Chẹp thì nó giống em ăn thịt chó cứ tưởng là đậu phụ vậy.
Để em thử giải thích cho mợ xem sao:Cụ có thể phân tích rõ hơn được không ạ?
Em đọc xong phần dẫn của Cụ thì lại chỉ hiểu đơn giản như này ạ:
Tu sỹ ở cấp độ cao (về bản lĩnh tu tập, không phải về chức sắc), bao gồm cả các tu tại gia, thì vẫn tụng niệm, thiền, chay ...nhưng vẫn có tính dục, vẫn có quan hệ tính dục và vẫn có cảm xúc khi quan hệ tính dục
Tu sỹ ở cấp độ cao (về bản lĩnh tu tập, không phải về chức sắc) thì hoàn toàn tháo bỏ, xóa sạch được cảm xúc tính dục, và khi quan hệ tính dục thì không có cảm xúc tính dục
Có đúng không ạ? Em thấy hầu hết các tài liệu của Phật giáo em tìm hiểu trên mạng khi nói về vấn đề phối ngẫu đều sử dụng các ngôn từ rất là kỳ vỹ, viết rất dài, rất cao siêu mà cuối cùng không đi vào bản chất của việc này là như thế nào?
Quay lại Tu sỹ ở cấp độ cao đã hoàn toàn tháo bỏ, xóa sạch được cảm xúc tính dục, và khi quan hệ tính dục thì không có cảm xúc tính dục
Vậy thì Tu sỹ đó còn phải quan hệ tính dục phối ngẫu để làm gì? Đã loại bỏ xóa sạch rồi thì thôi chứ ạ?
Đó là chưa nói đến về mặt "kỹ thuật" ạ, không có cảm xúc thì sao mà tiến hành được ạ?
Cụ có thể giải thích việc này 1 cách đơn giản, rõ ràng bằng ngôn ngữ thông dụng được không ạ?
3. Quay trở lại thắc mắc của mợ, mợ có bao giờ đặt câu hỏi tại sao chúng ta lại quan hệ kô? Câu trả lời là khi nghĩ đến hoạt động quan hệ/kích thích bởi hình ảnh, hoàn cảnh,..., thì sẽ có 1 cảm giác thích thú, dễ chịu và từ đó đưa đến hành động quan hệ. Và khi ta hành động là đã phát sinh 1 Sankhara.Viññāṇa (Thức – Hay biết)
Phần thứ nhất của tâm theo ngôn ngữ thời đó, Đức Phật gọi là Viññāṇa (Thức), là hay biết. Sáu giác quan của ta gồm có mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và tâm. Sáu giác quan này có 6 Viññāṇa (Thức) hay 6 sự hay biết riêng biệt là nhãn thức, nhĩ thức, tỷ thức, thiệt thức, thân thức và ý thức. Khi có vật gì tiếp xúc với bất kỳ cửa giác quan nào. Một âm thanh tiếp xúc với cửa giác quan của tai thì nhĩ thức sẽ phát sinh.
Một hình thể, màu sắc, ánh sáng tiếp xúc với cửa giác quan của mắt thì nhãn thức sẽ phát sinh. Một mùi tiếp xúc với mũi thì tỷ thức sẽ phát sinh. Một Vị tiếp xúc với lưỡi thì thiệt thức sẽ phát sinh. Cái gì cụ thể tiếp xúc với cơ thể thì thân thức sẽ phát sinh. Một ý nghĩ, cảm xúc tiếp xúc với tâm thì ý thức phát sinh. Công việc của 6 thức này là hay biết những gì vừa xảy ra.
Saññā (Tưởng – Nhận định)
Có một âm thanh tiếp xúc với tai, nhĩ thức sẽ phát sinh: “Xem kìa! Một cái gì vừa xảy ra”. Ngay tức khắc, một phần khác của tâm sẽ xuất hiện. Theo ngôn ngữ thời đó, phần đó được gọi là Saññā (Tưởng), là nhận định. Một âm thanh vừa chạm vào tai, phần thứ nhất của tâm (Thức) sẽ nói: “Một cái gì đó vừa xảy ra tại cửa thính giác”, chỉ vậy thôi. Phần thứ hai (Tưởng) sẽ nhận định cái gì đã xảy ra: “Lời nói. Lời nói gì? Lời chê bai hoặc lời khen ngợi”. Nó nhận biết dựa trên kinh nghiệm, các điều kiện và ký ức trong quá khứ. Chẳng những nó nhận biết mà còn đánh giá: “Lời chê bai, Ồ! Xấu xa quá! Lời khen ngợi, Ồ! Tuyệt quá!”.
Vedanā (Thọ – Cảm nhận)
Khi phần thứ hai (Tưởng) làm xong nhiệm vụ thì phần thứ ba bắt đầu hoạt động. Ngôn ngữ thời đó gọi là Vedanā (Thọ), là cảm giác, cảm nhận được các cảm giác trên cơ thể. Khi sự đánh giá vừa xong, rằng đó là những lời khen và lời đó tốt đẹp, ta để ý và thấy một dòng luân lưu những rung động vi tế và dễ chịu khắp trên thân. Với những lời chê bai, sự đánh giá được đưa ra là xấu xa và ta sẽ thấy có một luồng cảm giác rất khó chịu trên thân thể. Phần thứ ba của tâm (Thọ) thể nghiệm những cảm giác trên người dễ chịu hoặc khó chịu.
Saṅkhāra (Hành – Phản ứng)
Và rồi ngay tức khắc, phần thứ tư của tâm xuất hiện. Theo ngôn ngữ thời xưa, nó được gọi là Saṅkhāra (Hành). Công việc của nó là phản ứng. Hãy nhớ chữ này, tôi sẽ dùng Saṅkhāra nhiều lần trong 6 ngày tới đây. Saṅkhāra (Hành) chính thực là động lực, phản ứng của tâm. Nó tựa như là một tập hợp các động tác. Phần đầu (Thức – hay biết) không phải là một động tác, nó không tạo ra quả. Tưởng (sự nhận biết) không phải là một động tác nên cũng không tạo ra quả. Cảm nhận (Thọ) cũng không phải là một động tác nên cũng không tạo ra quả. Nhưng Saṅkhāra (Phản ứng) là một hành động nên tạo ra quả vì ta luôn luôn lặp đi lặp lại. Lời khen ngợi, cảm giác dễ chịu và phần này của tâm luôn lặp đi lặp lại với sự ham muốn, bám víu liên tục: “Tôi muốn nó, muốn nữa, muốn nữa”. Lời chê bai, cảm giác khó chịu, phần này của tâm không ngừng phản ứng bằng ghét bỏ, oán hận: “Tôi không thích, tôi không thích nó, tôi muốn vứt bỏ nó đi”.
Cụ có thể phân tích rõ hơn được không ạ?
Em đọc xong phần dẫn của Cụ thì lại chỉ hiểu đơn giản như này ạ:
Tu sỹ ở cấp độ cao (về bản lĩnh tu tập, không phải về chức sắc), bao gồm cả các tu tại gia, thì vẫn tụng niệm, thiền, chay ...nhưng vẫn có tính dục, vẫn có quan hệ tính dục và vẫn có cảm xúc khi quan hệ tính dục
Tu sỹ ở cấp độ cao (về bản lĩnh tu tập, không phải về chức sắc) thì hoàn toàn tháo bỏ, xóa sạch được cảm xúc tính dục, và khi quan hệ tính dục thì không có cảm xúc tính dục
Có đúng không ạ? Em thấy hầu hết các tài liệu của Phật giáo em tìm hiểu trên mạng khi nói về vấn đề phối ngẫu đều sử dụng các ngôn từ rất là kỳ vỹ, viết rất dài, rất cao siêu mà cuối cùng không đi vào bản chất của việc này là như thế nào?
Quay lại Tu sỹ ở cấp độ cao đã hoàn toàn tháo bỏ, xóa sạch được cảm xúc tính dục, và khi quan hệ tính dục thì không có cảm xúc tính dục
Vậy thì Tu sỹ đó còn phải quan hệ tính dục phối ngẫu để làm gì? Đã loại bỏ xóa sạch rồi thì thôi chứ ạ?
Đó là chưa nói đến về mặt "kỹ thuật" ạ, không có cảm xúc thì sao mà tiến hành được ạ?
Cụ có thể giải thích việc này 1 cách đơn giản, rõ ràng bằng ngôn ngữ thông dụng được không ạ?
ok bác
Huyền diệu thật. Tưởng thế hóa không phải thế có khi nào chính là thế ?Để em thử giải thích cho mợ xem sao:
1. Nội dung ngắn gọn nhất và đầy đủ nhất của Đạo Phật là: “Không làm tất cả các điều ác (điều bất thiện), Làm những điều lành (điều thiện), không ngừng thanh lọc tâm”. Toàn thể Dhamma (phương pháp giải thoát) nằm trọn vẹn trong đó, không thiếu sót gì cả.
2. Tâm gồm có 4 phần (Thức, Tưởng, Thọ, Hành). Diễn giải chi tiết ở phía dưới
3. Quay trở lại thắc mắc của mợ, mợ có bao giờ đặt câu hỏi tại sao chúng ta lại quan hệ kô? Câu trả lời là khi nghĩ đến hoạt động quan hệ/kích thích bởi hình ảnh, hoàn cảnh,..., thì sẽ có 1 cảm giác thích thú, dễ chịu và từ đó đưa đến hành động quan hệ. Và khi ta hành động là đã phát sinh 1 Sankhara.
4. Việc tu tập của Đức Phật là bước cuối cùng: Thanh lọc tâm. Vậy thanh lọc tâm là để làm gì? Theo lý thuyết của Phật giáo thì 1 người tích lũy rất nhiều Sankhara trong quá khứ. Về phân loại thì có 3 loại Saṅkhāra mà chúng ta thường tạo ra. Loại thứ nhất giống như lằng vạch trên nước, vừa vạch xong, nó bị xóa ngay. Loại thứ hai giống như lằn vạch trên cát tại bờ biển. Vào buổi sáng, ta vạch một lằn trên mặt cát, chiều đến, nó bị xóa đi. Loại thứ ba giống như một lằn khắc trên đá bằng một cái đục và búa, được hằn sâu, phải mất nhiều năm mới có thể xóa đi được. Việc thanh lọc tâm chính là việc giải phóng toàn bộ các Sankhara đã tích lũy trong quá khứ. Khi giải phòng được toàn bộ Sankhara thì tương đương với đạt quả vị Arahan, sẽ không còn tái sinh nữa. Cái này được giải thích kỹ hơn trong 12 nhân duyên (mợ có thể search với từ khóa sankhara paccaya vinnana)
5. Quay trở lại câu hỏi của mợ:
Quay lại Tu sỹ ở cấp độ cao đã hoàn toàn tháo bỏ, xóa sạch được cảm xúc tính dục, và khi quan hệ tính dục thì không có cảm xúc tính dục
Vậy thì Tu sỹ đó còn phải quan hệ tính dục phối ngẫu để làm gì? Đã loại bỏ xóa sạch rồi thì thôi chứ ạ?
Đó là chưa nói đến về mặt "kỹ thuật" ạ, không có cảm xúc thì sao mà tiến hành được ạ?
Nếu đó là Tu sỹ ở cấp độ cao thì đó sẽ là người hiểu rất rõ mình ở giai đoạn nào, cần làm gì. Do đó, em nghĩ ở giai đoạn này sẽ không còn hoạt động như trên nữa. Nhưng em khẳng định lại với mợ rằng họ vẫn là 1 con người và có đủ cảm xúc như những người bình thường. Điểm khác biệt là họ không để cảm xúc dẫn dắt hành động.
Còn nếu ở cấp độ bình thường như các cư sĩ, vẫn đang trên bước đường tu tập thì các hoạt động vẫn xảy ra bình thường.
Thế rồi thằng ngáo đâm chết người nó cũng giải thích vì nó nghĩ là quái vật cụ nhỉ.Chẹp thì nó giống em ăn thịt chó cứ tưởng là đậu phụ vậy.
Ngáo tức là Phật, Phật ở trong ngáo. Đôi khi một bạn ngáo có thể thành tựu nhanh hơn sự miệt mài sách vở.Thế rồi thằng ngáo đâm chết người nó cũng giải thích vì nó nghĩ là quái vật cụ nhỉ.
Em người trần mắt thịt nên em cho là tự lừa dối bản thân và người khác để phủ nhận tội lỗi thôi.
Trộm cướp thông thường là trộm cướp, các anh Lương Sơn Bạc tự coi là Thế thiên hành đạo.
Chiêu thức quen lắmNgáo tức là Phật, Phật ở trong ngáo. Đôi khi một bạn ngáo có thể thành tựu nhanh hơn sự miệt mài sách vở
Đề hạt chắc có sự nhầm lẫn. Tại hạ tịnh không biết thuật Dị dung, vô tình lạc thớt bất quá múa mép khua môi cho xôm thớt.Chiêu thức quen lắm
Các hạ đã bôn tẩu trong Thớt này, không phải người mới, chẳng qua là Dị dung thuật mà thôi
Đó là lý do buộc phải trích dẫn những giáo lý quan trọng qua các bộ lọc nghiêm khắc;Ngáo tức là Phật, Phật ở trong ngáo. Đôi khi một bạn ngáo có thể thành tựu nhanh hơn sự miệt mài sách vở.
Chúng ta trộm tinh cha huyết mẹ, cắp nguyên khí vũ trụ, giật sản vật đất trời, cướp tánh mạng muôn loài. Tạo hóa vô vi đâu vì ta mà có lòng riêng?
Cám ơn câu hỏi của bác. Em ước gì mình biết câu trả lời.Đó là lý do buộc phải trích dẫn những giáo lý quan trọng qua các bộ lọc nghiêm khắc;
- giáo trình giảng dạy chính quy đã được mang ra sử dụng và có sản phẩm bằng xương bằng thịt
- bài giảng của những người tu tập đã có căn lành, thiện căn lớn.
bác chỉ cần trả lời cho em xem một vị hòa thượng được suy tôn làm pháp chủ tối thiểu tu khoảng mấy kiếp mới đạt được điều đó. Để bác hiểu nên có sự tôn trọng nhất định với họ, cũng như sự xác tín trong sự phát biểu của họ.
Thớt mở, mọi điều chỉ cần ở sự đồng thuận. Đồng thuận sinh ra từ tổng hợp các yếu tố: tri thức- cách truyền đạt- cách xử sự- chân tình chân thật- sự giúp đỡ lẫn nhau…Chiêu thức quen lắm
Các hạ đã bôn tẩu trong Thớt này, không phải người mới, chẳng qua là Dị dung thuật mà thôi

Quy luật sinh học và chuỗi thức ăn thôi cụ.Ngáo tức là Phật, Phật ở trong ngáo. Đôi khi một bạn ngáo có thể thành tựu nhanh hơn sự miệt mài sách vở.
Chúng ta trộm tinh cha huyết mẹ, cắp nguyên khí vũ trụ, giật sản vật đất trời, cướp tánh mạng muôn loài. Tạo hóa vô vi đâu vì ta mà có lòng riêng?

Em nghĩ "quy luật" là từ mà chúng ta dùng để biện minh che lấp cho vấn đề của mình.Quy luật sinh học và chuỗi thức ăn thôi cụ.
Cụ dùng từ trộm, cắp, cướp, giật em nghe không quen.
Giống như em đi làm hàng ngày, cuối tháng lĩnh lương, đang rất ổn giờ nghiêm trọng hóa rằng thường xuyên bị sếp bóc lột sức lao động, sếp lại bảo rằng em thi thoảng ăn cắp thời giờ làm việc... Mất cả vui hihi![]()
Vậy là Lão huynh đã từng luận kiếm chốn Vô Thủy Vô Chung xưa?Cám ơn bác Trâu.
Chính xác là em ở trong thớt tương tự gần 10 năm về trước. Nhưng có lẽ các bác đang nhầm với ai đó đã từng ở thời gian gần đây vì em mới quay lại mùa dịch bệnh.
Vâng cụ.Em nghĩ "quy luật" là từ mà chúng ta dùng để biện minh che lấp cho vấn đề của mình.
Có cái nào là của riêng ta?
Em còn là đứa con nít, Đề hạt cứ gọi nhóc con được rồi.Vậy là Lão huynh đã từng luận kiếm chốn Vô Thủy Vô Chung xưa?
Rượu nút lá chuối, kính Lão huynh một ly
Từ góc độ nghề nghiệpVâng cụ.
Vậy từ Luật trong Luật nhân quả mà ta hay nghe có khác không ạ?
Em hỏi một cách chân thành ạ. Cảm ơn cụ.
, em nghĩ là không khác đâuLuật trong nhân quả có thể không là luật vì luật là luật mà không phải luật trong nhân quả. Luật trong nhân quả chính là luật vì luật nhân quả là luật mà không phải luật.Vâng cụ.
Vậy từ Luật trong Luật nhân quả mà ta hay nghe có khác không ạ?
Em hỏi một cách chân thành ạ. Cảm ơn cụ.
Một cách rất thông thường, em cũng nghĩ như Cụ.Từ góc độ nghề nghiệp, em nghĩ là không khác đâu
Bản chất luật (Đông Tây Cổ Kim) nó là những nguyên tắc xử sự áp dụng chung nhiều lần đối với nhiều đối tượng
Thế nên nó chính là nó ợ