Sống chết có số, phú quý do trời cụ nhỉĐúng là chiến tranh, chỉ có đạn tránh người ... như Cụ anh nói: thi Phúc thi Phận mà thôi
Đêm, đọc đi đọc lại các chuyện của Cụ anh, thấm lắm

Sống chết có số, phú quý do trời cụ nhỉĐúng là chiến tranh, chỉ có đạn tránh người ... như Cụ anh nói: thi Phúc thi Phận mà thôi
Đêm, đọc đi đọc lại các chuyện của Cụ anh, thấm lắm

Tầm cụ thuộc tuổi chú sau bố em nhưng may bố em đi B rồi nên các anh em trai ở nhà nếu có vào quân ngũ thì cũng chỉ đóng quân gần, chú em cao to nên được vào tuyển bóng chuyền của Thể Công. Sau em cũng hỏi bố em là xuất ngũ về Hà Nội mà sao chiến tranh biên giới phía Bắc và chiến tranh biên giới Tây Nam bố em chưa bị huy động đi, ông già cũng bảo nếu mà địch đánh sâu vào lãnh thổ thì cũng đến lúc cầm súng trở lại thôi. Nhưng có khi vì huy động sinh viên Bách Khoa và Tổng hợp nên bố em cùng các thầy giáo của em ra chiến trường hầu hết là lính kỹ thuật, phụ trách tên lửa phòng quân, em thấy như cụ Ngao 5 là đồng môn của nhiều thầy em ở Tổng hợp. Nhưng chính ra qua lời kể của bố em lẫn các chú đồng nghiệp cao tuổi thì chiến tranh không khốc liệt và vẫn đầy tình người. Hay vì họ cũng may mắn hơn các đồng đội khác không phải là lính bộ binh, giáp lá cà đánh địch và nếu kể lại cho con cháu cũng giảm bớt đi phần nào...Lính chiến trường thì như vậy. Có nhiệm vụ là lên đường, không biết có trở về được không ? Thi phúc thi phận thôi. Như trường hợp thằng Bình em đã nói ở trên. Hai anh em cùng ca gác, vừa ăn cơm trưa với nhau, uống trà, hút chung điếu thuốc. Bọn em gác ca 12h - 14h. Nó bảo : " Đến giờ rồi anh, ra đổi ca cho bọn nó vào ăn cơm" em bảo : "Uh, mày ra đi, anh lên phòng lấy súng " em chạy lên phòng khoác khẩu AK chạy xuống, đi đến nửa cầu thang thì nghe tiếng súng ngay trước cửa. Vội vọt xuống lao ra cổng đã thấy thằng Bình nằm ngửa ở đó, em nâng nó lên chỉ nghe nó kêu ư...ư mấy tiếng, chỉ tay vào căn nhà đối diện rồi nghẹo cổ. Bọn em đưa nó vào nhà cởi áo thì thấy một lỗ đạn xuyên vào trúng tim. Viên đạn chắc bắn ở khoảng cách khá xa nên không phá ra sau lưng, nhưng cũng đủ giết chết nó.
Chiến trường như vậy đó. Ranh giới giữa cái chết và sự sống nó mong manh lắm. Vì vậy bọn em cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều. Đội cảnh vệ bọn em thuộc dạng lính cậu, đóng tại thủ đô, toàn lính được đào tạo bài bản, thiện chiến mà từ khi sang K đến 1985 cũng rơi rớt 1/3 quân số. Tiểu đội của em 7 thằng thì cũng chỉ còn lại 2 thằng, thiếu thằng nào thì bổ sung thằng đó.

Đọc hồi ức của cụ bên kia và đọc chuyện bên này đều làm em thẫn thờ, cảm ơn cụ vì những chia sẻ trên 4r này! Kính chúc cụ SK dồi dào và tiếp tục cho hậu thế chúng em được nghe tiếp những chia sẻ của cụ!Giờ mới ăn cơm xong. Pha ly cà phê vào chém gió với mấy cụ tâm linh.
Nói về linh cảm thì nhiều người họ có linh cảm những chuyện xấu sẽ xảy ra với họ. Cũng có người thì không có cảm nhận gì.
Vẫn những ngày đầu năm 1979 tại Phnom Penh. Sau khi thằng Bình hy sinh ( do bị tàn quân Pốt bắn tỉa ngay sân biệt thự tiểu đội em đóng quân. Em đã kể bên thớt kia). Nó là thằng ăn cùng mâm ngủ cùng giường với em. Trước ngày hy sinh nó chẳng có biểu hiện gì. Sau khi truy điệu và tiễn nó về nghĩa trang Tây Ninh được khoảng 1 tuần thì tiểu đội được bổ sung một thằng lính khác. Nó cũng lính Hải Dương đi lính 1978. Tên nó là Đức, em gọi nó là Đức đen. Thằng này không đen thậm chí là trắng trẻo, nhưng nó là thằng nghiện thuốc lá nặng nên răng nó ám khói như đen như răng các cụ bà ăn trầu. Lính tráng thì chuyện thuyên chuyển đơn vị như cơm bữa nên chuyện hội nhập với đồng đội mới rất nhanh. Nó lại ở cùng phòng với em, hai anh em lại ngủ chung trên cái giường đôi mà em và thằng Bình vẫn nằm. Những chuyến đi công tác gần em thường phân công nó đi cho quen đường xá và biết cách xử lý tình huống trên đường. Hơn một tháng trôi qua, nó cũng đi được vài chuyến loang quang mấy tỉnh gần và quen dần với cuộc sống của lính cảnh vệ.
Thằng Đức đen này nó hút thuốc kinh hồn. Mỗi ngày nó hút thoải mái phải hết hơn một bao thuốc Mai. Khi nào không có thuốc lá nó như thằng mất hồn, quên quên, nhớ nhớ. Trong 1 tuần nó hai lần khám súng đều còn đạn ở trong nòng và cứ vậy bóp cò. Thường đi tuần buổi sáng bọn em không lên đạn. Nhưng buổi tối là lên đạn sẵn và khóa chốt an toàn. Khi hết ca là phải tháo đạn. Hôm đó 21h em và nó hết ca gác về nhà. Hai anh em tháo băng đạn và lên quy lát lấy nốt viên đạn trong nòng ra. Nó tháo băng đạn, mở khóa an toàn và thẳng tay bóp cò, viên đạn bắn thẳng lên trần nhà. Anh em hết cả hồn xúm vào chửi như té nước. Chỉ 2 hôm sau, giữ trưa nó cũng đi gác về. Sau khi khám súng nó dựng khẩu AK vào tường, rút khẩu súng ngắn ra tháo băng băng và chĩa xuống đất bóp cò lại ...đoành viên đạn súng ngắn lại cày xuống sàn nhà may không sao. Thằng Ương nhảy ra tát cho hai phát, mồm chửi : " ĐM, may mà mày không giữ M79 hay B40, không thì cái tiểu đội này chết mẹ nó vài lần rồi "
Được hơn một tháng thì thằng Đức đen phải đi một chuyến Bat đom boong. Hồi đó đường xấu nên phải đi hai ngày chứ không như bây giờ chưa đến 1 ngày. Phnom Penh đi Bat đom Boong là tuyến huyết mạch lên biên giới Thái nên rất hay bị phục kích mặc dù lính VN trải dài dọc tuyến để bảo vệ nhưng cũng không đủ.
Từ chiều nhận lệnh sáng mai đi công tác thằng Đức đen cứ ngây người, mặt nó buồn như đưa đám. Em hỏi : " Ê, sợ đi tuyến này hả mày ? " nó trả lời giọng buồn buồn : " Em thấy chuyến này làm sao ấy, cứ thấy bồn chồn, hay anh đi cùng em đi". Em vỗ vai nó động viên :" Sợ éo gì, tao lên đó gần chục lần rồi, dọc đường lính mình đầy. Ngày kia tao đưa cụ Trung đi Pravihia, còn qua Bat đom boong xa, giáp Thái luôn, tuyến này nguy hiểm nhất. Mà tao cử thằng Vinh xoăn đi với mày thì quá yên tâm rồi, thằng đó lính cựu, nhanh như sóc mày đi cùng nó không lo đâu." nghe em nói vậy thằng Đức không nói gì nữa ngồi đốt thuốc mù mịt, một lúc nó đứng lên nói : " Kể đi với anh vẫn hay hơn, nghe bọn nó nói số anh hên lắm, gặp Pốt liên tục mà chưa dính đòn bao giờ" " Tỉnh táo và nhanh nhẹn lên là thoát hết, thôi đi ngủ mai còn đi sớm, tối nay cho mày nghỉ gác"
Suốt đêm thằng Đức đen lục xục, trăn trở làm em cũng mất ngủ theo. Nó kể chuyện nhà, chuyện bạn gái...cuối cùng nó bảo : " Chuyến này em đi chắc khó về quá anh ạ. Em thấy buồn và nóng ruột quá." " Mày sợ quá nên thấy vậy, tao thấy thằng Vinh xoăn nó vẫn bình thường có gì đâu" thằng Đức thở dài nằm nhìn trần nhà nhả khói.
Hơn 4h thằng Đức đã mò dậy chuẩn bị quân trang. Thường đi công tác như vậy bọn em chỉ mang súng, lựu đạn, dao găm, bi đông nước, quần áo chỉ một bộ mặc trên người. Nằm nhìn thằng Đức mặt ràu ràu sắp đồ cũng thấy tội, nhưng việc bảo vệ cán bộ đi công tác các tỉnh thì thằng nào cũng phải đi, dần dần là quen hết, chuyện sống chết ai mà biết lúc nào.
Sắp xếp xong, còn 5 bao thuốc Mai, thằng Đức giữ lại 3 bao rồi đưa cho em 2 bao: " Cho anh 2 bao thuốc. Em chỉ hút hết 3 bao này thôi" " Mày giữ lấy mà hút, đi 4 ngày thì mày cũng đốt hết"
Thằng Đức cứ dúi hai bao thuốc vào tay em : " Em chắc chỉ hút hết 3 bao này thôi. Mọi thứ còn lại trong ba lô anh mang về nhà cho em". " Ơ, cái thằng điên này. Chẳng thằng nào đi công tác mà nói như mày. Số chết thì ở đâu cũng chết. Mày xem thằng Bình đó, đứng trong cổng nhà còn chết. Còn tao chạy lông nhông khắp các tỉnh đâu có sao, yên tâm đi.
Gần 6h sáng thằng Vinh và thằng Đức lên đường. Đưa hai thằng ra cổng em cho mỗi thằng một phong lương khô vì bọn nó chưa kịp ăn sáng. Thằng Vinh xoăn vẫy tay cười toe toét, thằng Đức cười như mếu. Đấy cũng là hình ảnh cuối cùng của hai thằng chúng nó.
Đúng 3 ngày sau hai thằng đều hy sinh trên đường quay về. Một trái B41 đã thổi tung cả xe lẫn người. Bọn nó cũng không còn mảnh xác nào để đem về nghĩa trang liệt sĩ Tây Ninh.
Thằng Đức đen có lẽ biết chắc chắn nó sẽ ra đi sau 3 ngày nên chỉ mang 3 bao thuốc đi.
Lúc tối em vừa xem tik tok, thấy trường hợp ông cụ kia bị ung thư phổi nằm bẹp trên giường hai tháng nay, bỗng hai ba hôm trở lại đứng dậy đi ra đi vào đc, rồi cũng thấy có vẻ khoẻ tơn tơn như chẳng có gì. Chắc một dạng hồi quang phản chiếu....
Bố vợ em đây. Cụ bị bệnh nằm viện mấy năm, thỉnh thoảng về nhà ông anh vợ mấy hôm rồi lại sang viện "định cư".bà ngoại em thì đang ốm đau, tự nhiên phấn chấn, chân tay khoẻ mạnh, đi chào hỏi khắp làng, vào từng nhà người quen, họ hàng chơi ... về chục hôm sau thì bà đi nhẹ nhàng như ngủ


Gọi là mấy cụ kia đến số chết cũng đúng nhưng chắc rằng với sự trang bị hiện đại và đào tạo bài bản , ctri thuận lợi , mặt trận đa chiều thì số sẽ đẹp cho ta sẽ nhiều hơn rất nhiều phải không cụ ? Em tin là vậy.Lính chiến trường thì như vậy. Có nhiệm vụ là lên đường, không biết có trở về được không ? Thi phúc thi phận thôi. Như trường hợp thằng Bình em đã nói ở trên. Hai anh em cùng ca gác, vừa ăn cơm trưa với nhau, uống trà, hút chung điếu thuốc. Bọn em gác ca 12h - 14h. Nó bảo : " Đến giờ rồi anh, ra đổi ca cho bọn nó vào ăn cơm" em bảo : "Uh, mày ra đi, anh lên phòng lấy súng " em chạy lên phòng khoác khẩu AK chạy xuống, đi đến nửa cầu thang thì nghe tiếng súng ngay trước cửa. Vội vọt xuống lao ra cổng đã thấy thằng Bình nằm ngửa ở đó, em nâng nó lên chỉ nghe nó kêu ư...ư mấy tiếng, chỉ tay vào căn nhà đối diện rồi nghẹo cổ. Bọn em đưa nó vào nhà cởi áo thì thấy một lỗ đạn xuyên vào trúng tim. Viên đạn chắc bắn ở khoảng cách khá xa nên không phá ra sau lưng, nhưng cũng đủ giết chết nó.
Chiến trường như vậy đó. Ranh giới giữa cái chết và sự sống nó mong manh lắm. Vì vậy bọn em cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều. Đội cảnh vệ bọn em thuộc dạng lính cậu, đóng tại thủ đô, toàn lính được đào tạo bài bản, thiện chiến mà từ khi sang K đến 1985 cũng rơi rớt 1/3 quân số. Tiểu đội của em 7 thằng thì cũng chỉ còn lại 2 thằng, thiếu thằng nào thì bổ sung thằng đó.
Nghĩa trang ls yarun có phải là nghĩa trang trên 1 đồi độc lập trên mặt đường ..hình như là đường 14 phải không cụ .Ông nội em cũng là liệt sĩ, thời trẻ ông tập kết ra Bắc, sau đó được phân về chiến đấu ở Tây Nguyên, khu vực Phú Bổn ngày xưa. Ông mất năm 72 mà mãi đến năm 2020 em mới tìm ra. Lần cuối mà bố em gặp ông nội là năm bố em 3 tuổi, hai cha con ở với nhau đến khi bố em 3 tuổi là ông đi tập kết đấy. Vậy nên trong trí nhớ của bố em, hình ảnh về ông nội chỉ là những mảng ghép lờ mờ, về sau nhờ nhận đc "kỷ vật đi B" còn sót lại mà bố em và em mới truy vết từng bước.
Rồi cũng nhờ những chỉ dẫn tâm linh mà mùa hè 2020 em cũng đưa được bố em đến đứng trước mộ ông nội, thắp lên nén nhang đầu tiên cho bố mình ngay tại nghĩa trang liệt sĩ. Bố em khóc như mưa, thật đáng thương khi lần cuối thấy mặt ông thì lúc đấy bố em chỉ mới 3 tuổi, lần tiếp theo được đứng trước mộ thì bố em cũng gần 70 rồi.
Em còn nhớ mùa hè 2020 trước khi bố em bảo sắp xếp time đi Tây Nguyên với ông, thì dường như mọi việc của em lúc ấy bị chặn đứng hết, thế là em cũng gác lại mọi việc để đi. Cứ đi đến đâu, ngủ lại nơi nào trên Tây Nguyên là đều mơ thấy được chỉ dẫn cặn kẽ. Đến trước hôm cuối cùng tìm ra nơi ông nằm, em ngủ mơ thấy một đàn cá đẹp như cá Koi cùng bơi về một chậu cây dưới đáy hồ, là em biết trong vòng 3 ngày tới em sẽ đạt đuọc điều mình muốn rồi.
Và đúng là ngay trưa hôm sau, đi đến nghĩa trang Ayun Pa em nhận ra quang cảnh rất quen, em trèo tường nhảy vào đi dạo thì đúng là nơi em đã em đã hình dung ra. Mọi cảnh vật xung quanh, đông tây nam bắc có những thứ gì, bầu trời lúc ấy ra sao,... mọi hiện tượng sự vật tự nhiên đều đúng như khi em tính toán và tiên liệu. Đến lúc này em chỉ còn tìm cái phương thế mà "đàn cá" bơi chầu về chậu cây nữa là xong. Vừa lúc này bố em ở ngoài cũng tìm được anh "quản trang", mọi người mở cửa tiến vào trong đến chỗ em đứng thì em chỉ nơi ông nội nằm. Thế là xong hành trình gần 50 năm từ ngày ông mất, mọi người mới gặp được nhau![]()
Không ạ, nó là nghĩa trang liệt sĩ AyunPa, thuộc huyện Ayun Pa của Gia Lai.Nghĩa trang ls yarun có phải là nghĩa trang trên 1 đồi độc lập trên mặt đường ..hình như là đường 14 phải không cụ .
Bước lên hàng bậc khá cao mới tới trụ cổng và có cửa sắt.
Nơi này mọi người chia sẻ các câu chuyện của bản thân thôi cụ ơi, vừa nhìn nick cụ em lại liên tưởng đến ông Thần sinh năm 88 có 37 cô người yêu đang hot từ hôm qua nay, em fun tíem được nghe nhiều câu chuyện rợn sống lưng lắm. tâm linh ai ko tin cũng đừng báng bổ các cụ à

Như Cụ nói, em nghĩ là một sự kết hợp nhuần nhuyễn khoa học và tâm linh.Gọi là mấy cụ kia đến số chết cũng đúng nhưng chắc rằng với sự trang bị hiện đại và đào tạo bài bản , ctri thuận lợi , mặt trận đa chiều thì số sẽ đẹp cho ta sẽ nhiều hơn rất nhiều phải không cụ ? Em tin là vậy.
Kiểu như Mỹ mà nó đánh thì tổng số số xấu sẽ rất lớn , và quân Pot sẽ lãnh số xấu là chính..em cũng tin là như vậy. Ấy nên tín mà không mê là vậy.
Đúng là em nhầm cụ ạ.Không ạ, nó là nghĩa trang liệt sĩ AyunPa, thuộc huyện Ayun Pa của Gia Lai.
![]()
hình này em lấy trên mạng, vì lúc vừa đến đc đây em bần thần trong người quá ko nghĩ là phải chụp hình lưu lại. Tuy nhiên khi vào trong, khi an tĩnh tâm trí đc rồi thì em mới chụp hình bên trong để lưu lại vị trí. Camera đt của mình khi chụp nó cho lưu vị trí toạ độ của hình ảnh đấy cụ. Hình này thì em nhảy rào trèo tường vào ở hướng 9h. Vì đến đây em thấy đúng rồi nên háo hức quá nhảy thọt vào trong nghĩa trang luôn, lúc này thì bố em đang đi tìm nhà dân quanh đấy để hỏi xem ai là quản trang, tầm 30 phút sau bố em mới vào.
![]()
![]()
![]()
mấy hình này là em chụp nhà người đồng bào ở Ayunpa
Cụ có gợi ý hay đây. Nhờ các cụ min mod đổi nick như nick ông kễnh 37 kia..sau ta mở lớp đào tạo từ xa. Kiếm ác đây cụNơi này mọi người chia sẻ các câu chuyện của bản thân thôi cụ ơi, vừa nhìn nick cụ em lại liên tưởng đến ông Thần sinh năm 88 có 37 cô người yêu đang hot từ hôm qua nay, em fun tí
cụ có chuyện nào cứ kể vào đây em cùng hóng!
Em ko sợ ma bằng sợ cái con trong avata của cụ..nhưng công nhận thịt nó ngonĐề tài ma tà, kinh lắm các Cụ ạ. Đêm không dám ngủ.
Em đề nghị chuyển đề tài sang trang trí phòng Thờ, nhà cửa đón năm mới An Khang , Tiền nhiều, Vui vẻ ạ !
Nhà em chung cư, nên phong Thờ và phòng Khách, phòng Ăn là 1 không gian chung nhau.
phía trước Bàn Thờ các Cụ là bàn khách và tivi.
Em phân vân nên treo tranh gì gần Ban Thờ cho hợp.
Lên mạng thì đủ thứ: tranh Phật, tranh Bát Tiên, tranh Tứ linh, tranh Chữ, tranh Phong thủy ... rối hết người.
Mong các Cụ datlui , DurexXL và các Cụ khác cho vài đường nguyên tắc, nguyên lý, căn bản.
Thật là đội ơn các Cụ lắm lắm !!!
Tùy loại thôi cụ ạ, Ráo thì quá ngon, chứ có lần em xơi phải con rắn gì trên núi mà hơi có mào ấy, xương cứng vãi ra mà thịt nhạt hoét, hoặc như cạp nia thì được mấy thịt đâu chả bõ ănEm ko sợ ma bằng sợ cái con trong avata của cụ..nhưng công nhận thịt nó ngon![]()
Lấy đâu ra ma mà cụ sợ. Ma cũng là người, mình tôn trọng họ có khi lại ăn lên làm ra. Cứ nghe mọi người chia sẻ cho vui. Nghĩ nó là ma thì nó là ma thôi. Nhiều lúc mong gặp ma còn chẳng đượcĐề tài ma tà, kinh lắm các Cụ ạ. Đêm không dám ngủ.
Em đề nghị chuyển đề tài sang trang trí phòng Thờ, nhà cửa đón năm mới An Khang , Tiền nhiều, Vui vẻ ạ !
Nhà em chung cư, nên phong Thờ và phòng Khách, phòng Ăn là 1 không gian chung nhau.
phía trước Bàn Thờ các Cụ là bàn khách và tivi.
Em phân vân nên treo tranh gì gần Ban Thờ cho hợp.
Lên mạng thì đủ thứ: tranh Phật, tranh Bát Tiên, tranh Tứ linh, tranh Chữ, tranh Phong thủy ... rối hết người.
Mong các Cụ datlui , DurexXL và các Cụ khác cho vài đường nguyên tắc, nguyên lý, căn bản.
Thật là đội ơn các Cụ lắm lắm !!!
Em thì mới đc chén cái con ngóc cổ kia đã thấy ngon lắm rồi. Hàng Giáo, Mòng nghe đồn hay lắm nhưng em chưa đc thửTùy loại thôi cụ ạ, Ráo thì quá ngon, chứ có lần em xơi phải con rắn gì trên núi mà hơi có mào ấy, xương cứng vãi ra mà thịt nhạt hoét, hoặc như cạp nia thì được mấy thịt đâu chả bõ ăn
Cứ định nghĩa là người tất. Người ở dạng thịt và người ở dạng khói đê..Lấy đâu ra ma mà cụ sợ. Ma cũng là người, mình tôn trọng họ có khi lại ăn lên làm ra. Cứ nghe mọi người chia sẻ cho vui. Nghĩ nó là ma thì nó là ma thôi. Nhiều lúc mong gặp ma còn chẳng được![]()
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh cụ ơi. Ban giờ ở nhà thì lo liệu sao cho bản thân mình thấy ổn và ấm áp là đc rồi.Đề tài ma tà, kinh lắm các Cụ ạ. Đêm không dám ngủ.
Em đề nghị chuyển đề tài sang trang trí phòng Thờ, nhà cửa đón năm mới An Khang , Tiền nhiều, Vui vẻ ạ !
Nhà em chung cư, nên phong Thờ và phòng Khách, phòng Ăn là 1 không gian chung nhau.
phía trước Bàn Thờ các Cụ là bàn khách và tivi.
Em phân vân nên treo tranh gì gần Ban Thờ cho hợp.
Lên mạng thì đủ thứ: tranh Phật, tranh Bát Tiên, tranh Tứ linh, tranh Chữ, tranh Phong thủy ... rối hết người.
Mong các Cụ datlui , DurexXL và các Cụ khác cho vài đường nguyên tắc, nguyên lý, căn bản.
Thật là đội ơn các Cụ lắm lắm !!!
Có thớt nào đó làm cái ban thờ tam giác ở góc nhà trông chết cười, nhưng cụ đó thấy ổn cũng ok mà. Lần thứ 2 em thấy cái bàn thờ tam giác như vậy. Chắc là cố gắng lấy hướng bàn thờMỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh cụ ơi. Ban giờ ở nhà thì lo liệu sao cho bản thân mình thấy ổn và ấm áp là đc rồi.