- Biển số
- OF-297071
- Ngày cấp bằng
- 30/10/13
- Số km
- 6,955
- Động cơ
- 391,688 Mã lực
Cụ angkorwat ở Cam lâu có biết cây S' đau không? Hình như vùng miền tây họ gọi là Sầu đâu.
Ây za, nghĩ lại thời chưa có face và zalo thì tâm tình đôi bên hay thật. Nói chuyện mặt đối mặt luôn mang lại cảm giác rưng rưng trong lòng. Em lại hóng...(..tiếp đây ạ...)
Má kéo tay tôi vào nhà. Giữa nhà là một bộ bàn ghế giống bộ bàn ghế ăn hiện nay. Có lẽ là nơi gia đình vừa tiếp khách vừa để ăn cơm. Kéo cái ghế ra má ấn tôi ngồi xuống :
- Hai đứa bây ngồi đây nói chuyện. Má chạy ra chợ mua chút đồ ăn. Ba con thằng Th chắc cũng sắp về rồi.
Th có lẽ là tên cậu con rể của má. Nói xong má xách cái giỏ tất tả ra ngoài. Trong nhà chỉ còn hai người, tôi thực sự rất lúng túng, không biết nói gì. Cảm giác ân hận, nuối tiếc, thương cảm tràn ngập. Út ngồi đối diện tôi, đôi môi mím chặt, mắt nhìn tôi trân trối, sự trách móc trong ánh mắt Út đã dịu đi. Tôi khoanh tay trên bàn, như một cậu học trò không thuộc bài, đang đứng trước cô giáo.
- Tôi xin lỗi Út, nay tôi đã về đây. Ngồi trước mặt cô giáo Út để trả bài như năm xưa đã từng nói. Rất tiếc tôi dốt quá nên không thuộc bài. Dù muốn hay không thì cũng là lỗi của tôi.
Lúc này Út mới thở dài :
- Anh không còn cơ hội trả bài nữa rồi. Với em anh mãi mãi là một cậu học sinh bướng bỉnh. 10 năm trôi qua mới gặp lại mà anh lại làm mặt lạ với em ? Tôi..tôi...Út...Út. Em không xứng đáng để anh gọi là em xưng anh như xưa sao ?
Tôi cười nhẹ :
- Tôi cũng muốn gọi Út như xưa. Nhưng giờ Út là người đã có gia đình, xưng hô như xưa tôi e không tiện. Mong Út hiểu cho.
- Không có gì là không tiện. Dù em đã có gia đình, dù anh đã hy sinh hay đang hiện diện ta đây thì em luôn coi anh như người anh trai mà hồi xưa em mơ ước có.
Tôi đành cười, rồi nói :
- Được, nếu Út muốn vậy thì tôi sẽ chiều ý của em.
Lúc này có lẽ Út đã bình tĩnh trở lại. Khuôn mặt đã hồng hào trở lại, ánh mất vẫn buồn buồn, Út hỏi nhỏ:
- Hồi anh sang Campuchia năm 1979 anh có viết nói : Anh thương em, nếu còn sống anh sẽ trở về tìm em. Và sau đó anh im lặng. Em bặt tin anh từ đó, em không làm cách nào để biết tin anh ngoài số hòm thư vô tri vô giác. Em đã hỏi hàng trăm người lính trở về từ Campuchia nhưng họ đều lắc đầu vì số hòm thư lạ, họ chưa từng nghe thấy.
- Đúng, lúc đó đơn vị anh có nhiệm vụ đặc biệt. Hàng ngày anh rong ruổi trên mọi nẻo đường của đất nước Campuchia. Cái chết luôn rập rình theo từng bước chân, buổi sáng anh không biết mình có tồn tại đến trưa hay không ? Vì vậy, anh không viết thư cho em nữa. Coi như anh đã hy sinh cho em khỏi thấp thỏm lo cho anh từng ngày. Để em yên tâm học tập, phấn đấu đạt được giấc mơ làm cô giáo dạy văn. Em sẽ không phải như má ngày xưa.
Nghe tôi giải thích. Út chậm chậm lắc đầu, đôi mắt mở to nhìn tôi vẫn buồn nhưng đã ánh lên sự bao dung, trìu mến.
- Cảm ơn anh đã suy nghĩ cho em. Nhưng anh không hiểu em. Em không biết em có ở trong trái tim anh không ? Nhưng ngày anh sang Campuchia là anh đã mang cả trái tim và tâm hồn em sang đó. Hàng đêm em luôn nhớ về anh. Hình bóng người lính trinh sát từ cõi chết trở về, bộ quân phục bê bết bùn đất, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt quầng thâm thiếu ngủ vẫn sáng lên tự tin và nụ cười rạng rỡ. Có lẽ từ lúc đó em đã thương anh và không kìm nén được tình cảm em đã ôm anh. Lần đầu tiên em ôm một người con trai. Mùi mồ hôi, mùi bùn đất làm em ngây ngất. Mãi đến lúc anh gỡ tay em ra em mới sực tỉnh và cảm thấy mắc cỡ. Nhưng sau đó em cũng nhanh chóng nhận thấy đó chỉ là chút tình cảm bồng bột thoáng qua của một cô gái mới qua tuổi học sinh vì ngày mai anh cùng đồng đội trở lại đơn vị. Và em sẽ chẳng có cơ hội gặp lại anh nữa. Giữa thời buổi chiến tranh thì như vậy cũng tốt cho cả hai. Sáng hôm sau anh trở cùng đồng đội lên xe trở về trung đoàn. Anh cười và giơ tay chào mọi người, nhưng ánh mắt lại hướng về em làm em cảm nhận được ánh mắt đó, nụ cười đó anh dành riêng cho em. Lúc đó em vui và cảm thấy hạnh phúc lắm. Tuy vậy em biết rất khó gặp lại anh để một lần nói với anh nỗi lòng của em. Kể cả khi anh Ninh bình đến tìm em mấy ngày sau đó, em thắc mắc tại sao anh không đến, hay linh cảm đã đánh lừa em. Rồi lần thứ hai anh NB đến chào em để ra Bắc và báo tin anh đã chuyển sang đơn vị khác với nhiệm vụ nguy hiểm hơn thì em đã khóc. Khóc vì thương anh, khóc vì mãi mãi không còn cơ hội gặp lại anh lính với bộ quân phục bê bết bùn đất đầy chất phong trần. Và rồi một lần nữa em cám ơn số phận đã cho em gặp lại anh ở UB. Lúc đó em có một niềm tin định mệnh đã gắn kết hai ta. Tuy lúc chia tay anh không nói thương em nhưng linh cảm mách bảo em rằng : Em đã có một vị trí trong trái tim anh. Vậy mà cuối cùng lại là định mệnh đã làm em mất anh mãi mãi. Trong em chỉ còn hình bóng anh lính trinh sát ngày nào...
Giọng Út nhỏ nhẹ, thủ thỉ như nói cho chính mình. Út như chìm vào những kỷ niệm cách đây 10 năm. Tôi im lặng nghe Út nói, chăm chú nhìn khuôn mặt Út. Cô không khác ngày xưa bao nhiêu, vẫn đôi mắt to tròn, khuôn mặt trái xoan, nước da trắng trẻo hiếm có của những cô gái miền nam. Vẻ đẹp thùy mị, hiền hậu và chín chắn hơn xưa. Giọng Út vẫn đều đều:
- Cái ngày anh trở lại từ Campuchia thăm má. Mãi chiều em mới từ trường trở về, nghe má nói em như phát điên, lấy xe chạy khắp nơi kiếm anh mấy giờ đồng hồ quanh thị xã, thấy ai mặc quân phục cũng chạy lên dòm mặt. Cuối cùng không gặp được anh. Em biết nghe tin em lấy chồng anh đã trốn em. Không muốn em khó xử. Em tiếc cho cả hai chúng ta. Giá như em lấy chồng muộn 2 tháng, giá như anh về sớm hai tháng, giá như...giá như...thì có lẽ tất cả sẽ khác.
Rồi như sực tỉnh. Út cười vui vẻ, núm đồng tiền hiện sâu trên má cô.
- Ủa, mà sao em nói gì vậy ? Tranh hết cả phần của anh. Quên không hỏi anh những chuyện khác.
- Út cứ nói, anh muốn nghe những điều em tâm sự.
- Thôi, em nói nói nhiều rồi. Lần nào gặp anh em cũng nói hết phần của anh. Em chỉ hỏi anh một câu nữa thôi : Trong anh còn có em hay không ?
(...em làm điếu thuốc đã ...)
Không phải chuyện của em mà sao đau lòng thếHồi anh sang Campuchia năm 1979 anh có viết nói : Anh thương em, nếu còn sống anh sẽ trở về tìm em. Và sau đó anh im lặng.
Cụ đẹp quá chị ơi, xứng danh đại mỹ nhân ...bảo sao cháu chắt cụ được thừa hưởng gen xinh đẹp hihiCụ Phó là có họ với nhà em rồi. Cụ em cũng là ngừoi Phúc Kiến ở phố Thuốc Bắc. Cụ em đẹp gái và rất giỏi buôn bán. Cụ em đây ạ.
![]()
Thời cụ gặp mối tình đầu thứ nhất cũng chưa có face và zalo. Tiện cụ kể luôn đi ạ:Ây za, nghĩ lại thời chưa có face và zalo thì tâm tình đôi bên hay thật. Nói chuyện mặt đối mặt luôn mang lại cảm giác rưng rưng trong lòng. Em lại hóng...
Vâng em cảm ơn cụ!Tiết Thanh Minh là hôm nay cụ ợ.
![]()
Ra mộ nên chuẩn bị hương, lễ trước là để cảm tạ thần linh cai quản nghĩa địa, mời gia tiền cùng hưởng. Sau đó lộc lễ (nếu có) thì mời người quản trang (nếu có) để cảm ơn, mời bọn "trẻ trâu" gần đó thụ lộc tiện nhắc chúng chăn trâu cẩn thận đừng để chúng leo treo sạt mộ.
Vâng em cảm ơn cụ! Em vừa dốt lại vừa dát ( em nhát gan lắm cụ ah) chỉ sợ làm không chỉn chu lại bị quở. Không hiểu sao em nhát thế chứ lại, buổi sáng em lên dọn cỏ trước, đi một mình nên " hơi hốt" đang tính nhờ thêm người đi cùng.Tiết Thanh Minh là hôm nay cụ ợ.
![]()
Ra mộ nên chuẩn bị hương, lễ trước là để cảm tạ thần linh cai quản nghĩa địa, mời gia tiền cùng hưởng. Sau đó lộc lễ (nếu có) thì mời người quản trang (nếu có) để cảm ơn, mời bọn "trẻ trâu" gần đó thụ lộc tiện nhắc chúng chăn trâu cẩn thận đừng để chúng leo treo sạt mộ.
Biết tha chuyện này vào cái thớt âm thịnh, dương suy là thể nào cũng bị cắn cấu mà.Không phải chuyện của em mà sao đau lòng thế! Cụ không muốn cô ấy chờ thì bày tỏ tình cảm làm chi? Em mà là cô Út em sẽ lao đến, không phải để ôm người lính trinh sát trở về từ bên kia biên giới như ngày xưa mà là để cào cấu cắn
.
Hay quá cụ ơi(...lại tiếp ạ...) định viết nhanh nhanh cho xong. Nhưng bắt đầu viết lại chìm ngập trong những hồi ức nên lan man.
Nghe Út hỏi vậy, tôi gật đầu, cười:
- Có, đúng là có. Ngay cả bây giờ cũng vậy. Đó là một kỷ niệm đẹp rất khó quên trong cuộc đời chinh chiến.
Út nhoẻn miệng cười, nhìn tôi :
- Anh vẫn như ngày xưa, già dặn hơn, phong trần hơn và có thêm chút lãng tử. Mà anh đã có vợ chưa ? Anh vẫn là bộ đội ư ?
Tôi nhỏ nhẹ :
- Từ từ anh nói cho em nghe. Cái ngày Út đón bọn anh trở về từ bên kia biên giới, anh mừng lắm. Mừng vì đã hoàn thành nhiệm vụ, mừng vì được một cô gái xinh đẹp ôm. Và cũng có chút cảm tình với Út. Mà lính tráng bọn anh thì nhìn thấy mấy cô gái đẹp ai chẳng động lòng. Và cũng như Út, anh biết đó cũng là thứ tình cảm viển vông, bèo nước gặp nhau thôi. Ngày mai tất cả lại trở về trật tự vốn có. Mà cũng đúng như em cảm nhận, sáng đó anh chào em, cười với riêng em tiếc là không dám gửi cho em một nụ hôn gió. Rồi anh về đơn vị. Cậu NB có rủ anh đến thăm em, mặc dù anh có thể đi, có một chút phân vân rồi quyết định không đi cùng NB. Vì anh nghĩ sẽ chẳng giải quyết điều gì. Khi tương lai còn mù mịt, cuộc chiến còn kéo dài. Khi chuyển đơn vị thì anh thực sự không còn nhớ đến cô Út nữa. Khi gặp lại em ở UB và ở bên nhau suốt buổi chiều, tối hôm đó thì giữa anh và em đã nảy sinh một tình cảm mà anh cố né tránh nó. Rồi cuối cùng qua những lá thư ở Thủ Đức, Phnom Penh anh đã nói anh thương em. Em biết anh nhớ em qua hình bóng nào không ? ...đôi bắp chân trăng trắng sáng mờ dưới ánh sao đưa anh qua bãi mìn. Dáng em dắt xe đạp đi vào cổng UB và nụ cười với núm đồng tiền chào anh khi anh về đơn vị sáng hôm đó.
Út cười vui vẻ, khuôn mặt cô rạng rỡ:
- Trời ơi, đúng là mấy ông lính. Nhớ gì không nhớ lại đi nhớ đôi bắp chân. Chết mất.
- Ờ, trời tối mù. Có nhìn thấy gì ngoài đôi bắp chân của em đâu.
Cuộc nói chuyện giữa chúng tôi trở nên vui vẻ.
- Lần này anh trở lại thăm má và gia đình em. Có lẽ tháng 6 anh sẽ ra Bắc, rời khỏi đất Campuchia. Sẽ rất lâu mới có dịp thăm má và em. Mừng cho em đã đạt được mơ ước của mình. Gia đình hạnh phúc, êm ấm. Mà anh cũng đã lấy vợ cuối năm ngoái rồi...
Út cắt ngang lời tôi :
- Chị người HN hả anh ? Chắc chị xinh lắm...
- Đúng, vợ anh ở HN. Còn xinh thì...nếu so với em thì cũng được 6-7 phần.
Út bất giác đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh:
- Anh lại xạo như xưa. Con gái thủ đô đâu có xấu được. Chúc mừng anh.
Lúc này má cũng vừa đi chợ về. Thấy chúng tôi nói chuyện vui vẻ, má bảo:
- Út ngồi nói chuyện với anh đi. Hôm nay để má nấu cơm khao thằng T. Lần sau nó có vào thăm được má thì chưa chắc má con gặp được nhau.
Có tiếng xe máy ngoài cổng. Út đứng lên định chạy ra thì một người đàn ông cõng một bé gái 4-5 tuổi bước vào. Cô bé nhảy xuống chạy vào ôm Út miệng chào :
- Con chào má. Con đi học về.
Rồi cô bé nhìn tôi. Con bé rất giống Út cũng đôi mắt ấy, nước da ấy...
Út nhắc con :
- Anh Vũ chào bác đi con.
Cô bé nép vào lòng mẹ cất tiếng :
- Con chào bác. Bác là bạn má con à ?
- Chào con. Đúng rồi, bác là bạn của má.
May mắn trong cái ba lô lép xẹp của tôi có hộp kẹo bạc hà của Thái. Tôi lấy hộp kẹo trong ba lô đưa cho cô bé:
- Bác cho con gói kẹo nè
Cô bé nhìn mẹ, thấy Út gật đầu liền giơ tay nhận hộp kẹo:
- Con cảm ơn bác.
Út quay lại tôi nói :
- Anh Th chồng em. Chúng em dạy cùng trường. Còn đây là anh T, người mà em đã kể nhiều với anh.
Người đàn ông cười và bước tới bắt tay tôi.
- Chào anh. Nghe Út kể nhiều về anh. Hôm nay mới gặp.
- Vâng, rất vui được gặp anh.
Đó là một người chắc cũng trên 30 tuổi, trắng trẻo, dáng gầy gầy xương xương, đeo một cặp kính trắng tương đối dày. Sau khi chào tôi, anh ta nói:
- Út ngồi nói chuyện với anh T. Anh chạy ra ngoài mua thêm ít đồ về rồi xuống giúp má nấu cơm. Hôm nay có khách đặc biệt của em nên em không phải là gì. Anh Vũ có đi với ba không ?
Lần thứ hai nghe tên cô bé. Tôi nhìn Út, Út biết tôi muốn hỏi điều gì, cô gật đầu xác nhận.
Cô bé nói :
- Con ở nhà với má tiếp khách. Không đi theo ba đâu.
Chồng Út gật đầu chào tôi và sân lấy xe máy chạy đi.
( ...lại phải dở dang ...)
Vâng, em là : Vũ Duy Tiến.Cụ angkorwat tên của con gái cô Út là: Anh Vũ = anh Vũ (Vũ - họ của cụ) phải không ạ?
Cào như meo, cắn như goKhông phải chuyện của em mà sao đau lòng thế! Cụ không muốn cô ấy chờ thì bày tỏ tình cảm làm chi? Em mà là cô Út em sẽ lao đến, không phải để ôm người lính trinh sát trở về từ bên kia biên giới như ngày xưa mà là để cào cấu cắn
.
Mợ hành động thế là em ưng. Không phải chỉ có cào cấu cắn mà mợ ấy cần lột luôn quần áo của cụ chủ ra.... À thôi không hình dung ra thêm nữa.Không phải chuyện của em mà sao đau lòng thế! Cụ không muốn cô ấy chờ thì bày tỏ tình cảm làm chi? Em mà là cô Út em sẽ lao đến, không phải để ôm người lính trinh sát trở về từ bên kia biên giới như ngày xưa mà là để cào cấu cắn
.
Mợ nhầm hoặc quên rồi! Kèo này thực tế ko liên quan gì đến bà cụ ZynZyn. Em còn trẻ nên trí nhớ tốt, xin thuật lại để mọi sự nó rõ ràng:
Đận đó trong thớt đang bàn về thời trang. Môn này em ko biết gì nên ko tham gia chém, chỉ đứng xem. Bàn chán về outwear thì thấy bàn về underwear, thấy có cụ khoe là hay chạy bộ nhưng chỉ mặc nhõn cái cuần đùi.
Ngay lập tức mợ ZynZyn vào xuýt xoa "thế thì tím hết đùi hả cụ". Đến đây thì sinh chuyện. Nổ súng đầu tiên hình như là cụ bà Yeuaibaygio với câu "mắng" mợ Zyn: "Mợ đề cao các cụ thế?". Kế tiếp là mấy cụ bà vào hi hi ha ha, cá biệt bà cụ prado2012 còn post cái ảnh chiến binh Đông Sơn, khen lấy khen để rồi bóng gió kiểu "mong cho con cháu bằng 1 phần các cụ ngày xưa"
Rõ ràng là bị nhóm cụ bà bỉ bôi công khai như thế, mà tịnh chả thấy ông cụ nào trong thớt phản đối, dù là yếu ớt. Cay quá nên em đành phải lên tiếng ra kèo với mấy cái bà cụ: em sẽ kéo pháo của em ra để trưng bày cho các bà cụ tắt đài tại bãi giữa sông Hồng, với điều kiện các cụ bà phải xung phong hoặc cử người ra tái hiện lại màn Chử Đồng Tử gặp Tiên Dung với em.
Đến đó thì các cụ bà im tịt, đến nay vẫn chưa có ai dám đóng Tiên Dung.
Mợ làm em nhớ phân đoạn kinh điển của Châu Ting Chì trong Lộc Đỉnh Ký, khi vừa đến làm tiểu Thái giám, đi lò mò xem mấy bình riệu ngâm của Tổng Thái GiámNếu chỉ cần chứng minh size không như lời đồn, thì nên chọn nơi có điều kiện thuận lợi để tăng khả năng phát triển của vật thể.
Ra ngâm dưới cái nắng cái gió giữa dòng sông Hồng cuồn cuộn phù sa, khả năng phải soi kính hiển vi mới thấy![]()
Đây là cụ đẻ ra ông ngoại chị, các ông bà con của cụ cũng rất đẹp. Sang đến đời các ông thì có một ông cầm kỳ thi họa đình đám, chuyên giao du với ông thi sỹ Tản Đà. Thấy mọi người hay kể ngày xưa lúc ông ý đi hỏi vợ, sang nhà cụ bà kia chơi có gặp tướng Văn Tiến Dũng đến tìm hiểu bà. Ông Dũng thấy cụ ông kia đến rút phắt khẩu súng trong ca táp ra đặt lên bàn làm cụ ông nhà chị sợ quá ngồi run bắn lên phải lập cập xin về. Nhưng cuối cùng ông vẫn cưới được bà ý.Cụ đẹp quá chị ơi, xứng danh đại mỹ nhân ...bảo sao cháu chắt cụ được thừa hưởng gen xinh đẹp hihi
Giai thoại trong gia đình em có gì đó sai sai về thời gian hoặc con ngườiĐây là cụ đẻ ra ông ngoại chị, các ông bà con của cụ cũng rất đẹp. Sang đến đời các ông thì có một ông cầm kỳ thi họa đình đám, chuyên giao du với ông thi sỹ Tản Đà. Thấy mọi người hay kể ngày xưa lúc ông ý đi hỏi vợ, sang nhà cụ bà kia chơi có gặp tướng Văn Tiến Dũng đến tìm hiểu bà. Ông Dũng thấy cụ ông kia đến rút phắt khẩu súng trong ca táp ra đặt lên bàn làm cụ ông nhà chị sợ quá ngồi run bắn lên phải lập cập xin về. Nhưng cuối cùng ông vẫn cưới được bà ý.
Giờ đến xem lại chân dung cụ bà ấy thì ai cũng trầm trồ đúng Hoa hậu, tiếc là các cụ bên đó lại không có con.![]()
Luật người vốn rõ ràng còn có kẻ lách, kẻ đè, kẻ đạp lên luật nữa là luật trời.Thế giới chúng ta đang sống có rất nhiều khoảng trống. Hạt Neutrino có thể xuyên qua lớp chì dày hàng trăm năm ánh sáng. Nghĩa là vật chất tạo nên thế giới này không hề đậm đặc mà có rất nhiều khoảng trống giữa các nguyên tử.
Trong khoảng trống đó có thế giới nào khác không thì không ai biết, nếu có thì nó là chiều không gian thứ 4 cũng nên.
Em cũng tin là có thế giới khác luôn tồn tại bên cạnh thế giới đang sống, có thể là âm giới hay thiên giới gì đó theo tâm linh, nhưng nếu nó tồn tại thì nó cũng phải tuân theo quy luật của trời đất.
EM đầu tiên cũng hơi lăn tăn về con người nhưng nếu gần 90 thì đúng rồi anh ạ. Các ông bà em còn sống duy nhất 1 cụ bà cũng là con dâu như cụ bà đẹp gái trên năm nay 90 tuổi là bằng tuổi bố đẻ em.Giai thoại trong gia đình em có gì đó sai sai về thời gian hoặc con người
Cụ Dũng sinh năm 1917, tới tán cụ em năm hơn 20 tuổi tức là khoảng 1940
Vậy ông ngoại em sinh khoảng những năm đó, tức là năm nay trên 80, gần 90 à