[Funland] Nơi chia sẻ những câu chuyện Tâm linh trong cuộc sống thường ngày 2024 Vol 8

angkorwat

Xe container
Tưởng nhớ
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,105
Động cơ
558,433 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Chốt lại một câu là cụ angkorwat không có duyên với chị Thêu, chị Chan Thu, chị gì con cô giáo nữa (em quên mất tên rồi ạ :( hình như cũng Chan thì phải) và cả chị Út này vì chưa phải là người được Ông Trời se duyên trong cõi đời này. Chỉ có chị Gấu nhà cụ ấy, sinh cho cụ hai thằng con trai mà giờ chị Gấu đi trông cháu mà cụ Wat cơm niêu nước lọ nên nhớ vợ suốt ngày ạ :D
Với cô Út thì bọn em cũng chỉ gặp nhau 3 lần. Lần đầu khi đưa nhóm sang K chỉ nhìn thấy đôi bắp chân trăng trắng trong đêm. Lần hai khi trở về thì biết mặt, biết tên và chút vương vấn sau cái ôm quân dân cá nước. Lần 3 trong chuyến công tác định mệnh. Chỉ ở bên nhau một buổi chiều tối. Dù là duyên phận nhưng chưa thể nói là sâu nặng lắm. Sau này thì qua thư từ thôi.
Với cô Chan Thu thì khác. Ở bên nhau nhiều hơn và tình cảm nó tự nhiên phát triển từng ngày.🤓
 

Yeuaibaygio

Xe lăn
Biển số
OF-756754
Ngày cấp bằng
8/1/21
Số km
12,833
Động cơ
346,198 Mã lực
Tuổi
50
Chốt lại một câu là cụ angkorwat không có duyên với chị Thêu, chị Chan Thu, chị gì con cô giáo nữa (em quên mất tên rồi ạ :( hình như cũng Chan thì phải) và cả chị Út này vì chưa phải là người được Ông Trời se duyên trong cõi đời này. Chỉ có chị Gấu nhà cụ ấy, sinh cho cụ hai thằng con trai mà giờ chị Gấu đi trông cháu mà cụ Wat cơm niêu nước lọ nên nhớ vợ suốt ngày ạ :D
Vợ chồng đúng là duyên số đấy ạ.
 

DurexSSL

Xe buýt
Biển số
OF-855596
Ngày cấp bằng
20/3/24
Số km
601
Động cơ
44,860 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn
Chốt lại một câu là cụ angkorwat không có duyên với chị Thêu, chị Chan Thu, chị gì con cô giáo nữa (em quên mất tên rồi ạ :( hình như cũng Chan thì phải) và cả chị Út này vì chưa phải là người được Ông Trời se duyên trong cõi đời này. Chỉ có chị Gấu nhà cụ ấy, sinh cho cụ hai thằng con trai mà giờ chị Gấu đi trông cháu mà cụ Wat cơm niêu nước lọ nên nhớ vợ suốt ngày ạ :D
Chốt nại nà Cụ Anh angkorwat nảy duyên về làm rể Hàng Bún nhưng bọn iêm khẳng định là Cụ Anh không bao giờ "hàng bún" :D :D :D
 

Yeuaibaygio

Xe lăn
Biển số
OF-756754
Ngày cấp bằng
8/1/21
Số km
12,833
Động cơ
346,198 Mã lực
Tuổi
50
Chốt nại nà Cụ Anh angkorwat nảy duyên về làm rể Hàng Bún nhưng bọn iêm khẳng định là Cụ Anh không bao giờ "hàng bún" :D :D :D
Cụ ấy rể Hàng Bún thì phải vác cây chả, cây giò đến chứ ạ. Ai lại mang bún đến Hàng Bún. :D
 

MuathuHN252

Xe ba gác
Biển số
OF-821891
Ngày cấp bằng
2/11/22
Số km
20,632
Động cơ
738,497 Mã lực
Tuổi
33
Nơi ở
Hoàng Mai, HN
Em giờ mới lững thững đi làm ccm ah. Hết nồm rồi nhưng mà nắng quá. Đến mùa hè là lại sợ cháy nắng
 

buicongchuc

Tháo bánh
Biển số
OF-146822
Ngày cấp bằng
23/6/12
Số km
29,409
Động cơ
946,916 Mã lực
Nơi ở
Bắc Triều Tiên, Hà Nội
(...Em tiếp tục...)
Trở lại Tu viện Đa Minh. Sau khi có thêm người mới tu viện vui vẻ hẳn lên. Tối thứ 7 - CN các cán bộ Campuchia và nhân viên nhà đài tập trung ở hội trường hát múa. Tôi cũng dần dần làm quen với những bài hát, điệu múa dân tộc Kh'mer. Những tối khác rảnh rỗi không phải sinh hoạt như ở các đơn vị chính quý thì cụ An bắt lính học tiếng Kh'mer do cụ Keo Chanda dạy. Cụ Keo sau này là Bộ trưởng bộ Văn hóa thông tin. Ở đó có cụ Pen Sovan có lẽ là cao cấp nhất, cụ này uống rượu tương đối. Mỗi lần đến ca tôi gác cổng chính cụ Pen hay xách cái bi đông lính ra nhờ mua rượu. Và lần nào cũng đưa dư chút tiền để ông cháu đi mua hộ có thể mua thêm bao thuốc hút đêm. Khoảng cuối tháng 11/1978 thì cụ Hun xuất hiện ở Thủ Đức. Cụ Hun lúc đó chưa đến 30 tuổi, người gầy nhỏ, tác phong nhanh nhẹn, không biết tiếng Việt. Cụ Hun chỉ ở Thủ Đức một tuần rồi lên SG để chữa bệnh và làm mắt giả. Cụ An lại cử tôi và 5 thằng nữa theo cụ Hun lên 38 Phùng Khắc Khoan với nhiệm vụ bảo vệ khu nhà. Còn hàng ngày đưa đón cụ Hun đi viện thì là người của T.78. Gần một tháng phất phơ ở vỉa hè Phùng Khắc Khoan tôi cũng kịp chém gió với nhóm 3 cô nữa sinh lớp 12 và được các cô mời đi xem ca nhạc. Nhưng chưa kịp đi thì sáng hôm đó bọn tôi lại có lệnh trở về Thủ Đức gấp. Vậy là không kịp chào từ biệt mấy cô nữ sinh, có lẽ tối hôm đó mấy cô giận anh bộ đội Bắc kỳ lắm 😂.

Rồi ngày 7/1/1979 đến. Những cán bộ Campuchia nhảy múa reo hò cả ngày. Buổi tối họ bày tiệc liên hoan chia tay cùng anh em cảnh vệ để sáng sớm mai về Campuchia nhận công tác. Sau khi về Campuchia phần đa họ đều nắm những chức vụ cao trong chính phủ. Ngay anh Sơn ( Keo Prasat) người trẻ nhất trong đó 23-24 tuổi cũng làm thứ trưởng Bộ Ngoại giao kiêm đại sứ Campuchia tại Liên xô. Còn mấy chú nhóc 16-17 thì thành phóng viên Thông tấn xã Campuchia SPK. Cũng vì có mấy cậu phóng viên tập sự này mà tôi có một lô ảnh chụp ở Phnom Penh thời ấy. Tiếc là các chú không biết chụp nên toàn ngược sáng, mặt mũi nhạt nhòa.😑.

Sáng 8/1 toàn bộ rút cán bộ Campuchia rời khỏi Thủ Đức ra sân bay TSN đi máy bay quân sự sang Campuchia. Cụ An cũng đi theo họ. Chúng tôi ở lại cùng thiếu tá Vy và đại úy Hoàng. Sau 2h thu dọn Tu viện dỡ bỏ các trạm gác ở hai cổng. Trả lại tu viện sự tĩnh lặng vốn có của nó. Chúng tôi mang toàn bộ quân trang, vũ khí lên xe GMC về 6O6 Trần Hưng Đạo. Chỉ để lại đại úy Hoàng chờ bàn giao lại tu viện cho địa phương quản lý.
Về tới 606 THD, cụ Vy thông báo: Sáng mai chúng tôi sẽ sang Phnom Penh bằng đường bộ. Sau khi sang cụ An ở bên đó sẽ phân công nhiệm vụ mới.
Sáng hôm sau kế hoạch có chút thay đổi. Thêm một tiểu đội được giữ lại bảo vệ trạm 606 ( trạm này trước là bộ tư lệnh quân đội Hàn quốc ) và thêm một lần số đen tiểu đội tôi không được ở lại SG. Số còn lại thì nằm ở 606 chờ. Còn 5 đ/c áp tải một xe thực phẩm sang Phnom Penh ngay sáng nay. Tiếp tục số đen 😢 tôi và 4 thằng lính HN phải chuẩn bị sau 30' là lên đường. Cụ Vy này không như cụ An, không biết vì sao cụ Vy không ưa mấy thằng HN. Nên bọn tôi bị đi đầu cũng là tất nhiên.

Sau 30' chúng tôi lên 2 xe UAZ hộ tống một xe Latvia bỏ hết ghế chở đầy thịt, rau, mỳ tôm...nhằm thẳng cửa khẩu Mộc bài.

Đời lính lại sang một bước ngoặt mới. Từ khi rời Pắc xế, Trường sơn đến lúc này mới tròn một năm. Nhưng một năm này không êm ả như hơn một năm ở Trường sơn. Một năm này tôi đã trải qua bao biến cố đời lính. Được thực sự bước vào một cuộc chiến với kẻ thù, được cọ sát với cái chết trong gang tấc. Và có một cô gái dành cho tình cảm đặc biệt. Một năm đầy biến động.
Quá trưa đoàn xe của chúng tôi vượt qua Mộc bài tiến vào đất Campuchia, không một trạm gác, không barie chẳng có bất cứ dấu vết gì để nhận biết đó là biên giới. Đi thêm vài km mới thấy một cột cây số siêu vẹo ghi mấy chữ Kh'mer loằng ngoằng.
Con đường quốc lộ bị băm nát vì những hào chống chiến xa đào xương cá giữa đường. Xe giảm tốc độ như rùa bò qua những đoạn hào được công binh lấp vội.
Gần 4h chiều thì chúng tôi cũng đến được phà Niếc Lương cách Phnom Penh 60 km. Hai bên bờ dày đặc dân Campuchia từ các các công xã, trại lao động tràn ra trở về quê cũ. Hai bên bờ vẫn còn những công sự phòng ngự của Polpot ngăn chặn quân ta tiến vào thủ đô. Những người dân đủ mọi lứa tuổi với duy nhất một bộ quần áo đen loang lổ những vệt mồ hôi. Họ lầm lũi bước đi, khuôn mặt khắc khổ với ánh mắt đờ đẫn. Mắt họ chỉ sáng lên khi nhìn thấy chiếc xe Latvia chứa đầy thực phẩm. Lập tức họ tiến lại gần nhìn chúng tôi với ánh mắt van lơn, cầu khẩn, giơ tay xin lương thực.
Tôi cũng hoảng hồn, vội bố trí anh em vây quanh xe, súng ống sẵn sàng nhả đạn. Làn sóng áo đen vây quanh xe mỗi lúc một đông. Sợ họ sẽ ào vào cướp lương thực. Tôi giơ súng bắn một loạt lên trời. Vòng tròn áo đen liền tản rộng. Tôi giơ tay ra hiệu mọi người ngồi xuống. Bập bẹ tiếng Kh'mer tôi hỏi :
- Có ai biết tiếng VN ?
Một người trung niên cao, gầy đứng lên :
- Anh dịch giúp tôi : Đây là lương thực, thực phẩm chúng tôi mang sang phục vụ các cán bộ lãnh đạo Campuchia. Mọi người không nên động vào. Chúng tôi có thể nổ súng nếu ai cố tình. Chúng tôi chỉ có một it đồ ăn cá nhân, sẵn sàng chia sẻ cho mọi người. Còn xe thực phẩm thì không được.
Nghe người phiên dịch nói xong mọi người ồn ào một lúc rồi ngồi im nhìn tôi chờ đợi. Tôi gọi mấy thằng kia :
- Mang hết ba lô trên xe xuống đây. Thằng nào còn đồ gì ăn được thì bỏ hết ra. Tôi biết ít nhất mỗi thằng có 5 gói mì tôm vừa lĩnh lúc sáng.
5 cái ba lô được mang ra. Hơn gần 30 gói mì tôm,mấy gói lương khô, một gói kẹo . Tôi gọi anh chàng phiên dịch :
- Anh nói với họ:Tất cả khẩu phần ăn trong 3 ngày của chúng tôi chỉ có từng này. Giờ chúng tôi sẽ phát cho các em bé và người già thôi. Không thể đủ cho mọi người.
Mọi người đã nhìn thấy ba lô chúng tôi chẳng còn gì nên ngồi trật tự. Tôi nói anh phiên dịch chia đồ ăn cho mọi người. Chút đồ của chúng tôi như muối bỏ bể. Một người đàn bà bế đứa con 3-4 tuổi đang chen lại gần. Cô ta nhìn mấy gói mì tôm còn sót lại trên tay người phiên dịch với ánh mắt tuyệt vọng. Thoáng thấy vậy, tôi liền nhảy đến chỗ anh phiên dịch giữ lại được gói mì tôm cuối cùng. Vượt qua mấy người đứng phía trước tôi đưa gói mì cho chị ta. Chị ta chắp tay mồm lắp bắp :" Or cun koong tóp VN" .
Chẳng còn hy vọng gì, nên đám người tản ra. Ai có mì tôm thì nhóm lửa đun nước bằng cái ang gô cũ.
Vài phút sau đó tôi còn cứu được đứa con chị ta suýt bị bỏng vì nước sôi ( chuyện này tôi đã kể ngay đầu thớt: Những mẩu chuyện )
( Nghỉ chút các cụ nhé..)
Có mấy cái ảnh trong 1 năm ở Tây ninh. Chống trôi bài.
Screenshot_20240308-010149.jpg

Ảnh khi bắt đầu vào Tây Ninh
1709835028104.jpg

Trước khi rời Tây Ninh
IMG_20130812_16.png

Sau 2 tháng về Thủ Đức.
Ôi zời ơi, thời trẻ cụ bác đẹp trai và phong độ quá, bảo sao các em gái gặp cụ cứ rụng trứng ầm ầm 😜🤭☺
 

buicongchuc

Tháo bánh
Biển số
OF-146822
Ngày cấp bằng
23/6/12
Số km
29,409
Động cơ
946,916 Mã lực
Nơi ở
Bắc Triều Tiên, Hà Nội

DurexSSL

Xe buýt
Biển số
OF-855596
Ngày cấp bằng
20/3/24
Số km
601
Động cơ
44,860 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn
.....
Có mấy cái ảnh trong 1 năm ở Tây ninh. Chống trôi bài.
Screenshot_20240308-010149.jpg

Ảnh khi bắt đầu vào Tây Ninh
1709835028104.jpg

Trước khi rời Tây Ninh
IMG_20130812_16.png

Sau 2 tháng về Thủ Đức.
Chất trai binh lửa khác hẳn zai thời bình

Cụ Anh ngoài đẹp trai thì đã đậm chất lãng tử từ trẻ

Bảo sao

Chậc
 

Yeuaibaygio

Xe lăn
Biển số
OF-756754
Ngày cấp bằng
8/1/21
Số km
12,833
Động cơ
346,198 Mã lực
Tuổi
50
Chất trai binh lửa khác hẳn zai thời bình

Cụ Anh ngoài đẹp trai thì đã đậm chất lãng tử từ trẻ

Bảo sao

Chậc
Nhìn toát lên vẻ thông minh lại hơi "ngông" và "lì" thế này các cô chẳng đổ rầm rầm. Lại còn cao to đẹp trai, người Hà Nội (chắc là bonus giọng nói hay nữa, hic).

Cái cụ Vy gì đó ghét "bọn Hà Nội" chắc vì thu hút hết sự chú ý của phái nữ đấy, có thể cụ ấy cũng là người bị thiệt hại. ;))
 

buicongchuc

Tháo bánh
Biển số
OF-146822
Ngày cấp bằng
23/6/12
Số km
29,409
Động cơ
946,916 Mã lực
Nơi ở
Bắc Triều Tiên, Hà Nội
Xin phép mượn lời "công tử" chúc các cụ mợ tâm linh ngủ ngon,
P/s e sang nhà cụ Chức chụp ảnh trộm :))
Screenshot_20240320-232427.png
Ha ha ha ...
Qua em được giấc ngủ ngon như chít :)) :))
 

buicongchuc

Tháo bánh
Biển số
OF-146822
Ngày cấp bằng
23/6/12
Số km
29,409
Động cơ
946,916 Mã lực
Nơi ở
Bắc Triều Tiên, Hà Nội
Đầu tiên là xuất hiện 1 đg kẻ sọc như sợi chỉ giữa màn hình, sau loang to hơn, đợt tết cả tháng e ko động vào tivi, giờ bật ko thấy lên ạ.


Em cũng mới phải thay bộ led vòng con tivi LG 43".
 

buicongchuc

Tháo bánh
Biển số
OF-146822
Ngày cấp bằng
23/6/12
Số km
29,409
Động cơ
946,916 Mã lực
Nơi ở
Bắc Triều Tiên, Hà Nội
( Em viết nốt.)
Hơn 5h chiều bọn tôi mới tới Phnom Penh. Thủ đô hoang tàn, cỏ mọc ra giữa đường nhựa. Xe chạy vào khu vực ban B.68 ngay cổng sau của cung điện Chamcammon. Cụ A đã đứng chờ ngay một vọng gác cổng chính.
- Các cậu giao xe cho bên hậu cần rồi theo tôi.
Chúng tôi theo cụ An đến một ngã tư đường. Cụ đứng giữ ngã tư chỉ tay:
- Các cậu bố trí một vọng gác tại ngã tư này. Đêm nay cứ tạm thế đã, ngày mai tính sau. Địch còn trong thành phố, gác xách ra sao thì cậu tự lo liệu. Đêm nay cứ nghỉ tại biệt thự ngã tư này.
Bọn tôi xách ba lô vào nhà. Ngay giữa nhà một xác chết nằm chình ình. Chắc đã hai ba ngày đã bốc mùi. Phải kéo ra sau vườn và xin xăng đốt.

Sau vài ngày anh em bên nhà sang đủ. Chúng tôi bắt đầu dùng dây thép gai, bàn ghế hỏng, ô tô chặn vài dãy phố quây thành khu vực cơ quan. Chỉ để lại một cửa ra vào.

Lúc này tướng Hoàng Thế Thiện đã thay tướng Hoàng làm trưởng ban. Cụ An lại cắt tiểu đội tôi đi gác nhà cụ Hun ở khu vực Đài độc lập ( Cụ Hun đã là Bộ trưởng Bộ Ngoại giao) Chúng tôi chỉ gác ở đó trên dưới một tháng rồi bàn giao cho anh em trung đoàn 144 ở HN kéo vào.
Về lại B.68 cụ An biên chế lại đại đội cảnh vệ. Hai trung đội phụ trách gác và đi tuần. Một trung đội cơ động, bổ sung cho hai trung đội kia trong gác đêm, công việc chính là bảo vệ cán bộ đi công tác các tỉnh.
Và tôi lại là một thằng trong đội cơ động này. Sau khi thành lập xong bộ máy TU. Ta giúp bạn xây dựng bộ máy hành chính ở các tỉnh. Nên các cán bộ của ta phải đi tỉnh liên tục. Tôi cũng liên miên trong các chuyến công tác.

Trong thời gian ở Thủ Đức sau khi gặp cô Út. Út thường xuyên viết thư cho tôi. Cô đã đi học một lớp bồi dưỡng nghiệp vụ sư phạm của tỉnh. Khi tôi sang Campuchia thì cô về dạy các em cấp hs cấp một ở gần nhà. Tôi cũng viết thư lại cho Út.
Khi sang Campuchia thì chúng tôi đổi hòm thư. Vì công việc lúc đầu bận rộn nên phải gần hai tháng sau tôi mới viết thư báo hòm thư mới cho Út.
Út mừng lắm và báo tin Út sẽ lên tp. HCM học tiếp 1 năm để hoàn thành giấc mơ làm cô giáo dạy văn. Biết tôi sang Campuchia và ở trong trung đội cơ động Út lo lắm. Út viết :
- Em và Má sẽ hàng đêm cầu nguyện cho anh được bình an. Như má đã cầu nguyện cho ba ngày xưa. Em sẽ chờ anh trở về Tây Ninh. Em tin chắc anh sẽ thương em như em thương anh. Vì một lý do nào đó em biết anh đang rất khó nói điều này với em...Chăm viết thư cho em, dù chỉ vài dòng báo bình an thì em cũng rất vui rồi...

Sau ba tháng, các chuyến đi công tác ngày càng nhiều. Trung đội có không nổi 20 người thì đã 3 thằng bị thương trên đường công tác. Mỗi lần xách súng nhảy lên xe là mỗi người chúng tôi đều xác định có thể sẽ không trở về. Dần dần cũng thành quen. Mọi người không còn căng thẳng như những ngày đầu.
Trong năm 1979 - 1980 tôi đi hàng trăm chuyến bảo vệ cán bộ. Hàng chục lần chạm súng với địch trên đường. Có lúc là một trái B40 bắn sượt qua đuôi xe, có lúc một trái M79 bắn tung nóc xe, khi thì một loạt trung liên bắn ra từ trong rừng... Nhờ phúc lớn, mạng lớn hay nhờ lời cầu nguyện của Út mà tôi vẫn an lành. Chỉ bị thương nhẹ trong chuyến đi Takeo.

Thằng hy sinh đầu tiên trong trung đội là thằng Bình ( Hải dương). Nó gác cùng ca với tôi. Thường ngày, đến giờ đổi gác tôi thường ra ký sổ gác nhận bàn giao. Trưa hôm đó chúng tôi gác ca 12h - 2h. Thằng Bình gọi :
- Xuống nhận ca đi anh.
- Uh, mày ra đi anh xuống ngay.
Xách khẩu súng ở góc phòng tôi cũng đi xuống ngay sau nó. Vừa bước ra cổng một tiếng súng vang lên. Thằng Bình đang đi trước tôi vài bước chân ngã vật xuống. Tôi chỉ kịp nhảy đến nâng nó lên. Anh em trong nhà xách súng chạy ra, nhưng cũng không kịp vì chẳng phát hiện được gì.
Thằng Bình nằm trong tay tôi chỉ kêu được mấy tiếng: " Ư..ư.." trong cổ rồi tắt thở.
Chúng tôi khiêng Bình vào nhà. Nó bị bắn xuyên qua tim, máu đang rỉ ra ướt cái áo quân phục. Cả tiểu đội bàng hoàng, chúng tôi vừa ngồi ăn cơm với nhau... Giờ nó đã ra đi không kịp nói lại câu gì. Tôi lặng im, gọi điện thoại báo cụ An. Lúc đó thực sự là rất hoảng, tôi biết tử thần vừa lướt qua tôi, nếu như mọi khi thì người nằm đây chắc chắn sẽ là tôi.
Chúng tôi những người lính đang ở chiến trường sẽ hy sinh bất cứ lúc nào. Với những chuyến bảo vệ cán bộ dày đặc như vậy thì một ngày nào đó đến lượt tôi sẽ nằm lại trên đất nước xa lạ này.

Sau vụ thằng Bình hy sinh. Phải mất hơn một tuần tâm lý tôi mới trở lại bình thường. Và cũng từ đó tôi không còn viết thư cho ai ngoài vài dòng cho gia đình mỗi tháng 1 lần.

Út vẫn viết thư cho tôi đều đều. Không thấy tôi trả lời, nên thư của Út cũng thưa dần. Đến đầu năm 1981 thì tôi không nhận được thư của Út nữa.
Thôi thế cũng tốt. Coi như tôi đã nằm lại trên đất nước Chùa Tháp này.
Cũng năm 1981 tôi chuyển sang bảo vệ chú NĐ. Tuy không phải đi công tác thường xuyên nhưng khi trong nội bộ đoàn chuyên gia Ngoại giao có người đi công tác thì tôi vẫn lên đường.
Đang có ý định viết lại thư cho Út thì lại gặp trận tập kích ở Kampot. Tôi liền từ bỏ ý định viết thư cho Út.
Tháng 8/1982 trong một chuyến công tác Phnom Penh - SG. Hôm đó tôi mang chiếc UAZ cũ về SG để đổi xe mới. Vì đi một mình, xe thì ọc ạch nên tôi đi khá sớm. Mặc bộ quân phục và mang theo khẩu súng ngắn tôi lên xe phi một mạch về biên giới. Qua Gò Dầu Hạ xe bắt đầu lật khật. Biết cái bệnh của nó là bơm xăng. Tôi nhảy xuống dùng tay bơm, nhưng cũng chỉ đi được 2-3 km xe lại dừng, lại bơm tay. Cứ như vậy tôi đi đến thị xã Tây ninh tìm được một gara bên đường cho xe vào sửa.
Gara báo phải chờ tìm phụ tùng thay vì xe Nga họ không có sẵn.
Tìm một quán cafe ngồi chờ. Ông chủ gara chỉ đường cho tôi đến một quán cafe gần đó.
Nhận ra con đường quen thuộc gần chợ. Quán cafe xưa vẫn còn đó, bên cạnh mọc ra thêm vài quán nữa. Đường phố tấp nập hơn xưa. Thời gian trôi đi mau, cũng tròn 4 năm tôi lại quay về đúng nơi này. Lướt qua mấy quán cafe tôi đi nhanh về phía góc chợ...
Sạp hàng của má Út kia rồi. Tim tôi đập mạnh đi đến trước gian hàng. Hàng hóa trong sạp phong phú hơn, đa số là hàng Thái từ Campuchia chuyển về. Má Út không thay đổi nhiều, duy có mái tóc đã bạc thêm nhiều. Thấy có người bước lại má Út ngẩng lên :
- Con chào má. Con quay về thăm má và Út đây.
Bà má cũng đã nhận ra tôi.
- Trời, con còn sống hả ? Sao giờ con mới trở lại ?
Má rưng rưng nước mắt :
- Sao bao lâu con mới trở về ? Sao lại muộn vậy chứ ? Con Út...con Út...
Người như có luồng điện chạy qua, ngực cảm thấy khó thở. Tôi vội hỏi :
- Sao má, Út làm sao rồi ?
Thấy tôi lo lắng, má xua tay :
- Không, không con Út không sao ? Nhưng...con ngồi xuống đây. Từ từ má nói cho con nghe...
( ...em nghỉ chút..viết đoạn này nghẹt thở quá ...👋)
Em giờ mí leo tầng đến đây. Em dự Út đã đi lấy chồng.
 

buicongchuc

Tháo bánh
Biển số
OF-146822
Ngày cấp bằng
23/6/12
Số km
29,409
Động cơ
946,916 Mã lực
Nơi ở
Bắc Triều Tiên, Hà Nội
( ...Hơi muộn rồi. Em viết nốt)
Tôi thở phào ngồi xuống bên má.
Má lấy cái khăn chấm mấy giọt nước mắt. Rồi chậm rãi kể :
- Tội nghiệp con Út, nó thương con quá. Con trở lại SG nó buồn mất mấy hôm. Rồi nhận được thơ con biên về nó vui lắm. Rồi nó đi học mấy tháng tập trung. Chủ nhật nào nó cũng về với má. Đêm nằm ngủ chỉ có hai má con, nó lấy thơ của con ra đọc cho má nghe. Khi ra trường nó dạy mấy đưa nhỏ ngay thị xã. Vì ba nó là liệt sĩ nên các chú ở UB cũng quan tâm cho nó đi học thêm 1 năm trên tp rồi về huyện dạy cấp 2.
Lúc đó nó nói còn lại sang Miên rồi. Nói nói với má : Tội nghiệp, ảnh cứ đi xa mãi vào nơi nguy hiểm. Không biết có còn trở lại với con được không ? Nó lo lắng cho con hàng ngày hàng đêm. Y như má lo cho ba nó ngày xưa. Má thương nó mà không biết nói sao ? Sao số nó khổ giống má ngày xưa. Chuyện riêng của nó nên má cũng không muốn xen vào. Cũng chỉ cầu cho con được bình an trở về với con Út.
Rồi cách đây hơn một năm. Một hôm nó về má, thấy nó buồn lắm, đêm nằm nó khóc và nói không nhận được thơ con nữa. Càng ngày nó càng buồn bã vì không có tin gì của con. Tuy dạy học gần đây nhưng nó ở lại trường. Thứ 7 nó về chiều CN lại đi. Một hôm nó về, má có hỏi đã nhận đc tin gì của con chưa ? Nó không nói gì chỉ ngồi khóc mãi rồi mới nói : Chắc ảnh hy sinh rồi má. Phải mất vài tháng sau nó mới trở lại bình thường.
Cách đây mấy tháng nó đưa về một anh giáo viên cùng trường, người trên thành phố. Chúng nó quen nhau được vài tháng thì làm đám cưới. Mới cưới được 2 tháng nay à ? Từ ngày lấy chồng nó hay về thăm má hơn. Ngày mai nó hẹn về thăm má đó. Trước khi lấy chồng nó đưa má giữa giùm tập thơ của con. Nó bảo má để ở nhà khi nào nó về nó lấy ra đọc.
Tội nghiệp hai đứa, có duyên mà không đến được với nhau. Giờ con đi đâu ? Ở lại ăn với má bữa cơm. Chờ mai Út nó về, gặp con nó sẽ mừng lắm. Thằng em nó học trên tp, lâu lâu mới về. Ở nhà chỉ còn mình má, nghĩ cũng buồn.
Nghe xong câu chuyện của má. Tôi cũng mừng. Vậy là Út đạt được ước mơ trở thành cô giáo. Dậy học gần nhà có điều kiện chạy qua lại thăm má. Trong lòng cũng cảm thấy có một chút mất mát. Tôi đứng lên và nói với má :
- Con phải đi bây giờ. Xe con hư vứt ngoài lộ, đang sửa. Con về thành phố có việc. Ngày mốt con lại sang Campuchia. Con vẫn là bộ đội. Mai mốt Út có về thăm thì má nói con vẫn còn sống. Chúc vợ chồng Út hạnh phúc. Mong Út luôn vui vẻ.
Dịp khác con sẽ ghé thăm.
Má giữ tay tôi lại :
- Hay con ngồi nán lại một chút. Má kêu chú xe ôm chạy qua trường kêu con Út về.
- Thôi má. Con phải đi rồi, không chờ được. Má cứ nói với Út như vậy giúp con. Chào má, con đi.
- Uh, vậy con đi mạnh giỏi nghe.
Tôi bước nhanh ra khỏi chợ. Tìm về gara. Ngồi chờ thêm nửa tiếng, lấy xe về SG.
Mãi đến 1988 trước khi rời khỏi mảnh đất Campuchia tôi mới trở lại Tây Ninh gặp cô Út. Lúc này Út đã là hiệu phó của một trường cấp 2 của tỉnh.
Chuyện Cô Út đến đây có lẽ dừng được rồi các cụ nhỉ.
Vậy là tiếp đến mạch chuyện chiến trường K như em đã kể hồi dịch covid.
Từ Trường sơn -Tây Ninh - Thủ Đức - Campuchia. Các cụ chịu khó chắp nối theo mốc thời gian vậy. 👋👋👋
Cảm ơn cụ bác nhiều! Cụ đã chia sẻ để em được biết thêm một thời gian khó mà hào hùng của cụ nói riêng và của đất nước nói chung.
Em cày dần thớt bên kia của cụ. Thời đấy mà cụ bác ở chiến trường lâu thật. Hậu thế phải luôn biết ơn những người như cụ.
Về nàng Út của cụ, cô ấy được như thế cụ cũng được yên lòng. Như em, khi biết tin các cô NYC sống vui vẻ, HP em cũng vui hơn.
 

DurexSSL

Xe buýt
Biển số
OF-855596
Ngày cấp bằng
20/3/24
Số km
601
Động cơ
44,860 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn
Cảm ơn cụ bác nhiều! Cụ đã chia sẻ để em được biết thêm một thời gian khó mà hào hùng của cụ nói riêng và của đất nước nói chung.
Em cày dần thớt bên kia của cụ. Thời đấy mà cụ bác ở chiến trường lâu thật. Hậu thế phải luôn biết ơn những người như cụ.
Về nàng Út của cụ, cô ấy được như thế cụ cũng được yên lòng. Như em, khi biết tin các cô NYC sống vui vẻ, HP em cũng vui hơn.
Thế hệ cha anh, những con người làm nên Điện Biên Phủ, rồi Đại thắng 1975, rồi thế hệ Cụ angkorwat đã Hi sinh không chỉ xương máu, mà cả Trái tim cho sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc, Cụ anh nhỉ
 

buicongchuc

Tháo bánh
Biển số
OF-146822
Ngày cấp bằng
23/6/12
Số km
29,409
Động cơ
946,916 Mã lực
Nơi ở
Bắc Triều Tiên, Hà Nội
Em đọc chuyên cô Út mà thấy man mác buồn, cụ angkorwat ạ.
Thời đó còn trẻ, em đang hình dung nếu rơi vào em, khéo "manh động" đào ngũ dắt cô Út đi trốn cũng nên 😍
cụ lãng mạn như trong phim, cơ mà em nghĩ cụ Wat mà có thích thì chỉ cần xin phép đơn vị tổ chức lễ cưới rồi lại tiếp tục làm nhiệm vụ là ok thôi chứ cần gì phiêu lưu vậy đâu nhỉ :D
Đang thời chiến, sống chết chả biết thế nào. Nếu phải em như trường hợp cụ angkorwat em cũng không dám xác định lâu dài chứ đừng nói gì đến lấy vợ.
 

Đức Điền

Xe đạp
Biển số
OF-475829
Ngày cấp bằng
8/12/16
Số km
21
Động cơ
103,006 Mã lực
Chào các cụ các mợ!
Em tàu ngầm trong thớt đã lâu, đọc hết các vol rồi nay em tự mình trải nghiệm câu chuyện thực tế của mình post lên hầu các cụ các mợ, gọi là góp vui dăm ba câu chuyện.
Em vốn là dân Bách Khoa, cũng không mê tín gì, nhưng cũng không phản bác gì về chuyện tâm linh cả. Bản thân em thì cũng chưa bao giờ nhìn thấy ma quỷ hay cái gì mà mình ko giải thích được một cách khoa học hoặc miễn cưỡng khoa học.
Cho đến một ngày gần đây...



Mẹ vợ em phát hiện K gan, khối u to bằng quả trứng vịt, vào khoảng 2 năm trước, không mổ xẻ, chỉ ăn kiêng (theo lời khuyên của bác sĩ tây y). Tháng 6 năm ngoái, tiểu cầu xuống thấp, thập tử nhất sinh, bệnh viện bó tay, tuy nhiên có uống thuốc nam của 1 thầy trên Đại Lải, đã tăng được tiểu cầu lên, bác sĩ cho về và gia đình quyết định điều trị ăn kiêng kết hợp uống thuốc nam. Khối u không tiến triển, tuy nhiên là sức khỏe của bà không được tốt do ăn kiêng nên thiếu chất, hay bị hạ tiểu cầu. Đợt trước tết, cả nhà tưởng bà ra đi, bác sĩ tây y bó tay, thì lại được bác sĩ giới thiệu thầy lang ở Phú Thọ, thầy xuống bắt mạch và cho thuốc uống, mùng 5 tết được ra viện về nhà. Tuy nhiên cơ thể bà yếu, đi lại khó khăn, nhưng vẫn ăn kiêng. Việc chăm sóc chủ yếu do chị vợ chăm, và chị vợ là tín đồ của ăn chay trường, (chị đã lôi kéo cả nhà chồng ăn chay trường cùng). Các thành viên khác có ý kiến thêm tí thịt nhưng chị nhất quyết không cho. Chị theo vị minh sư nào đó (master ruma gì đó, thường hay đi Campuchia 1 năm vài bữa), chỉ ăn chay thôi. Bà thì được uống thuốc nam đều đặn thì thấy sức khỏe cũng dần hồi phục, nhưng mấy ngày sau tết có ngày rét bà lại phát sinh ho, thầy kê thêm thuốc nam chữa ho, dừng uống thuốc điều trị dài ngày, thì sau 2 ngày sức khỏe bà đi xuống và phải nhập viện gần nhà, cũng tình trạng hạ tiểu cầu và xuất huyết, tính từ lúc ra viện sau tết là ở nhà được 25 ngày.

Lần này vào viện vợ chồng em thì cứ tối đến là phi từ Hà Nội về và trông bà đến 5h sáng lại lên. Lúc mới xuống viện, cũng thập tử nhất sinh, bác sĩ cũng gọi người nhà bảo là cho về rồi, không cứu được, vì cứ truyền máu, tiểu cầu vào bao nhiêu lại ra bấy nhiêu, xuất huyết trong hết. Một lần nữa thì thầy lang lại xuống và mang theo thuốc lúc nửa đêm, uống và lại dần hồi phục. Bản thân em thấy sức khỏe tốt lên, những ngày đầu còn mơ màng, nói sảng, tay thì hay bắt chuồn chuồn. Bà thì không ngủ được, ngủ lâu thì được mươi mười lăm phút, nhanh thì mươi mười lăm giây là lại tỉnh, mà mỗi lần tỉnh thì cảm giác như ký ức của bà thay đổi, chả nhớ gì với lần tỉnh trước đó. Và hôm thứ 6 vừa rồi, em trông đêm tầm khoảng 1h30p, đang nói chuyện thì bà ngước ra chỗ hành lang rồi bà bảo, có 2 đứa trẻ con đang chơi với nhau kìa, rồi bà cười cười, xong quay sang bảo em, em bảo lại là con không nhìn thấy 2 đứa trẻ nào chơi với nhau cả, bà lại bảo là có 2 đứa đang đùa kìa, vui thế, con thấy chưa, kia kìa. Em thì bảo luôn là con chẳng nhìn thấy gì cả, xong bà lại thiếp đi. Lúc sau em đi ngủ còn vợ em trông tiếp. Sáng ra khi đi đường về, vợ em nói chuyện với em bảo hôm qua em thấy mẹ hay nói sảng, lại còn nói là có 2 đứa trẻ con chơi với nhau kìa, đấy, thêm đứa nữa, 3 đứa liền.... Em nghĩ bụng, chả có lẽ mê sảng gì mà giống nhau thế... nhưng không nói với vợ vì sợ vợ rén. Sau em mới biết là tầng trên là khoa trẻ sơ sinh.
Đến hôm thứ 7 thì bà ra đi lúc 23h15p.
Em chở bố vợ sang nhà thầy cúng lúc 2h đêm để xem thời giờ để làm lễ ma chay....
Thấy thầy phán: - Được 2 nhập mộ,
- 2 trùng tang....
Mẹ vợ em sinh năm 1957, bố của mẹ vợ mất 2 năm trước, ngày 19-2-2023 là giỗ đầu cụ. Các cụ mợ ở đây xem giúp xem thầy phán trùng tang như thế này có liên quan gì sự việc mất của cụ không ạ?
Lúc đi xem thầy về thì ông anh vợ bảo anh vừa bắt được con cá chuối, đang thấy nó bò vào sân. Nhà bố mẹ vợ mặt đường nhựa to, ngay trên dốc, không có ao mương gì cả, ông anh vợ thì cứ nghĩ mãi từ nãy đến giờ không biết con cá chuối này từ đâu ra. Em mang chậu cá định xuống dưới dốc phóng sinh, vừa ra khỏi cổng thì bộp 1 phát con cá nhảy ra khỏi chậu rồi bò 1 mạch vào sân, kiểu bò của nó làm em hình dung như mấy con ma trong phim kinh dị nó bò ý các cụ các mợ ạ, 2 cái vây của nó như 2 cánh tay ý. Xong em bắt vào chậu và phi nhanh xuống dốc đổ ụp xuống ao.
Hôm qua, sau khi đưa bà ra đồng xong lúc 9h sáng, thì 13h bắt đầu cúng ở nhà. Em thì không biết cúng gì mà có cành tre, buộc cái bùa gì dài dài, sau mới biết là để nhập hồn vào đấy rồi mang ra mộ cho nhập vào mộ. Lúc cúng thì thầy bảo bà chị vợ lên cầm cành tre, giữ im, và phải nhắm mắt lại, bà chị này thì thoảng mở mắt láo liên thì bị thầy mắng té tát xong phải nhắm chặt mắt lại. Và cánh tre bắt đầu xoay về phía ông anh vợ đang ngồi lễ ở dưới, rồi thì là bùa dài dài buộc cành tre nó cong trĩu xuống như kiểu có người víu cành tre xuống đấy các cụ các mợ ạ, ông anh vợ với ông anh đồng hao thì bị cành tre tiến lại gần hãi quá lùi xa làm em buồn cười quá mà nhịn được. Lúc đó thì con cháu ngồi dưới nhìn, ai cũng mặt tái mét mà em chả cảm thấy gì cả, em còn định đến bám vào lá bùa như lúc chăm bà em hay cầm tay vì bà thích cảm giác ấm áp được truyền năng lượng.
Trên đây là những sự việc em vừa trải qua, cũng có những cái em vẫn mơ hồ và có thể miễn cưỡng biện luận bằng khoa học cho những sự việc trên, nhưng lần này em thấy có vẻ gần hơn đến sự việc tâm linh là có thật. Văn em viết hơi lủng củng với cả không được hay như các cụ các mợ mong các cụ các mợ thông cảm.
 

Hoàng Trang

Xe trâu
Biển số
OF-422667
Ngày cấp bằng
16/5/16
Số km
31,883
Động cơ
1,272,111 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Mẹ vợ em phát hiện K gan, khối u to bằng quả trứng vịt, vào khoảng 2 năm trước, không mổ xẻ, chỉ ăn kiêng (theo lời khuyên của bác sĩ tây y).
Cụ cho em hỏi bác sĩ tây y viện nào mà lại khuyên bệnh nhân ung thư ăn kiêng vậy cụ?
 

DurexSSL

Xe buýt
Biển số
OF-855596
Ngày cấp bằng
20/3/24
Số km
601
Động cơ
44,860 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn
Chào các cụ các mợ!
Em tàu ngầm trong thớt đã lâu, đọc hết các vol rồi nay em tự mình trải nghiệm câu chuyện thực tế của mình post lên hầu các cụ các mợ, gọi là góp vui dăm ba câu chuyện.
Em vốn là dân Bách Khoa, cũng không mê tín gì, nhưng cũng không phản bác gì về chuyện tâm linh cả. Bản thân em thì cũng chưa bao giờ nhìn thấy ma quỷ hay cái gì mà mình ko giải thích được một cách khoa học hoặc miễn cưỡng khoa học.
Cho đến một ngày gần đây...



Mẹ vợ em phát hiện K gan, khối u to bằng quả trứng vịt, vào khoảng 2 năm trước, không mổ xẻ, chỉ ăn kiêng (theo lời khuyên của bác sĩ tây y). Tháng 6 năm ngoái, tiểu cầu xuống thấp, thập tử nhất sinh, bệnh viện bó tay, tuy nhiên có uống thuốc nam của 1 thầy trên Đại Lải, đã tăng được tiểu cầu lên, bác sĩ cho về và gia đình quyết định điều trị ăn kiêng kết hợp uống thuốc nam. Khối u không tiến triển, tuy nhiên là sức khỏe của bà không được tốt do ăn kiêng nên thiếu chất, hay bị hạ tiểu cầu. Đợt trước tết, cả nhà tưởng bà ra đi, bác sĩ tây y bó tay, thì lại được bác sĩ giới thiệu thầy lang ở Phú Thọ, thầy xuống bắt mạch và cho thuốc uống, mùng 5 tết được ra viện về nhà. Tuy nhiên cơ thể bà yếu, đi lại khó khăn, nhưng vẫn ăn kiêng. Việc chăm sóc chủ yếu do chị vợ chăm, và chị vợ là tín đồ của ăn chay trường, (chị đã lôi kéo cả nhà chồng ăn chay trường cùng). Các thành viên khác có ý kiến thêm tí thịt nhưng chị nhất quyết không cho. Chị theo vị minh sư nào đó (master ruma gì đó, thường hay đi Campuchia 1 năm vài bữa), chỉ ăn chay thôi. Bà thì được uống thuốc nam đều đặn thì thấy sức khỏe cũng dần hồi phục, nhưng mấy ngày sau tết có ngày rét bà lại phát sinh ho, thầy kê thêm thuốc nam chữa ho, dừng uống thuốc điều trị dài ngày, thì sau 2 ngày sức khỏe bà đi xuống và phải nhập viện gần nhà, cũng tình trạng hạ tiểu cầu và xuất huyết, tính từ lúc ra viện sau tết là ở nhà được 25 ngày.

Lần này vào viện vợ chồng em thì cứ tối đến là phi từ Hà Nội về và trông bà đến 5h sáng lại lên. Lúc mới xuống viện, cũng thập tử nhất sinh, bác sĩ cũng gọi người nhà bảo là cho về rồi, không cứu được, vì cứ truyền máu, tiểu cầu vào bao nhiêu lại ra bấy nhiêu, xuất huyết trong hết. Một lần nữa thì thầy lang lại xuống và mang theo thuốc lúc nửa đêm, uống và lại dần hồi phục. Bản thân em thấy sức khỏe tốt lên, những ngày đầu còn mơ màng, nói sảng, tay thì hay bắt chuồn chuồn. Bà thì không ngủ được, ngủ lâu thì được mươi mười lăm phút, nhanh thì mươi mười lăm giây là lại tỉnh, mà mỗi lần tỉnh thì cảm giác như ký ức của bà thay đổi, chả nhớ gì với lần tỉnh trước đó. Và hôm thứ 6 vừa rồi, em trông đêm tầm khoảng 1h30p, đang nói chuyện thì bà ngước ra chỗ hành lang rồi bà bảo, có 2 đứa trẻ con đang chơi với nhau kìa, rồi bà cười cười, xong quay sang bảo em, em bảo lại là con không nhìn thấy 2 đứa trẻ nào chơi với nhau cả, bà lại bảo là có 2 đứa đang đùa kìa, vui thế, con thấy chưa, kia kìa. Em thì bảo luôn là con chẳng nhìn thấy gì cả, xong bà lại thiếp đi. Lúc sau em đi ngủ còn vợ em trông tiếp. Sáng ra khi đi đường về, vợ em nói chuyện với em bảo hôm qua em thấy mẹ hay nói sảng, lại còn nói là có 2 đứa trẻ con chơi với nhau kìa, đấy, thêm đứa nữa, 3 đứa liền.... Em nghĩ bụng, chả có lẽ mê sảng gì mà giống nhau thế... nhưng không nói với vợ vì sợ vợ rén. Sau em mới biết là tầng trên là khoa trẻ sơ sinh.
Đến hôm thứ 7 thì bà ra đi lúc 23h15p.
Em chở bố vợ sang nhà thầy cúng lúc 2h đêm để xem thời giờ để làm lễ ma chay....
Thấy thầy phán: - Được 2 nhập mộ,
- 2 trùng tang....
Mẹ vợ em sinh năm 1957, bố của mẹ vợ mất 2 năm trước, ngày 19-2-2023 là giỗ đầu cụ. Các cụ mợ ở đây xem giúp xem thầy phán trùng tang như thế này có liên quan gì sự việc mất của cụ không ạ?
Lúc đi xem thầy về thì ông anh vợ bảo anh vừa bắt được con cá chuối, đang thấy nó bò vào sân. Nhà bố mẹ vợ mặt đường nhựa to, ngay trên dốc, không có ao mương gì cả, ông anh vợ thì cứ nghĩ mãi từ nãy đến giờ không biết con cá chuối này từ đâu ra. Em mang chậu cá định xuống dưới dốc phóng sinh, vừa ra khỏi cổng thì bộp 1 phát con cá nhảy ra khỏi chậu rồi bò 1 mạch vào sân, kiểu bò của nó làm em hình dung như mấy con ma trong phim kinh dị nó bò ý các cụ các mợ ạ, 2 cái vây của nó như 2 cánh tay ý. Xong em bắt vào chậu và phi nhanh xuống dốc đổ ụp xuống ao.
Hôm qua, sau khi đưa bà ra đồng xong lúc 9h sáng, thì 13h bắt đầu cúng ở nhà. Em thì không biết cúng gì mà có cành tre, buộc cái bùa gì dài dài, sau mới biết là để nhập hồn vào đấy rồi mang ra mộ cho nhập vào mộ. Lúc cúng thì thầy bảo bà chị vợ lên cầm cành tre, giữ im, và phải nhắm mắt lại, bà chị này thì thoảng mở mắt láo liên thì bị thầy mắng té tát xong phải nhắm chặt mắt lại. Và cánh tre bắt đầu xoay về phía ông anh vợ đang ngồi lễ ở dưới, rồi thì là bùa dài dài buộc cành tre nó cong trĩu xuống như kiểu có người víu cành tre xuống đấy các cụ các mợ ạ, ông anh vợ với ông anh đồng hao thì bị cành tre tiến lại gần hãi quá lùi xa làm em buồn cười quá mà nhịn được. Lúc đó thì con cháu ngồi dưới nhìn, ai cũng mặt tái mét mà em chả cảm thấy gì cả, em còn định đến bám vào lá bùa như lúc chăm bà em hay cầm tay vì bà thích cảm giác ấm áp được truyền năng lượng.
Trên đây là những sự việc em vừa trải qua, cũng có những cái em vẫn mơ hồ và có thể miễn cưỡng biện luận bằng khoa học cho những sự việc trên, nhưng lần này em thấy có vẻ gần hơn đến sự việc tâm linh là có thật. Văn em viết hơi lủng củng với cả không được hay như các cụ các mợ mong các cụ các mợ thông cảm.
Cảm ơn Cụ đã chia sẻ chuyện nhà theo mạch thớt
Cụ có thể cho biết ngày giờ mất của Bà, tháng sinh của Bà được không?
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top