Em lại rảnh. Hầu các cụ tiếp.
IV. Sau khi vào làm việc trong xưởng dệt, việc buôn vải nhà em cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Nhưng trong nhà các cụ cũng tích cóp chút ít, và ruộng vườn cũng đã trồng trọt sẵn rồi, hồi ấy vẫn có 2 nhà giúp việcở sẵn vớiông bà từ lâu, nhưng vì theo từ đời cụ, lớn lên với nhau từ bé, nên coi như người nhà thôi, ko coi là người làm gì cả. Hồi ấy đất nhiều chả có mà làm, nên thiếu người chứ chẳng thiếu đất. 2 nhà bác này vợ ck con cái vẫn coi như chủ, nên làm đỡ hết công việc đồng áng cho. Chăn bò chăn trâu các thứ.
1 ông tên M, theo cụ từ hồi trẻ, bị bò đá hậu,ở vậy không vợ con cái, 1 bà D con gái nhà lái đò bị Pháp tàn sát từ vụ rút quân, Cụ thương nhận về nuôi,chạc tuổi ông Ngoại.
Hai người này Ô Bà đều cho đất mà làm , bà ngoại em được ông M làm thay công, mà có ông ngoại làm trong xưởng dệt rồi thế nên bà ko phải đổi công ngoài HTX.
Ông bà có 3 người con trai, như e đã kể trên, 1 bác mất sớm, còn lại hai bác sn 1954, 1 bác thì sn 1956. Dù kinh tế gia đình có giảm sút nhưng bà ngoại vẫn luôn luôn cố gắng giúp đỡ bằng tiền cho mọi người khó khăn trong vùng.
Năm 1954, quân ta thắng lớn, nên chúng ta muốn tổ chức lại bộ máy, lúc này bắt đầu chính sách xóa bỏ giai cấp, trao ruộng đất về tay nhân dân. Năm đầu nhà Ô Bà bình an vô sự, vì từ lâu đất ông bà bàn giao gần hết lại cho hợp tác xã, còn mỗi ít đất của ông M, bà D, trong đó đất của ông M ông ấy vất vả cày cấy, nhưng toàn bộ nông sản, lợi tức có được ông đều mang sang cho nhà ông bà lúcđầu là kêu để nhờ, sau thì bỏ đấy chẳng lấy về luôn. Bà D và ông M trước ở chung nhà đã không thích nhau rồi, sau này bả có gia đình riêng, nhà đồng con cuộc sống vất vả hơn ông M nhiều.Đơn giản thế thôi, thế là nảy sinh ghen ghét. Bà D có lên xã, tố cáo cụ ngoại em làm lý trưởng trên đan phượng,ông bà ngoại là tứ cựu địa chủ. Giờ vẫn bóc lột (ông M, bà D "bắt" làm thay công ). thôi thế là một đêm hè 1955, vợ ck con cái đang ngủ thì bà D dẫn dân quân với tự vệ phá cửa vào nhà trói ông bà ngoại em lại, ( bà ngoại đang bầu bác thứ 3).Ông lạy lục xin được dân quân tha cho bác 2 lúc ấy mới hơn 1 tuổi. còn đâu cả nhà ông chú cả nhà ông ngoại bị bắt trói gô ở sân đình, qua đêm đến sáng mới bày bàn bày băng rôn để hỏi.Ông M thấy thế vào can ngăn, giải thích, chửi bà D, thế là bị trói gô vào cùng với gia đình ông ngoại, quá trình thôi em không kể, chỉ biết mỗi lần kể đến,ông ngoại bà ngoại lúc nào cũng khóc ầng ậc nước mắt.
Sau 2 ngày, ông M do liên tục chửi bới, với cả không nhận, bị nhét phân bò, với dân ném đất cho. tới đêm thì đứt hơi. Bà ngoại thì bị ném vào trúng thái dương, hỏng mất một mắt trái ( sưng rồi mù hẳn, không nhìn thấy gì nữa).
Bình thường 3 ngày xử, nếu không nhận, thì hộiđồng nhân dân sẽ tự phán tội.Đánh đòn hay bòm bòm là tự dân tố cáo. Vì trước đến nay ông bà sống nhân đức cả vùng cùng biết. nên tất nhiên chẳng có tố cáo gì cả.
Đúng lúc tuyên bố tội trạng, thì bất ngờ ông K, người suýt chết được ông bà cưu mang mấy năm trước dẫn theo mấy người đến kịp lúc (Emđã kể ở phần trước).Ông K cùng mấy người đó mới giới thiệu rồi ra lệnh giải oan ngay tại chỗ cho gia đình ông bà.Ông bà lúc này ngất lịm vừa mệt vừa đói.
Ông M thì đã chết từ lâu.
Sau đó, hai gia đình được minh oan, nhưng vẫn chỉđược cấp lại gian nhà 3 gian ông ngoại sử dụng + 2 mảnh ruộng nhỏ, tiền bạc,đồ đạc bị tịch thu hết, gian nhà ông M đượcông bà ngoại cho cũng được trưng dụng làm trạm y tế, với nhà xác sau này ( Hiện tại tại thì đang làm đồn conan).
Ông bà được ông K hiện tại là phó ủy viên của chính sách ruộng đất mới.Ông K kể, sau khi rời nhà ông bà,ông K mớiđi tìm gia đình mình, nhưng họ mất cả, rồi bị trôi xuống tận dưới hạ lưu.được người dân mai táng cả rồi.Ông lúc đó mới làm đơn xin đi bộ đội, sau chiến dịch thắng lợi,ông được phân về làm phó ủy viên, chịu trách nhiệm thi hành chính sách khu vực làng em và và ixóm lân cận. Đọc văn bản vụ việc thấy tên quen quen, nên ông tức tốc về. May vừa kịp lúc.
Bà ngoại ngoài bị hỏng mất 1 mắt, thì có lẽ cũng bị động thai. cuối năm đó bà sinh bác 3. Nhưng từ bé đã hay ốm vặt. Bác 2 thì 16 tuổiđã xung phong đi bộ đội ( nhờ ông K tác động nên được nhận luôn). năm bác 3 15 tuổi, bị ốm nặng hơn tuần thì mất 2 tuần sau thì có giấy báo bác 2 tử trận.
Ông ngoại em năm nào đêm 30 cũng gào khóc chỉ đến khi bác 2 em về ( sau bố mẹ em đi tìm được di hài bác ở quảng trị cũng ly kỳ lắm, em sẽ kể tiếp) ông mới thôi.