Cho đến một ngày, bắt đầu có những lời đồn râm ran rằng có một cặp rắn hổ mang chúa rất to bò ra trước cổng đền mỗi khi trăng sáng. Một số người quả quyết rằng đã từng nhìn thấy lại càng khiến mọi người bán tín bán nghi. Bố em chưa thấy nên chưa tin, còn mẹ em chắc tin như em

.
Năm đó nhà em lại thuê ruộng để trồng lúa. Ruộng ở xa, gặt xong phải thuê thuyền chở lúa về. Địa điểm tập kết lúa chặng 1 lại ở ngay trước cổng đền. Tập kết xong thì trời đã tối, buộc phải thay nhau trông lúa (ngày xưa đói kém nên trộm vặt nhiều) chờ vận chuyển tiếp. Bố em - một người luôn cẩn thận, chu toàn, lo lắng cho con cái - nhưng cho đến giờ em vẫn không hiểu vì sao bố lại tin tưởng đặt em vào những hoàn cảnh "éo le" đến thế. Mặc dù ngày bé em đi wc vẫn phải có người lớn dẫn đi - như tụi trẻ con khác - nhưng bố luôn có niềm tin rằng em sẽ ổn trong mọi hoàn cảnh và rằng cho em ở giữa nghĩa địa lúc nửa đêm cũng không sao. Và bố đã cho em ở giữa nghĩa địa thật

. Lần một (em đã từng kể trên này) là khi em 5 - 6 tuổi, bố đặt em ngồi lên 1 ngôi mộ ở nghĩa địa giữa cánh đồng không 1 bóng người lúc chạng vạng tối mùa đông mưa phùn gió bấc để chạy về nhà có việc gấp. Lần hai - là lần này - bố lại đặt em lên trên đống lúa rồi đi về. Em không nhớ mẹ em có phản đối gì không. Có lẽ là không vì mùa gặt bận rộn và vất vả nên mọi người không nhớ đến đôi hổ chúa trừ em.
Một mình ngồi trên đống lúa dưới ánh trăng, sau lưng là đền còn trước mặt là dòng sông nơi có người từng chết đuối, xung quanh là cánh đồng, khỏi phải nói em hoang mang cỡ nào. Lúc ấy thực sự em không sợ ma bằng sợ bị cặp rắn hổ mang chúa kia nó tợp cho một phát thì xong con ong. Giữa nơi vắng vẻ trong đêm tối kêu cứu ai nghe thấy, cuộc đời ngắn ngủi kết thúc từ đây. Em ngồi đếm thời gian trôi một cách nặng nề, tưởng tượng ra đủ mọi kịch bản. Chờ mãi chờ mãi, em mới được thay ca để về nhà. Hú hồn!
Một thời gian sau, mấy người đàn ông dùng lưới giăng bẫy bắt được cặp rắn hổ mang chúa trước cổng đền thật. Họ đem bán cho một người thu mua rắn. Sau đó cả mấy người bắt rắn hôm ấy đều lăn ra ốm thập tử nhất sinh, không ăn uống gì được, chữa mãi không khỏi. Chuyện này thì không phải tin đồn vì em theo chân người lớn đến thăm một người trong số họ. Ông ấy nằm đắp chăn mà thời gian đó vẫn là mùa hè. Nhiều người nói là do bắt cặp rắn nên phải tội. Gia đình lật đật đi tìm người mua rắn. Ơn giời là cặp rắn chưa bị cắt tiết ngâm rượu nên vẫn còn chuộc được về. Họ làm lễ cúng xong thả cặp rắn tại đúng nơi bắt và rồi khỏi bệnh một cách rất phi khoa học.