Tao choàng tỉnh, cái quầng sáng bên ngoài cũng chuyển động, nó bay vụt lên cao ngang tầm nóc nhà rồi bay mất hút về phía ngọn đồi phía sau. Nó vừa bay đi thì có điện, cả nhà sáng choang, con vợ tao mò ra, vẫn run cầm cập hỏi " cái gì vừa này nó sáng xanh loè thế anh". Tao nghĩ mãi rồi bảo nó là mưa, chập đường dây điện, may mà nó tin vì nó cũng chứng kiến vài lần chập điện rồi. Cả đêm ý tao nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng chịu không tài nào ngủ được. Sáng sớm con vợ đã bắt lên xe về Hà Nội luôn, hai vợ chồng lên xe đi một đoạn thì chịu không đi được nữa. Đêm qua mưa to, cái vũng trũng trên đường ra nước dồn về ngập như cái ao, xe tao gầm thấp chịu chết." Làm gì có vũng nào trên đường vào đây, hay nay mày dẫn bọn tao đi đường khác?" Ô T hỏi. " cái vũng ý là một đoạn trũng con mương nước chảy qua đường, cuối năm rồi tao và mấy nhà phía sau chung tiền làm cái cống nên bọn mày k nhận ra, vào đây chỉ có một đường duy nhất thôi" ô Ch nói. " thôi, tóm lại là mày còn con ma con mãnh nào mày lôi nốt ra kể nhanh, bọn tao nghe nốt còn ngủ, dm thế kỷ 21 rồi, Mỹ Nga nó lên sao hoả đến nơi rồi mà mấy bố còn ngổi nghe thằng kể chuyện tào lao, hố hố hố." Ô anh theo đạo nói xong cười khoái trá. " mày im mẹ mồm đi, cả bốn thằng tao nhìn thấy, đùa kiểu gì thì đùa, có tuổi rồi ai mang chuyện nảy ra đùa như mày" ô H nổi cáu ( ak ông này học điện nguyên tử bên Liên Xô về). Ô Ha vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng gió rít lanh lảnh, nghe như tiếng tên bắn trong phim e thinh thoảng xem. Cả năm anh em giật mình nhìn ra ngoài, một quầng sáng xanh lét từ phía sau ngôi nhà bay vun vút xuống phía dưới, nó bay vụt qua cái ao cá trong nháy mắt rồi mất hút trong hàng cây phía bên kia tường rào." Ồ, cái *** gì thế nhỉ" ô anh vừa cười hô hố lúc nãy là người phản ứng nhanh nhất, vừa hỏi vừa đứng bật dậy phi ra ngoài, ông ý mở toang cửa ra, bên ngoài không khí lạnh ùa vào khiến em rùng mình. Ô anh phi ba bước đã ra đến hè, chắc tính đuổi theo cái quầng sáng xanh lè vừa mất hút. " ối dm chúng mày ơi, rắn" chưa kịp phi thân xuống sân thì ô ý chạy lộn ngược lại, mặt tái dại ra, bốn anh em dù chưa bước ra tới hiên đều lùi lại một tý theo phản xạ. Trong ánh sáng điện bảo vệ ngoài hiên nhà, cách bậc tâm cấp tầm hơn chục mét, con rắn hổ mang đang ngóc đầu lên đung đưa nhìn vào trong nhà, rồi cũng rất nhanh nó hạ mình uốn lượn mất hút khỏi tầm sáng của ánh điện. "Khoá cửa lại ngay, dm toàn chuyện quái đản" tiếng ô T lạc đi, nói thật có tới 5 anh em nhưng thật sự lúc ý e cũng hồn vía lên mây. Ô T là người kéo cửa và đóng lại. Ông anh vừa phi ra ngoài lúc này phi vào nhà ngồi xổm trên ghế salon, chân tay đánh tiết canh, không rõ ông ý run vì sợ con rắn hay là vì sao.