[Funland] Nơi chia sẻ những câu chuyện Tâm linh trong cuộc sống thường ngày 2023 Vol 7

Trạng thái
Thớt đang đóng

mypleasure

Xe buýt
Biển số
OF-156676
Ngày cấp bằng
13/9/12
Số km
964
Động cơ
373,847 Mã lực
Cụ ko phải luận số đo, e cho số cụ thể luôn, 90-60-90, cụ chỉ việc luận số thứ tự thôi ạ.
Thứ tự kia e để số gánh cho nó đẹp bạc thôi :)):)):))
Quả luận này quả là căng rồi. Ối cụ trong thớt đêm nay lại mộng mị liêu trai. Mong các cụ thật thà, dũng cảm như các cháu mai lên đây kể lại như truyền thống của thớt 😀
 

Gato2009

Xe điện
Biển số
OF-53653
Ngày cấp bằng
26/12/09
Số km
3,154
Động cơ
346,626 Mã lực
Hương trầm chắc chắn không phải rồi ạ, quê em vùng biên tây bắc, xa xôi và nghèo, ngày xưa lấy đâu ra trầm. Sau em cũng đã thử hương trầm, tất nhiên loại bình thường, không phải loại tiền triệu nhưng mùi trầm ấm, sâu, tĩnh hơn.
Hương bài thuần cũng không phải, nhẹ quá.
Em nghĩ đó là hương bắc, có hương bài pha với tỷ lệ nào đó các thảo mộc khác. Buồn là em đã tìm đến vài nhãn hiệu hương cổ truyền rồi mà chưa đúng. Có lần, được giới thiệu mà tối rồi em còn tìm lên ngõ nhỏ trên phố Trần Nhật Duật để hỏi, mùi cũng chỉ thoang thoảng chút chứ không giống được.
Tiếc là em biết dòng hương đó vẫn còn, đôi khi đi trên phố vẫn bắt gặp, mà tìm không ra.
Quê em giờ cũng không còn tìm được loại hương này nữa, hỏi cũng chẳng ai biết, đều bảo xưa ai quan tâm nhãn hiệu, chợ bán sao dùng vậy chứ điều kiện đâu mà cầu kỳ.
Cơ bản có 3 loại hương/nhang:
1/ Hương trầm: nguyên liệu phải có trầm,
2/ Hương bài: phải cái cây hương bài trong đó,
3/ Hương đen: phải có nhựa trám trong đó.
Nếu đúng hương xịn thì cả 3 loại đều rất thơm, mỗi loại có hương thơm khác nhau, em thích cả 3 loại, nhưng trong đó hương đen gợi nhớ hương vị tết nhất (đói với em)
 

Gato2009

Xe điện
Biển số
OF-53653
Ngày cấp bằng
26/12/09
Số km
3,154
Động cơ
346,626 Mã lực
Không hiểu công nghệ làm hương ntn, nhưng giờ thắp hương thấy tàn nó trắng, cuộn cong tròn chứ không bị đứt gãy như trước nhỉ.
Đơn giản mà cụ, que họ nhúng vào 1 loại axit gì đó em quên mấy tên rồi.
 

manhcsic

Xe điện
Biển số
OF-67865
Ngày cấp bằng
7/7/10
Số km
2,422
Động cơ
1,277,678 Mã lực
..Mang hạnh phúc cho đời
Gió xuân tuyệt vời
Mang say đắm cho người
Xin người hãy cùng em vui xuân...
Nghe lại và cảm nhận sâu hơn về một điều linh thiêng, giản dị nào đó "Mang..." Năm mới xin được kính chúc CCCM sức khỏe và bình an.
 

Mansion.68

Xe buýt
Biển số
OF-835320
Ngày cấp bằng
13/6/23
Số km
594
Động cơ
502,037 Mã lực
Năm nay em ăn Tết thấy nhẹ nhàng, thư thái các cụ mợ ạ.
Vang hết 1 chai.
Bia hết 5 lon.
Khách uống.
Hết nhiều chè Thái Nguyên với Phổ nhĩ Hồ Nam ;;)
Mai với đào chưa rụng 1 bông, lộc non rõ lắm. Cụ anh DurexXL , datlui , hp78 , LiKaShing , bác angkorwat , mợ RosemaryCherry và các cụ mợ ăn Tết vui vẻ không ạ.
 

X0000

Xe điện
Biển số
OF-383918
Ngày cấp bằng
23/9/15
Số km
2,885
Động cơ
619,458 Mã lực
abc
Giờ này coi như là hết Tết. Em vào chém với các cụ.
Nói về nạn diệt chủng tại Campuchia thời gian 1975-1979, theo phía quân ta tuyên truyền sau khi giải phóng là trên 3 triệu người trên tổng số 7 triệu dân. Sau này dần dần xuống hơn 2 triệu và cuối cùng là hơn 1 triệu. Theo các nhà báo phương tây và các tổ chức quốc tế đã làm việc tại Campuchia thì con số người bị giết hại là dưới 1 triệu người. Con số này có vẻ hợp lý hơn. So với tổng số dân 7 triệu thì cũng kinh khủng lắm rồi.
Sau khi lật đổ chính quyền Lon lol thì Polpot lùa dân ra khỏi thành phố và tiến hành thanh trừng lực lượng chống đối bao gồm :
- Quan chức cao cấp, sĩ quan, cảnh sát của chế độ cũ.
- Người Kh'mer gốc Việt
- Người Kh'mer gốc TQ, Thái, Lào
- Người theo đạo Hồi
- Người ngoại quốc làm việc tại Campuchia.
Họ không giết trí thức, người có học như sách báo quân ta tuyên truyền. Sau giải phóng ta đã tuyển dụng rất nhiều trí thức cũ vào làm việc trong các công sở của chính quyền Heng Somrin.
Khi đuổi dân ra khỏi Phnom Penh thì có hai con đường :
- Đi về các trại tập trung phía đông thì qua cầu Monivong ra Kandal.
- Đi về phía tây bắc qua cầu Chẹo Changwa ra vùng Pursat.
Khi ra khỏi cầu họ tiến hành thang lọc luôn. Vì vậy ở Kandal và Pursat thường phát hiện nhưng hố chôn người tập thể. Kandal là khu vực nhiều hố chôn người tập thể được phát hiện nhiều và sớm nhất. Nên trên sách báo của ta hay nói đến địa danh này.
Sơ qua như vậy trước khi em kể chuyện Pursat. 🤓
Em sorry cả nhà và đặc biệt sorry cụ, hy vọng cụ cũng không mất hứng
Cụ cứ kể chuyện tâm linh đi, đừng lồng ghép chuyện chính trị vào nhé
 

datlui

Xe điện
Biển số
OF-352039
Ngày cấp bằng
23/1/15
Số km
2,347
Động cơ
400,633 Mã lực
Nơi ở
Vietnam
Năm nay em ăn Tết thấy nhẹ nhàng, thư thái các cụ mợ ạ.
Vang hết 1 chai.
Bia hết 5 lon.
Khách uống.
Hết nhiều chè Thái Nguyên với Phổ nhĩ Hồ Nam ;;)
Mai với đào chưa rụng 1 bông, lộc non rõ lắm. Cụ anh DurexXL , datlui , hp78 , LiKaShing , bác angkorwat , mợ RosemaryCherry và các cụ mợ ăn Tết vui vẻ không ạ.
Em cảm ơn cụ hỏi thăm. Hôm qua thì em đi chùa chơi buổi sáng rồi về nhà ở cả ngày. Hôm nay em với thằng bạn đi thăm mộ của mẹ bạn ấy, về lớ ngớ thế nào hai thằng đi lạc vào nghĩa trang liệt sĩ thì bọn em thắp hương luôn. Chiều về đi cafe xong hai thằng đi dạo chúc tết, lại lớ ngớ đi ngang nghĩa trang LS khác, thì lại vào thắp hương tiếp :D

Nói chung giờ Tết mọi người đi chơi xa cũng nhiều rồi, gặp và chúc nhau trước tết là chính. Các ngày Tết thì dành time cho bản thân và gia đình thôi, nên em thấy cũng nhẹ nhàng, êm ả!
 

DurexXL

Xe cút kít
Biển số
OF-495573
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
16,255
Động cơ
1,145,727 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn
Năm nay em ăn Tết thấy nhẹ nhàng, thư thái các cụ mợ ạ.
Vang hết 1 chai.
Bia hết 5 lon.
Khách uống.
Hết nhiều chè Thái Nguyên với Phổ nhĩ Hồ Nam ;;)
Mai với đào chưa rụng 1 bông, lộc non rõ lắm. Cụ anh DurexXL , datlui , hp78 , LiKaShing , bác angkorwat , mợ RosemaryCherry và các cụ mợ ăn Tết vui vẻ không ạ.
Em đây

1000006375.jpg
1000006383.jpg

1000006379.jpg


Vừa oánh chén bên nhà họ hàng, con nhóc đưa về

Hức
 
Chỉnh sửa cuối:

angkorwat

Xe container
Tưởng nhớ
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,098
Động cơ
558,556 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Cánh đồng ma Pursat:
Cuối mùa mưa 1983, có lẽ khoảng tháng 10 hay tháng 11. Lúc này cuộc chiến đã rời về phía biên giới Campuchia - Thái lan. Các tỉnh giáp VN và trong nội địa đã im tiếng súng. Dân Kh'mer dần dần ổn định cuộc sống. Một số nhỏ dân chúng thường đi tìm những hố chôn người tập thể thời Polpot đào lên tìm vàng. Vàng ở đây là răng vàng, trang sức còn sót lại hoặc giấu được...
Một buổi sáng, ông chánh văn phòng của BNG Campuchia đến SQ xin gặp chú NĐ. Họ thông báo : Dân ở tỉnh Pursat có tìm được vài hố chôn tập thể ở một cánh đồng gần tỉnh lỵ. Em nhớ hôm đó là thứ 6 hoặc thứ 7.
Ngay lập tức một kế hoạch tuyên truyền được vạch ra. Thông báo với tất cả các nhà báo và tổ chức quốc tế đang làm việc tại Campuchia ( lúc đó có rất nhiều tổ chức phi chính phủ đang làm công tác cứu trợ tại Campuchia). Mời toàn bộ các sứ thần tại Campuchia đi tham quan ( chủ yếu là đại sứ các nước XHCN như Liên xô, Đức, Hung, Cu ba, Lào...)
Và sáng sớm chủ nhật một đoàn xe vài chục chiếc rời Phnom Penh tiến về Pursat. Vì chú NĐ cũng ở trong đoàn, nên em cũng khoác bộ quân phục lính Heng Somrin lên đường.
Pursat là một tỉnh nhỏ nằm cách Phnom Penh hơn 200 km về phía tây bắc. Thời Polpot nơi đây cũng là nơi có trại tập trung, Polpot gọi là "Công xã" bắt dân thành phố làm thủy lợi, trồng lúa...
Do đường xá cũng đã được tu sửa lại nên chỉ buổi trưa mọi người đã đến nơi. Hơn một đại đội lính cảnh vệ của đoàn 478 đã đến từ trước với hơn chục xe bọc thép M113. Họ bố trí cảnh giới rất chu đáo và nghiêm túc. Thấy tình hình vậy em cũng yên tâm và không cần thiết phải bám sát mục tiêu. Đoàn xe tập kết trên một con lộ, chạy dọc theo con lộ là một cánh đồng lúa lớn. Toàn bộ gần 2 chục ngôi mộ tập thể đều nằm trên cánh đồng này. Mỗi ngôi mộ đều có trên dưới chục người dân đang tiếp tục đào bới. Những chiếc xe bọc thép ghé vào sát ven lộ để chở các quan chức và phóng viên ra khu vực mộ để quay phim, chụp ảnh... Mấy chiếc xe lội đi lội lại trên ruộng bùn mấy chuyến mới chở hết người cần ra.
Gần mỗi ngôi mộ dân đốt một đống lửa lớn chắc để xua tan tử khí. Dù vậy em vẫn cảm thấy khu vực này rất lạnh lẽo, âm u. Có lẽ do cảm giác thôi. Vì vậy em cũng không leo lên xe để ra tận nơi như mọi người. Đưa mắt nhìn quanh quẩn em thấy một ngôi nhà nhỏ bên phía đường bên này, ngôi nhà nằm cách đường khoảng 50 m trong một khu vườn có mấy cây dừa, xoài và vú sữa. Nghĩ bụng các cụ còn ngắm nghía lâu, sau đó lên bờ có khi còn tổ chức họp báo tại chỗ ( vì mấy ông lính 478 đang dựng một cái lều bạt lớn). Em liền đi vào khu vườn có căn nhà nhỏ. Chắc chắn có dân ở đó vừa ngồi nghỉ vừa luyện tiếng Kh'mer. Giữa vườn là một ngôi nhà sàn cũ kỹ với cái cầu thang gỗ ọp ẹp. Em leo lên cầu thang và gọi :
- Xin chào, có ai ở nhà không ?
Nhìn thấy trước hiên nhà có một dẫy gáo dừa hơn chục cái, cái nào cũng có ít cơm, có cái đựng nước như nước gạo. Một lúc từ trong nhà bước ra một cụ ông khoảng trên dưới 60 tuổi. Thấy em mặc quân phục Heng Somrin đeo khẩu súng ngắn, ông cụ liền chắp tay cúi chào :
- Chào ông lớn.
- Không phải ông lớn. Bộ đội tình nguyện VN. Cụ có nước uống cho bộ đội xin một ly.
Ông cụ không nói gì, đi vào trong nhà lấy ra một cái ấm nhôm đen sì và một cái ca quân dụng và rót nước mời em.
Vừa uống nước em vừa hỏi chuyện:
- Mọi người trong nhà đi làm hết rồi ạ ? Gia đình mình ở đây lâu chưa ? Nhà có bao nhiêu người ?
Nhìn anh " cong tóp VN" mặt mũi cũng hiền lành, cụ già bớt vẻ nghi ngại trả lời:
- Nhà chỉ có mình tôi. Hồi xưa nhà tôi ở đây. Khi thằng Polpot vào thì mỗi người đi một ngả. Giờ chỉ còn một mình, những người khác không biết sống hay chết mà chưa thấy quay về.
- Cụ về đây được mấy năm rồi ?
- Tôi về từ năm 1980 và ở đây từ ngày ấy đến giờ.
- Vậy mà cụ không biết ngoài kia có những hố chôn người à ?
- Tôi biết chứ. Họ thường vào đây xin cơm xin nước hàng đêm. Có cả trẻ con nữa.
Nghe cụ già nói em cũng dựng tóc gáy hỏi lại :
- Cụ nói những người chết ngoài kia à ?
Cụ già thủng thẳng đáp :
- Đúng vậy. Ở Campuchia khi chết thì hỏa thiêu và đưa lên chùa. Ở đó họ được nhà chùa cho ăn uống. Còn ở đây họ vất vưởng không có gì ăn. Hàng đêm họ kéo nhau vào đây xin ăn.
Cụ chỉ tay vào những cái gáo dừa xếp thành hàng trên sàn.
- Đấy, ngày nào tôi cũng đặt cơm nước ở đó cho họ và cả một ít sữa cho trẻ con nữa.
- Sao cụ biết họ đến xin ăn ?
- Đêm nào họ cũng gào khóc từ nửa đêm đến sáng. Tôi nghe được, từ khi có cơm nước thì họ không khóc nữa. Chỉ lặng lẽ đến và đi. Chú không tin thì ngủ lại đây một đêm với tôi.
- Cụ có nhìn thấy họ không ?
- Chưa bao giờ nhìn thấy. Nhưng mùa mưa thì thấy vết chân của họ đi lên. Họ lội ruộng đi lên cầu thang, sáng ra cầu thang vẫn dính vết chân bùn của họ, cả vết chân trẻ con.
Cụ già thấy mặt em lộ vẻ nghi hoặc liền kéo tay em ra cầu thang chỉ vào những vết bùn đã khô trên cầu thang.
- Đấy vết chân họ về đêm qua đó.
Nhìn kỹ thì cũng có vẻ giống vết chân, lúc nãy đi lên em không để ý. Vết chân từ cầu thang đi đến mấy cái gáo dừa là hết. Xung quanh không còn vết bùn nào khác.
- Vậy bây giờ đào họ lên hết thì họ còn ở đây không cụ ?
- Nếu hỏa táng tất cả rồi đưa lên chùa thì hết. Còn không thì họ sẽ ở đây mãi mãi dù xương cốt họ chuyển đi đâu.
Không muốn tiếp tục mạch chuyện âm u với cụ già. Em chuyển sang hỏi thăm cuộc sống của cụ thời Sihanouk, thời Lon nol...
Ngồi chém gió hơn 1h em quay ra. Các quan chức đã vào bờ và đang uống nước trong lều bạt. Ngoài kia cánh nhà báo vẫn chụp choẹt và phỏng vấn những nông dân đào bới.
Một chiếc M113 nổ máy chuẩn bị ra đón người vào. Em liền nhảy lên ra xem thế nào ? Đến một ngôi mộ gần nhất có mấy cậu phóng viên SPK (TTX Campuchia) mấy cậu này quen em từ 1978 tại tu viện Đa Minh - Thủ Đức. Em hỏi :
- Mộ này có khoảng bao nhiêu người ?
- Gần 3 chục người chú ạ.
- A, ông cháu hôm nay cũng xuống đây à ?
- Cháu đang đi tập làm mấy cái phóng sự ảnh.
Rồi chỉ tay về phía đống xương sọ chất bên miệng hố, ông cháu nói :
- Hố này có cả trẻ con. Chú nhìn kìa cái sọ bé tẹo.
Em bỗng rùng mình nghĩ tới lời cụ già trong nhà sàn.
Em cùng ông cháu phóng viên leo lên xe về bờ. Ông cháu nói :
- Lâu lắm mới lại gặp chú. Chú cháu mình chụp tấm ảnh kỷ niệm.
Ông cháu vác cái máy ảnh ra loay hoay một hồi. Rất tiếc là ảnh hỏng hết. Vài hôm sau ông cháu đưa cho một tấm này 😫😫😫
moments_300810673406029_hi_res.jpg
 

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,735
Động cơ
287,526 Mã lực
Cánh đồng ma Pursat:
Cuối mùa mưa 1983, có lẽ khoảng tháng 10 hay tháng 11. Lúc này cuộc chiến đã rời về phía biên giới Campuchia - Thái lan. Các tỉnh giáp VN và trong nội địa đã im tiếng súng. Dân Kh'mer dần dần ổn định cuộc sống. Một số nhỏ dân chúng thường đi tìm những hố chôn người tập thể thời Polpot đào lên tìm vàng. Vàng ở đây là răng vàng, trang sức còn sót lại hoặc giấu được...
Một buổi sáng, ông chánh văn phòng của BNG Campuchia đến SQ xin gặp chú NĐ. Họ thông báo : Dân ở tỉnh Pursat có tìm được vài hố chôn tập thể ở một cánh đồng gần tỉnh lỵ. Em nhớ hôm đó là thứ 6 hoặc thứ 7.
Ngay lập tức một kế hoạch tuyên truyền được vạch ra. Thông báo với tất cả các nhà báo và tổ chức quốc tế đang làm việc tại Campuchia ( lúc đó có rất nhiều tổ chức phi chính phủ đang làm công tác cứu trợ tại Campuchia). Mời toàn bộ các sứ thần tại Campuchia đi tham quan ( chủ yếu là đại sứ các nước XHCN như Liên xô, Đức, Hung, Cu ba, Lào...)
Và sáng sớm chủ nhật một đoàn xe vài chục chiếc rời Phnom Penh tiến về Pursat. Vì chú NĐ cũng ở trong đoàn, nên em cũng khoác bộ quân phục lính Heng Somrin lên đường.
Pursat là một tỉnh nhỏ nằm cách Phnom Penh hơn 200 km về phía tây bắc. Thời Polpot nơi đây cũng là nơi có trại tập trung, Polpot gọi là "Công xã" bắt dân thành phố làm thủy lợi, trồng lúa...
Do đường xá cũng đã được tu sửa lại nên chỉ buổi trưa mọi người đã đến nơi. Hơn một đại đội lính cảnh vệ của đoàn 478 đã đến từ trước với hơn chục xe bọc thép M113. Họ bố trí cảnh giới rất chu đáo và nghiêm túc. Thấy tình hình vậy em cũng yên tâm và không cần thiết phải bám sát mục tiêu. Đoàn xe tập kết trên một con lộ, chạy dọc theo con lộ là một cánh đồng lúa lớn. Toàn bộ gần 2 chục ngôi mộ tập thể đều nằm trên cánh đồng này. Mỗi ngôi mộ đều có trên dưới chục người dân đang tiếp tục đào bới. Những chiếc xe bọc thép ghé vào sát ven lộ để chở các quan chức và phóng viên ra khu vực mộ để quay phim, chụp ảnh... Mấy chiếc xe lội đi lội lại trên ruộng bùn mấy chuyến mới chở hết người cần ra.
Gần mỗi ngôi mộ dân đốt một đống lửa lớn chắc để xua tan tử khí. Dù vậy em vẫn cảm thấy khu vực này rất lạnh lẽo, âm u. Có lẽ do cảm giác thôi. Vì vậy em cũng không leo lên xe để ra tận nơi như mọi người. Đưa mắt nhìn quanh quẩn em thấy một ngôi nhà nhỏ bên phía đường bên này, ngôi nhà nằm cách đường khoảng 50 m trong một khu vườn có mấy cây dừa, xoài và vú sữa. Nghĩ bụng các cụ còn ngắm nghía lâu, sau đó lên bờ có khi còn tổ chức họp báo tại chỗ ( vì mấy ông lính 478 đang dựng một cái lều bạt lớn). Em liền đi vào khu vườn có căn nhà nhỏ. Chắc chắn có dân ở đó vừa ngồi nghỉ vừa luyện tiếng Kh'mer. Giữa vườn là một ngôi nhà sàn cũ kỹ với cái cầu thang gỗ ọp ẹp. Em leo lên cầu thang và gọi :
- Xin chào, có ai ở nhà không ?
Nhìn thấy trước hiên nhà có một dẫy gáo dừa hơn chục cái, cái nào cũng có ít cơm, có cái đựng nước như nước gạo. Một lúc từ trong nhà bước ra một cụ ông khoảng trên dưới 60 tuổi. Thấy em mặc quân phục Heng Somrin đeo khẩu súng ngắn, ông cụ liền chắp tay cúi chào :
- Chào ông lớn.
- Không phải ông lớn. Bộ đội tình nguyện VN. Cụ có nước uống cho bộ đội xin một ly.
Ông cụ không nói gì, đi vào trong nhà lấy ra một cái ấm nhôm đen sì và một cái ca quân dụng và rót nước mời em.
Vừa uống nước em vừa hỏi chuyện:
- Mọi người trong nhà đi làm hết rồi ạ ? Gia đình mình ở đây lâu chưa ? Nhà có bao nhiêu người ?
Nhìn anh " cong tóp VN" mặt mũi cũng hiền lành, cụ già bớt vẻ nghi ngại trả lời:
- Nhà chỉ có mình tôi. Hồi xưa nhà tôi ở đây. Khi thằng Polpot vào thì mỗi người đi một ngả. Giờ chỉ còn một mình, những người khác không biết sống hay chết mà chưa thấy quay về.
- Cụ về đây được mấy năm rồi ?
- Tôi về từ năm 1980 và ở đây từ ngày ấy đến giờ.
- Vậy mà cụ không biết ngoài kia có những hố chôn người à ?
- Tôi biết chứ. Họ thường vào đây xin cơm xin nước hàng đêm. Có cả trẻ con nữa.
Nghe cụ già nói em cũng dựng tóc gáy hỏi lại :
- Cụ nói những người chết ngoài kia à ?
Cụ già thủng thẳng đáp :
- Đúng vậy. Ở Campuchia khi chết thì hỏa thiêu và đưa lên chùa. Ở đó họ được nhà chùa cho ăn uống. Còn ở đây họ vất vưởng không có gì ăn. Hàng đêm họ kéo nhau vào đây xin ăn.
Cụ chỉ tay vào những cái gáo dừa xếp thành hàng trên sàn.
- Đấy, ngày nào tôi cũng đặt cơm nước ở đó cho họ và cả một ít sữa cho trẻ con nữa.
- Sao cụ biết họ đến xin ăn ?
- Đêm nào họ cũng gào khóc từ nửa đêm đến sáng. Tôi nghe được, từ khi có cơm nước thì họ không khóc nữa. Chỉ lặng lẽ đến và đi. Chú không tin thì ngủ lại đây một đêm với tôi.
- Cụ có nhìn thấy họ không ?
- Chưa bao giờ nhìn thấy. Nhưng mùa mưa thì thấy vết chân của họ đi lên. Họ lội ruộng đi lên cầu thang, sáng ra cầu thang vẫn dính vết chân bùn của họ, cả vết chân trẻ con.
Cụ già thấy mặt em lộ vẻ nghi hoặc liền kéo tay em ra cầu thang chỉ vào những vết bùn đã khô trên cầu thang.
- Đấy vết chân họ về đêm qua đó.
Nhìn kỹ thì cũng có vẻ giống vết chân, lúc nãy đi lên em không để ý. Vết chân từ cầu thang đi đến mấy cái gáo dừa là hết. Xung quanh không còn vết bùn nào khác.
- Vậy bây giờ đào họ lên hết thì họ còn ở đây không cụ ?
- Nếu hỏa táng tất cả rồi đưa lên chùa thì hết. Còn không thì họ sẽ ở đây mãi mãi dù xương cốt họ chuyển đi đâu.
Không muốn tiếp tục mạch chuyện âm u với cụ già. Em chuyển sang hỏi thăm cuộc sống của cụ thời Sihanouk, thời Lon nol...
Ngồi chém gió hơn 1h em quay ra. Các quan chức đã vào bờ và đang uống nước trong lều bạt. Ngoài kia cánh nhà báo vẫn chụp choẹt và phỏng vấn những nông dân đào bới.
Một chiếc M113 nổ máy chuẩn bị ra đón người vào. Em liền nhảy lên ra xem thế nào ? Đến một ngôi mộ gần nhất có mấy cậu phóng viên SPK (TTX Campuchia) mấy cậu này quen em từ 1978 tại tu viện Đa Minh - Thủ Đức. Em hỏi :
- Mộ này có khoảng bao nhiêu người ?
- Gần 3 chục người chú ạ.
- A, ông cháu hôm nay cũng xuống đây à ?
- Cháu đang đi tập làm mấy cái phóng sự ảnh.
Rồi chỉ tay về phía đống xương sọ chất bên miệng hố, ông cháu nói :
- Hố này có cả trẻ con. Chú nhìn kìa cái sọ bé tẹo.
Em bỗng rùng mình nghĩ tới lời cụ già trong nhà sàn.
Em cùng ông cháu phóng viên leo lên xe về bờ. Ông cháu nói :
- Lâu lắm mới lại gặp chú. Chú cháu mình chụp tấm ảnh kỷ niệm.
Ông cháu vác cái máy ảnh ra loay hoay một hồi. Rất tiếc là ảnh hỏng hết. Vài hôm sau ông cháu đưa cho một tấm này 😫😫😫
moments_300810673406029_hi_res.jpg
E đoán . Chắc là vì công việc mà cụ không đc ngủ lại với ông lão kia 1 đêm.. nếu đúng thế thì hơi tiếc cho 1 lần trải nghiệm hiếm hoi cụ nhỉ .
 

prado2012

Xe container
Biển số
OF-141245
Ngày cấp bằng
9/5/12
Số km
7,795
Động cơ
443,282 Mã lực
Cái Bạch Đào này nhìn rất thanh tao..nhưng khó chơi với nền tường và kén màu đèn.. không rõ giống nó từ đâu cụ nhỉ...có phải QN hay HP không ?
Bạch đào để trong không gian tường màu đỏ đun, bàn ghễ gỗ sậm màu, rèm lụa thêu tay thì sang lắm cụ.

Em hết rượu để rót tặng cụ angkorwat rồi . Nhìn cái ảnh đen trắng lại thấy bồi hồi về một thời. Chuyện của cụ làm em nhớ tới thảm sát của Pol pot ở An giang trong một ngôi chùa.
 
Chỉnh sửa cuối:

Xe nội lước

Xe container
Biển số
OF-528779
Ngày cấp bằng
26/8/17
Số km
7,735
Động cơ
287,526 Mã lực
Bạch đào để trong không gian tường màu đỏ đun, bàn ghễ gỗ sậm màu, rèm lụa thêu tay thì sang lắm cụ.

Em hết rượu để rót tặng cụ angkorwat rồi . Nhìn cái ảnh đen trắng lại thấy bồi hồi về một thời. Chuyện của cụ làm em nhớ tới thảm sát của Pol pot ở An giang trong một ngôi chùa.
Phải phối ánh sáng đèn . Nếu không là nó sang nhưng lạnh mợ ạ.
 

buicongchuc

Xe ngựa
Biển số
OF-146822
Ngày cấp bằng
23/6/12
Số km
29,412
Động cơ
951,616 Mã lực
Nơi ở
Bắc Triều Tiên, Hà Nội
Cả nhà em về quê ăn tết tối hôm qua mới trở lại HN. Nay nhà em làm mâm cơm cúng gia thần, gia tiên. Trong lúc đợi hương..., em xin kể với các cụ một giai đoạn về làng quê em.

IMG_20240127_173455.jpg


Quê em là vùng đất xưa được cụ Nguyễn Công Trứ đưa dân đến quai đê lấn biển, lập làng lập ấp. Cả làng có 13 họ tổ, trong đó có họ Bùi em, là những họ đầu tiên của làng, đến đời em là thứ 7.

Ảnh trên là hình ảnh khu đất nổi giữa làng có hình con cá (mọi người gọi là cá chép), em cũng không biết có từ bao giờ. Ở đuôi con cá là ngôi đình làng (nơi thờ thần hoàng làng - cụ Nguyễn Công Trứ, và là nơi các cụ làng họp), em nghe nói các cụ xưa làm ngôi đình ở đó để trấn yểm cho cá khỏi quẫy.

Trước đây, từ xa xưa ở làng em đã có ngôi đền thờ Đức thánh Trần rất lớn. Đầu xuân hàng năm các cụ làng tổ chức lễ hội và rước kiệu đi quanh làng, đi lên sân đình làng rồi mới rước quay trở về Đền thờ. Khi kiệu đi qua 3 cây cầu đá thì kiệu quay 3 vòng, và khi đến sân đình thì kiệu quay 10 vòng. Bên trái sân đình là ngôi Phủ nhỏ thờ Mẫu rất cổ kính.

FB_IMG_1706355845374.jpg


Đây là hình ảnh 1 trong 3 cây cầu đá của làng. Một cây cầu phía đầu cá, để chụp ảnh đầu cá chép thì đứng trên cây cầu này, cầu đá trên là lối từ bờ kia sang đình, và 1 cầu cầu nữa đối diện Phủ Mẫu.

Sau năm 54, thời kỳ HTX họ đã biến nơi đình làng thành kho thóc và nơi tuốt lúa tập trung. Thời đó toàn đường đất xấu nên vận tải ở quê em chủ yếu bằng thuyền. HTX đã đào một con sông cắt đuôi cá ra để tiện cho thuyền cập bến, và lấp sông phía sau đuôi cá đi để có sân rộng phục vụ kho bãi, máy móc nông nghiệp.

Thập niên 60, 70, 80 làng em bị nhiều tai nạn lớn, như số lượng LS tập trung chủ yếu ở dân làng quanh bờ cá chép (nhà em có 4 bộ đội thì 1 chú LS), một vệt nhà bên phía bờ Tây cá chép, gần như nhà nào cũng có trẻ nhỏ bị chết vì đuối nước, ở ao nhà (trong đó có anh trai cả em bị đuối nước lúc 5t đợt mưa lụt, khi đó em 2t).

Cuối thập niên 60 làng em bị trận bom Mỹ - như B52 rải thảm, toàn bộ cụm đền thờ Đức thánh Trần trở thành gạch vụn, tượng thờ và đồ thờ cùng ít gạch nhặt nhạnh được các cụ gom về cất giữ ở trong Đình. Trận bom thứ 2 gần cuối năm 72 rơi trúng chợ lúc đông người nhất và sân tuốt lúa khác ở gần đầu cá chép. Số người chết trong trận bom này rất nhiều, trong đó có ông chú họ em tên là Hổ - đang bốc lúa từ thuyền lên sân kho thì bị mảnh bom cắt bay đầu treo trên trên ngọn tre làng. Nên hàng năm cứ vào tháng 10 ÂL làng em có đợt giỗ làng.

Thôi em lễ tạ và hạ lễ thụ lộc đã. Em sẽ kể tiếp sau...
 

datlui

Xe điện
Biển số
OF-352039
Ngày cấp bằng
23/1/15
Số km
2,347
Động cơ
400,633 Mã lực
Nơi ở
Vietnam
Cánh đồng ma Pursat:
Cuối mùa mưa 1983, có lẽ khoảng tháng 10 hay tháng 11. Lúc này cuộc chiến đã rời về phía biên giới Campuchia - Thái lan. Các tỉnh giáp VN và trong nội địa đã im tiếng súng. Dân Kh'mer dần dần ổn định cuộc sống. Một số nhỏ dân chúng thường đi tìm những hố chôn người tập thể thời Polpot đào lên tìm vàng. Vàng ở đây là răng vàng, trang sức còn sót lại hoặc giấu được...
Một buổi sáng, ông chánh văn phòng của BNG Campuchia đến SQ xin gặp chú NĐ. Họ thông báo : Dân ở tỉnh Pursat có tìm được vài hố chôn tập thể ở một cánh đồng gần tỉnh lỵ. Em nhớ hôm đó là thứ 6 hoặc thứ 7.
Ngay lập tức một kế hoạch tuyên truyền được vạch ra. Thông báo với tất cả các nhà báo và tổ chức quốc tế đang làm việc tại Campuchia ( lúc đó có rất nhiều tổ chức phi chính phủ đang làm công tác cứu trợ tại Campuchia). Mời toàn bộ các sứ thần tại Campuchia đi tham quan ( chủ yếu là đại sứ các nước XHCN như Liên xô, Đức, Hung, Cu ba, Lào...)
Và sáng sớm chủ nhật một đoàn xe vài chục chiếc rời Phnom Penh tiến về Pursat. Vì chú NĐ cũng ở trong đoàn, nên em cũng khoác bộ quân phục lính Heng Somrin lên đường.
Pursat là một tỉnh nhỏ nằm cách Phnom Penh hơn 200 km về phía tây bắc. Thời Polpot nơi đây cũng là nơi có trại tập trung, Polpot gọi là "Công xã" bắt dân thành phố làm thủy lợi, trồng lúa...
Do đường xá cũng đã được tu sửa lại nên chỉ buổi trưa mọi người đã đến nơi. Hơn một đại đội lính cảnh vệ của đoàn 478 đã đến từ trước với hơn chục xe bọc thép M113. Họ bố trí cảnh giới rất chu đáo và nghiêm túc. Thấy tình hình vậy em cũng yên tâm và không cần thiết phải bám sát mục tiêu. Đoàn xe tập kết trên một con lộ, chạy dọc theo con lộ là một cánh đồng lúa lớn. Toàn bộ gần 2 chục ngôi mộ tập thể đều nằm trên cánh đồng này. Mỗi ngôi mộ đều có trên dưới chục người dân đang tiếp tục đào bới. Những chiếc xe bọc thép ghé vào sát ven lộ để chở các quan chức và phóng viên ra khu vực mộ để quay phim, chụp ảnh... Mấy chiếc xe lội đi lội lại trên ruộng bùn mấy chuyến mới chở hết người cần ra.
Gần mỗi ngôi mộ dân đốt một đống lửa lớn chắc để xua tan tử khí. Dù vậy em vẫn cảm thấy khu vực này rất lạnh lẽo, âm u. Có lẽ do cảm giác thôi. Vì vậy em cũng không leo lên xe để ra tận nơi như mọi người. Đưa mắt nhìn quanh quẩn em thấy một ngôi nhà nhỏ bên phía đường bên này, ngôi nhà nằm cách đường khoảng 50 m trong một khu vườn có mấy cây dừa, xoài và vú sữa. Nghĩ bụng các cụ còn ngắm nghía lâu, sau đó lên bờ có khi còn tổ chức họp báo tại chỗ ( vì mấy ông lính 478 đang dựng một cái lều bạt lớn). Em liền đi vào khu vườn có căn nhà nhỏ. Chắc chắn có dân ở đó vừa ngồi nghỉ vừa luyện tiếng Kh'mer. Giữa vườn là một ngôi nhà sàn cũ kỹ với cái cầu thang gỗ ọp ẹp. Em leo lên cầu thang và gọi :
- Xin chào, có ai ở nhà không ?
Nhìn thấy trước hiên nhà có một dẫy gáo dừa hơn chục cái, cái nào cũng có ít cơm, có cái đựng nước như nước gạo. Một lúc từ trong nhà bước ra một cụ ông khoảng trên dưới 60 tuổi. Thấy em mặc quân phục Heng Somrin đeo khẩu súng ngắn, ông cụ liền chắp tay cúi chào :
- Chào ông lớn.
- Không phải ông lớn. Bộ đội tình nguyện VN. Cụ có nước uống cho bộ đội xin một ly.
Ông cụ không nói gì, đi vào trong nhà lấy ra một cái ấm nhôm đen sì và một cái ca quân dụng và rót nước mời em.
Vừa uống nước em vừa hỏi chuyện:
- Mọi người trong nhà đi làm hết rồi ạ ? Gia đình mình ở đây lâu chưa ? Nhà có bao nhiêu người ?
Nhìn anh " cong tóp VN" mặt mũi cũng hiền lành, cụ già bớt vẻ nghi ngại trả lời:
- Nhà chỉ có mình tôi. Hồi xưa nhà tôi ở đây. Khi thằng Polpot vào thì mỗi người đi một ngả. Giờ chỉ còn một mình, những người khác không biết sống hay chết mà chưa thấy quay về.
- Cụ về đây được mấy năm rồi ?
- Tôi về từ năm 1980 và ở đây từ ngày ấy đến giờ.
- Vậy mà cụ không biết ngoài kia có những hố chôn người à ?
- Tôi biết chứ. Họ thường vào đây xin cơm xin nước hàng đêm. Có cả trẻ con nữa.
Nghe cụ già nói em cũng dựng tóc gáy hỏi lại :
- Cụ nói những người chết ngoài kia à ?
Cụ già thủng thẳng đáp :
- Đúng vậy. Ở Campuchia khi chết thì hỏa thiêu và đưa lên chùa. Ở đó họ được nhà chùa cho ăn uống. Còn ở đây họ vất vưởng không có gì ăn. Hàng đêm họ kéo nhau vào đây xin ăn.
Cụ chỉ tay vào những cái gáo dừa xếp thành hàng trên sàn.
- Đấy, ngày nào tôi cũng đặt cơm nước ở đó cho họ và cả một ít sữa cho trẻ con nữa.
- Sao cụ biết họ đến xin ăn ?
- Đêm nào họ cũng gào khóc từ nửa đêm đến sáng. Tôi nghe được, từ khi có cơm nước thì họ không khóc nữa. Chỉ lặng lẽ đến và đi. Chú không tin thì ngủ lại đây một đêm với tôi.
- Cụ có nhìn thấy họ không ?
- Chưa bao giờ nhìn thấy. Nhưng mùa mưa thì thấy vết chân của họ đi lên. Họ lội ruộng đi lên cầu thang, sáng ra cầu thang vẫn dính vết chân bùn của họ, cả vết chân trẻ con.
Cụ già thấy mặt em lộ vẻ nghi hoặc liền kéo tay em ra cầu thang chỉ vào những vết bùn đã khô trên cầu thang.
- Đấy vết chân họ về đêm qua đó.
Nhìn kỹ thì cũng có vẻ giống vết chân, lúc nãy đi lên em không để ý. Vết chân từ cầu thang đi đến mấy cái gáo dừa là hết. Xung quanh không còn vết bùn nào khác.
- Vậy bây giờ đào họ lên hết thì họ còn ở đây không cụ ?
- Nếu hỏa táng tất cả rồi đưa lên chùa thì hết. Còn không thì họ sẽ ở đây mãi mãi dù xương cốt họ chuyển đi đâu.
Không muốn tiếp tục mạch chuyện âm u với cụ già. Em chuyển sang hỏi thăm cuộc sống của cụ thời Sihanouk, thời Lon nol...
Ngồi chém gió hơn 1h em quay ra. Các quan chức đã vào bờ và đang uống nước trong lều bạt. Ngoài kia cánh nhà báo vẫn chụp choẹt và phỏng vấn những nông dân đào bới.
Một chiếc M113 nổ máy chuẩn bị ra đón người vào. Em liền nhảy lên ra xem thế nào ? Đến một ngôi mộ gần nhất có mấy cậu phóng viên SPK (TTX Campuchia) mấy cậu này quen em từ 1978 tại tu viện Đa Minh - Thủ Đức. Em hỏi :
- Mộ này có khoảng bao nhiêu người ?
- Gần 3 chục người chú ạ.
- A, ông cháu hôm nay cũng xuống đây à ?
- Cháu đang đi tập làm mấy cái phóng sự ảnh.
Rồi chỉ tay về phía đống xương sọ chất bên miệng hố, ông cháu nói :
- Hố này có cả trẻ con. Chú nhìn kìa cái sọ bé tẹo.
Em bỗng rùng mình nghĩ tới lời cụ già trong nhà sàn.
Em cùng ông cháu phóng viên leo lên xe về bờ. Ông cháu nói :
- Lâu lắm mới lại gặp chú. Chú cháu mình chụp tấm ảnh kỷ niệm.
Ông cháu vác cái máy ảnh ra loay hoay một hồi. Rất tiếc là ảnh hỏng hết. Vài hôm sau ông cháu đưa cho một tấm này 😫😫😫
moments_300810673406029_hi_res.jpg
Chuyện này làm em nhớ đến thời điểm em đi làm film ở khu chứng tích Sơn Mỹ, vụ lính Mỹ thảm sát nguyên một làng làm chết 504 người. Em có cơ hội được ở lại ngôi làng đấy vài ngày và tham quan nhiều nơi, thăm hỏi và nói chuyện với nhiều gia đình nạn nhân... Thời đấy em còn trẻ nên cảm xúc và cái nhìn có chút hời hợt, nhưng nhiều năm sau này khi nghĩ lại những ngày tháng ở đấy quả thật rất u linh.
 

buicongchuc

Xe ngựa
Biển số
OF-146822
Ngày cấp bằng
23/6/12
Số km
29,412
Động cơ
951,616 Mã lực
Nơi ở
Bắc Triều Tiên, Hà Nội
Cũng vào quãng cuối năm 60, có nhà bên kia sông đã mang quan tài cốt của bố ra chôn trộm ở vị trí mắt cá chép mà không ai biết. Vì thời đó đầu và mình cá chép vẫn bị chìm dưới nước khi thủy triều lên. Phía bên này sông là nhà bác trưởng nữ em (chị cả). Đến đầu năm 70 thì bác rể em hy sinh. Cứ cuối chiều về thì hình ảnh ngôi mộ thấp thoáng phản chiếu lên tủ cánh kính nhà bác em. Mọi người thấy hiện tượng lạ nên đi xem bói và phát hiện bên kia có ngôi mộ đặt trộm đã đi báo UB xã. UBX đã cho đào mộ lên phơi quan tài 3 ngày 3 đêm mà không ai dám ra nhận, sau đó thì họ chuyển lên khu nghĩa địa của làng chôn. Một thời gian sau thì gia đình bên kia nhiều chuyện sảy ra và gần như ly tán cả. Hiện nay thì đời cháu chắt họ đã nhận lại mộ cha ông họ rồi.

FB_IMG_1707715736908-01.jpeg


Ảnh đầu cá chép này em chụp cách đây mấy năm vào dịp Tết.
 
Chỉnh sửa cuối:

angkorwat

Xe container
Tưởng nhớ
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,098
Động cơ
558,556 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
E đoán . Chắc là vì công việc mà cụ không đc ngủ lại với ông lão kia 1 đêm.. nếu đúng thế thì hơi tiếc cho 1 lần trải nghiệm hiếm hoi cụ nhỉ .
Chiều hôm đó em về lại Phnom Penh rồi. Vì khoảng cách quá xa nên không ngủ lại xem ma về được. Nếu ở gần có lẽ cũng mò đến một đêm xem thực hư ra sao ?
 
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top