chảy tung toé ra sàn nhả.
Năm Mới, Chúc Cụ Sức Khỏe - Thành Công, em theo dõi thớt và có theo dõi các chia sẻ của Cụ, nhưng sau đoạn chia sẻ về quê đám cưới và hình như thêm đoạn ĐẦM Cá thì cụ bận không chia sẻ tiếp được, mong cụ lại tiếp tục chia sẻ đều tay.
 

landaumuaxe

Xe điện
Biển số
OF-201728
Ngày cấp bằng
12/7/13
Số km
3,644
Động cơ
886,182 Mã lực
Nơi ở
Vô định
Sau đận dịch trong miền Nam thì em nhảy việc chuyển sang chỗ làm mới với công việc chuyên môn xêm xêm chỗ cũ. Ở chỗ làm mới, do cũng " cưng cứng" tuổi và cũng biết tý nên ngoài chuyên môn được giao, em còn được sếp tín nhiệm giao cho nhiệm vụ " tuần, rằm mùng một nếu anh bận thì chú thay mặt anh thắp hương". Ờ, việc này thì đơn giản, em làm được, do trước đây ở chỗ làm cũ mình cũng chuyên làm rồi. Vì sếp bận thường xuyên nên hầu hết các buổi " thắp hương tuần rằm mùng một" đều em tự biên tự diễn. Mọi việc diễn ra bình thường, cho đến một hôm ( em nhớ là ngày rằm), hôm đó sau khi anh em bày biện lễ vật xong xuôi, em lên hương trên ban thờ thần linh thổ công. Vẫn như mọi lần ( bài khấn thì em thuộc vanh vách) nhưng không hiểu sao bữa ý lại khấn " ... vong linh già trẻ gái trai chết đường chết chợ chết không nơi nương tựa" khấn đến đây em choàng tỉnh giật mình nghĩ thầm " thôi nhầm rồi". Sau 1/10 giây định thần, nghĩ bụng " thôi trót rồi thì chét" nên em nhẩm nhẩm khấn cho hết. Trong lúc khấn gần xong, thực sự có cảm giác rất lạ, lúc ý cũng thoáng nghĩ, nhưng gạt đi nghĩ bụng do mình bị phân tâm vụ nhầm kia thôi. Xong xuôi việc khấn, em lững thững đi ra cổng bảo vệ ngồi uống nước ( ở chỗ cũ hay mới em có tật lê la ra cổng bảo vệ ngồi uống nước chè trong lúc rảnh). Phòng bảo vệ là căn phòng cấp 4, rộng và thoáng có cửa nhìn thẳng ra sân khu nhà văn phòng. Em ngồi nhâm nhi chén nước chè đưa mắt nhìn ra khu sân nhà văn phòng. Trời mùa đông lạnh, sân rợp bóng cây trứng cá nên cảm giác nó ảm đạm lạnh lẽo. Thoáng chút rùng mình, trong chớp mắt ý em cảm giác như ở sân có vài hình ảnh thoáng thoáng qua. Định thần thì không thấy gì, ngồi chém gió một lúc với cậu bảo vệ, em đi về khu văn phòng để nhắc anh em xin thụ lễ và hoá tiền vàng. Lúc băng qua cái đường bê tông để sang sân văn phòng, không hiểu bước thế quái nào mà em vấp ngã rúi đầu nhao về phía trước. Loạng choạng mấy bước xuýt thì ngã dập mặt, vừa sợ vừa bực mình, chợt nghĩ " éo hiểu sao lúc nãy mình lại khấn như vậy". Đi đến cửa văn phòng, vớ ngay được cậu em kỹ thuật nhìn sáng láng nhất đám em bảo " em vào đây, anh xin thụ lễ rồi hoá vàng giúp anh". Cậu này còn trẻ nhưng tính tình cẩn thận nên em cũng quý. Sau khi vái xin lễ em đưa tiền vàng cho cậu em mang ra chỗ hoá vàng rồi đứng trên bờ hè lơ đãng ngó cậu ta hoá. Trời mùa đông không mưa gió, nhưng tự nhiên em cảm thấy rất lạnh, bất giác rùng mình nổi hết da gà. Nhìn cậu em đang hoá vàng, lửa cháy đùng đùng cảm thấy ấm quá, em chạy 3-4 bước tính ra giúp cậu em một tay. Khi còn cách chỗ cậu em đang nửa đứng nửa ngồi ( vì cái chỗ hoá vàng hơi thấp) khoảng 2m thì bất ngờ gió ào ào thổi, tàn tro từ chỗ hoá vàng bùng lên bay tứ tung. Cậu em la toáng lên chạy vội qua một bên, quần áo mặt mũi lấm lem đầy tro bụi. " vậy là ngon đấy, các vị nhận lễ đấy" em nói trêu khi nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cu em. Buổi trưa, cơm nước xong xuôi ( chỗ em làm có nhà ăn tập thể) em lại lững thững ra phòng bảo vệ uống nước. Ông bảo vệ ( hôm ý chắc đổi ca nên sáng cậu trẻ trực, đến trưa em ra lại là ông già tuổi hơn em trực) đon đả " nay có chè mới đấy, anh vừa pha, chú thử xem thế nào". Tay keo ghế rồi thoăn thoắt rót hai chén nước, một chén đưa em, chén còn lại ông ý đưa lên ngang mũi ngửi ngửi hít hà. Công nhận chè thơm thật, nước xanh, chắc là ngon đây, nghĩ bụng thế rồi em đưa chén chè nhấp thử. " ậc ậc" ngụm nước chè còn chưa trôi qua họng thì em nấc cụt hai tiếng, xuýt thì chết sặc. Cảm giác thơm ngon của chè bay mất, đắng ngét cả mồm. " anh pha chè éo gì đặc quá, đắng kinh" " ơ, thế ak, thế để anh cho thêm nước" ông bảo vệ nói xong với tay lấy cái phích nước trong gầm bàn ra để đổ thêm nước sôi vào ấm. " bục" tiếng " bục" trầm đục như ném bịch cát sỏi vào tường, cái ruột phích vỡ bục, nước nóng chảy tung toé ra sàn nhả.
em vào hóng chuyện cụ lâu lắm mới được nghe, mấy nay vào đọc chủ đề bị lạc nên hơi buồn, cụ biên đều tay chút cho e hóng với
 

TimeBreak

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-70206
Ngày cấp bằng
8/8/10
Số km
2,067
Động cơ
460,817 Mã lực
Sau đận dịch trong miền Nam thì em nhảy việc chuyển sang chỗ làm mới với công việc chuyên môn xêm xêm chỗ cũ. Ở chỗ làm mới, do cũng " cưng cứng" tuổi và cũng biết tý nên ngoài chuyên môn được giao, em còn được sếp tín nhiệm giao cho nhiệm vụ " tuần, rằm mùng một nếu anh bận thì chú thay mặt anh thắp hương". Ờ, việc này thì đơn giản, em làm được, do trước đây ở chỗ làm cũ mình cũng chuyên làm rồi. Vì sếp bận thường xuyên nên hầu hết các buổi " thắp hương tuần rằm mùng một" đều em tự biên tự diễn. Mọi việc diễn ra bình thường, cho đến một hôm ( em nhớ là ngày rằm), hôm đó sau khi anh em bày biện lễ vật xong xuôi, em lên hương trên ban thờ thần linh thổ công. Vẫn như mọi lần ( bài khấn thì em thuộc vanh vách) nhưng không hiểu sao bữa ý lại khấn " ... vong linh già trẻ gái trai chết đường chết chợ chết không nơi nương tựa" khấn đến đây em choàng tỉnh giật mình nghĩ thầm " thôi nhầm rồi". Sau 1/10 giây định thần, nghĩ bụng " thôi trót rồi thì chét" nên em nhẩm nhẩm khấn cho hết. Trong lúc khấn gần xong, thực sự có cảm giác rất lạ, lúc ý cũng thoáng nghĩ, nhưng gạt đi nghĩ bụng do mình bị phân tâm vụ nhầm kia thôi. Xong xuôi việc khấn, em lững thững đi ra cổng bảo vệ ngồi uống nước ( ở chỗ cũ hay mới em có tật lê la ra cổng bảo vệ ngồi uống nước chè trong lúc rảnh). Phòng bảo vệ là căn phòng cấp 4, rộng và thoáng có cửa nhìn thẳng ra sân khu nhà văn phòng. Em ngồi nhâm nhi chén nước chè đưa mắt nhìn ra khu sân nhà văn phòng. Trời mùa đông lạnh, sân rợp bóng cây trứng cá nên cảm giác nó ảm đạm lạnh lẽo. Thoáng chút rùng mình, trong chớp mắt ý em cảm giác như ở sân có vài hình ảnh thoáng thoáng qua. Định thần thì không thấy gì, ngồi chém gió một lúc với cậu bảo vệ, em đi về khu văn phòng để nhắc anh em xin thụ lễ và hoá tiền vàng. Lúc băng qua cái đường bê tông để sang sân văn phòng, không hiểu bước thế quái nào mà em vấp ngã rúi đầu nhao về phía trước. Loạng choạng mấy bước xuýt thì ngã dập mặt, vừa sợ vừa bực mình, chợt nghĩ " éo hiểu sao lúc nãy mình lại khấn như vậy". Đi đến cửa văn phòng, vớ ngay được cậu em kỹ thuật nhìn sáng láng nhất đám em bảo " em vào đây, anh xin thụ lễ rồi hoá vàng giúp anh". Cậu này còn trẻ nhưng tính tình cẩn thận nên em cũng quý. Sau khi vái xin lễ em đưa tiền vàng cho cậu em mang ra chỗ hoá vàng rồi đứng trên bờ hè lơ đãng ngó cậu ta hoá. Trời mùa đông không mưa gió, nhưng tự nhiên em cảm thấy rất lạnh, bất giác rùng mình nổi hết da gà. Nhìn cậu em đang hoá vàng, lửa cháy đùng đùng cảm thấy ấm quá, em chạy 3-4 bước tính ra giúp cậu em một tay. Khi còn cách chỗ cậu em đang nửa đứng nửa ngồi ( vì cái chỗ hoá vàng hơi thấp) khoảng 2m thì bất ngờ gió ào ào thổi, tàn tro từ chỗ hoá vàng bùng lên bay tứ tung. Cậu em la toáng lên chạy vội qua một bên, quần áo mặt mũi lấm lem đầy tro bụi. " vậy là ngon đấy, các vị nhận lễ đấy" em nói trêu khi nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cu em. Buổi trưa, cơm nước xong xuôi ( chỗ em làm có nhà ăn tập thể) em lại lững thững ra phòng bảo vệ uống nước. Ông bảo vệ ( hôm ý chắc đổi ca nên sáng cậu trẻ trực, đến trưa em ra lại là ông già tuổi hơn em trực) đon đả " nay có chè mới đấy, anh vừa pha, chú thử xem thế nào". Tay keo ghế rồi thoăn thoắt rót hai chén nước, một chén đưa em, chén còn lại ông ý đưa lên ngang mũi ngửi ngửi hít hà. Công nhận chè thơm thật, nước xanh, chắc là ngon đây, nghĩ bụng thế rồi em đưa chén chè nhấp thử. " ậc ậc" ngụm nước chè còn chưa trôi qua họng thì em nấc cụt hai tiếng, xuýt thì chết sặc. Cảm giác thơm ngon của chè bay mất, đắng ngét cả mồm. " anh pha chè éo gì đặc quá, đắng kinh" " ơ, thế ak, thế để anh cho thêm nước" ông bảo vệ nói xong với tay lấy cái phích nước trong gầm bàn ra để đổ thêm nước sôi vào ấm. " bục" tiếng " bục" trầm đục như ném bịch cát sỏi vào tường, cái ruột phích vỡ bục, nước nóng chảy tung toé ra sàn nhả.
Em làm ấm chè đặc, bắn bao thuốc ngồi hóng cụ đơi
 

Ali chemist

Xe hơi
Biển số
OF-8118
Ngày cấp bằng
15/8/07
Số km
175
Động cơ
537,992 Mã lực
Sau đận dịch trong miền Nam thì em nhảy việc chuyển sang chỗ làm mới với công việc chuyên môn xêm xêm chỗ cũ. Ở chỗ làm mới, do cũng " cưng cứng" tuổi và cũng biết tý nên ngoài chuyên môn được giao, em còn được sếp tín nhiệm giao cho nhiệm vụ " tuần, rằm mùng một nếu anh bận thì chú thay mặt anh thắp hương". Ờ, việc này thì đơn giản, em làm được, do trước đây ở chỗ làm cũ mình cũng chuyên làm rồi. Vì sếp bận thường xuyên nên hầu hết các buổi " thắp hương tuần rằm mùng một" đều em tự biên tự diễn. Mọi việc diễn ra bình thường, cho đến một hôm ( em nhớ là ngày rằm), hôm đó sau khi anh em bày biện lễ vật xong xuôi, em lên hương trên ban thờ thần linh thổ công. Vẫn như mọi lần ( bài khấn thì em thuộc vanh vách) nhưng không hiểu sao bữa ý lại khấn " ... vong linh già trẻ gái trai chết đường chết chợ chết không nơi nương tựa" khấn đến đây em choàng tỉnh giật mình nghĩ thầm " thôi nhầm rồi". Sau 1/10 giây định thần, nghĩ bụng " thôi trót rồi thì chét" nên em nhẩm nhẩm khấn cho hết. Trong lúc khấn gần xong, thực sự có cảm giác rất lạ, lúc ý cũng thoáng nghĩ, nhưng gạt đi nghĩ bụng do mình bị phân tâm vụ nhầm kia thôi. Xong xuôi việc khấn, em lững thững đi ra cổng bảo vệ ngồi uống nước ( ở chỗ cũ hay mới em có tật lê la ra cổng bảo vệ ngồi uống nước chè trong lúc rảnh). Phòng bảo vệ là căn phòng cấp 4, rộng và thoáng có cửa nhìn thẳng ra sân khu nhà văn phòng. Em ngồi nhâm nhi chén nước chè đưa mắt nhìn ra khu sân nhà văn phòng. Trời mùa đông lạnh, sân rợp bóng cây trứng cá nên cảm giác nó ảm đạm lạnh lẽo. Thoáng chút rùng mình, trong chớp mắt ý em cảm giác như ở sân có vài hình ảnh thoáng thoáng qua. Định thần thì không thấy gì, ngồi chém gió một lúc với cậu bảo vệ, em đi về khu văn phòng để nhắc anh em xin thụ lễ và hoá tiền vàng. Lúc băng qua cái đường bê tông để sang sân văn phòng, không hiểu bước thế quái nào mà em vấp ngã rúi đầu nhao về phía trước. Loạng choạng mấy bước xuýt thì ngã dập mặt, vừa sợ vừa bực mình, chợt nghĩ " éo hiểu sao lúc nãy mình lại khấn như vậy". Đi đến cửa văn phòng, vớ ngay được cậu em kỹ thuật nhìn sáng láng nhất đám em bảo " em vào đây, anh xin thụ lễ rồi hoá vàng giúp anh". Cậu này còn trẻ nhưng tính tình cẩn thận nên em cũng quý. Sau khi vái xin lễ em đưa tiền vàng cho cậu em mang ra chỗ hoá vàng rồi đứng trên bờ hè lơ đãng ngó cậu ta hoá. Trời mùa đông không mưa gió, nhưng tự nhiên em cảm thấy rất lạnh, bất giác rùng mình nổi hết da gà. Nhìn cậu em đang hoá vàng, lửa cháy đùng đùng cảm thấy ấm quá, em chạy 3-4 bước tính ra giúp cậu em một tay. Khi còn cách chỗ cậu em đang nửa đứng nửa ngồi ( vì cái chỗ hoá vàng hơi thấp) khoảng 2m thì bất ngờ gió ào ào thổi, tàn tro từ chỗ hoá vàng bùng lên bay tứ tung. Cậu em la toáng lên chạy vội qua một bên, quần áo mặt mũi lấm lem đầy tro bụi. " vậy là ngon đấy, các vị nhận lễ đấy" em nói trêu khi nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cu em. Buổi trưa, cơm nước xong xuôi ( chỗ em làm có nhà ăn tập thể) em lại lững thững ra phòng bảo vệ uống nước. Ông bảo vệ ( hôm ý chắc đổi ca nên sáng cậu trẻ trực, đến trưa em ra lại là ông già tuổi hơn em trực) đon đả " nay có chè mới đấy, anh vừa pha, chú thử xem thế nào". Tay keo ghế rồi thoăn thoắt rót hai chén nước, một chén đưa em, chén còn lại ông ý đưa lên ngang mũi ngửi ngửi hít hà. Công nhận chè thơm thật, nước xanh, chắc là ngon đây, nghĩ bụng thế rồi em đưa chén chè nhấp thử. " ậc ậc" ngụm nước chè còn chưa trôi qua họng thì em nấc cụt hai tiếng, xuýt thì chết sặc. Cảm giác thơm ngon của chè bay mất, đắng ngét cả mồm. " anh pha chè éo gì đặc quá, đắng kinh" " ơ, thế ak, thế để anh cho thêm nước" ông bảo vệ nói xong với tay lấy cái phích nước trong gầm bàn ra để đổ thêm nước sôi vào ấm. " bục" tiếng " bục" trầm đục như ném bịch cát sỏi vào tường, cái ruột phích vỡ bục, nước nóng chảy tung toé ra sàn nhả.
Lần này cụ nổi lâu lâu một tí rồi hẵng lặn nhé :D
 
Biển số
OF-739045
Ngày cấp bằng
11/8/20
Số km
354
Động cơ
64,886 Mã lực
Tuổi
45
Hix…
Các gian thất cổ đều xây bịt kín cụ ạ, phải tạo đường hầm xuống và cắt phá trổ tường để vào, bên trong khô ráo nguyên vẹn…
Thế mới hay mà, có lẽ còn phải ngẫm nhiều, chúng ta biết được ít lắm.
Một pho khác (không phải tượng Phật) nằm ở gian hở thì thế này (nhưng pho này rất đặc biệt, có lẽ có 1 không 2, xin phép không đưa hình phía trước):

CADB35FE-2297-4E50-B7EC-9B3EA57F2644.jpeg
Cảm ơn cụ đã chia sẻ. Theo dòng chia sẻ của cụ, em tìm mới thấy truyện này. Cách cục người xưa sắp xếp, có lẽ đã đến lúc phát lộ.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top