đọc chia sẻ cụ mà tự dưng nghẹn ghê gớm , ngày bố e mất, e vừa ra khỏi nhà đến cơ quan vì nghỉ lâu, đi độ 15p thì vợ gọi về mà về đến nhà ông đã đi rồi,Thực ra lo đc tất cụ ạ. Chỉ cần có 3 thứ . chỉ là làm mình suy nghĩ chút thôi.
1 có quan hệ tốt với những ae bạn bè có kiến thức và có tử tế có vị trí dù nhỏ.
2 có đủ tiền.
3 có 1 chút kiến thức và bản lĩnh. 1 chút ko cần nhiều.
Em chứng kiến nhà có 6 ông con trai mà vào việc dạng nầy là loạn đấy. Tiền thì việc này ko lón. Nhà thì họ hàng chật sân nhưng 6 ông thì 3 ông nói tiến 4 ông bảo lùi. Trưởng sợ vợ hơn sợ mẹ..2 thằng làm gì cũng phải nhìn sắc mặt vợ ..3 thằng đùn đẩy . Khi đó hoàn cảnh đó mới thấy thà thằng trưởng nó là xe ôm quân phiệt còn hơn là thằng ts ẻo lả .
Hồi hơn 20 năm trước em gái em mất . Cô ấy mất trên tay em vào 1 chiều hè..em đỡ cổ nâng cô và cảm nhận rõ cái chết đến từ chân lên đầu cô . Mẹ em kêu khóc lăn lộn..em hỏi là chửi em. Em cũng 1 mình.
Rồi đồng nghiệp bà tới. Hx dân phố sang , bạn em đến , họ hàng đến.
Em em cũng ốm hơn 3 tháng. Mọi sự ko phải bất ngờ . Khi cô ấy mất em đã ngầm hỏi từ trước 1 số nghi lễ. Ông ngoại lên tới nơi em ghé tai cụ : Ông làm tổng tham mưu trưởng cho con. Ông ko làm gì , ko đi đâu cứ ngồi ghế đây. Có gì chưa đủ chưa đúng ông nói vào tai con từ bây giờ. Trước tiên ông xem giờ mọi việc đọc và sai 1 đứa ghi đưa con. Ngồi đó để có gì con còn có ng để hỏi .
Em ra cắt việc ai tắm rửa thay đồ cho em em. Ai đi mua áo quan. Ai đi kiếm bàn vong...ghi tất ra giấy rồi giao từng ng. Có cả ng đc cắt theo phụ việc , cắt người dự phòng, tính cả các pa dự phòng cho từng việc . Ai mua bán và cầm tiền phân phối các mối việc.
Ai giỏi văn chữ viết cáo phó , lời cám ơn..ai khỏe leo bắc rạp. Hx phụ bàn ghế mời khách. Đồng nghiệp mẹ và hx đang ctac đi lo tt hành chính. . Tóm lại 100% phải dùng ng đúng việc. . Em tính toán và cắt không sót 1 chi tiết nhỏ nhất dù đó là khúc chuối, lọ hoa, vài cân trà hay bộ chắn cũ vv ..nên mọi việc ko vấn đề gì. Chỉ có ko ăn đc vì muôn mồm luôn chân tay rồi hôm sau đứng đáp lễ từ sáng tới giữa chiều. May sao có 1 lúc cô chú hx đối diện nhè vắng khách vào rỉ tai : sang cô nấu cháo cho cháu rồi. Cô còn để nguội sẵn mới gọi . Em chạy sang giờ vẫn nhớ. Trong khoảng 3 phút em húp hết 8 bát cháo và nuốt 2 quả trứng vịt xong lại về nhà đứng đáp lễ.
Đưa em gái xong trời đã chiều muộn . Mấy hôm sau lại thêm chuyện mẹ em thấy em gái về ngồi chơi lúc nhọ mặt người trong phòng khách khiến bà đang nấu ăn bỏ chạy ra hè chờ em về . Rồi chuyện bà thấy 1 2 lần em em về nằm sau lưng khi bà đang ngủ . Rồi Dì em thấy tiếng ai đi lên đi xuống cầu thang v v vài lần khi đêm về .. Em nhờ ông ngoại về quê rồi mau chóng lên để khi em đi đâu còn có bóng ng ở nhà.. mẹ em sợ , Dì em sợ chỉ qua quýt rồi về. Ông chú sợ , ông cậu cũng có vẻ run..em lại bất đắc dĩ đứng giữa nhà hô to khi mọi ng qua chơi : cả nhà sao mà sợ ..cô là thân nhân mà. Con ko sợ . Cô ấy sống con còn không sợ nữa là đã mất..
Mẹ em thấy em nói thế tức em lắm. Nhưng khi đó em ko thế thì chắc chỉ mỗi em và ông ngoại em là không sợ . Em cũng muốn sau đó vài tuần ông em về quê thì nhà chỉ còn 2 mẹ con . Em lại đi làm cả tháng mới về mà nhà em hồi đó tuy phố xá nhưng lại hơi rộng. Có đợt sau em mới biết . Khi em đi vắng hầu như mẹ em hạn chế xuống T1 vào buổi tối.
Thực ra nó buồn chút thôi cụ ạ. Nhưng nỗi buồn đó qua nhanh và nhẹ nhàng. Cs còn nhiều cái buồn và nặng nề gấp trăm lần .
Số em sao ấy. Mẹ thực chất là mất trên tay mình mà ko biết . Em gái mất trên tay, bạn mất trên tay tới cả ngưòi dưng cũng có ng mất trên tay. 1 ng làm em ân hận là không thể mất trên tay em chính là bà nội em.
Khi tới 1 mức buồn và chai lỳ nào đó ta sẽ không hề biết sợ . Thậm chí còn mong nhìn thấy hay nc đc với những thân nhân mà giờ không còn nữa.
giờ nhiều lúc nghĩ vẫn buồn quá.

Tuy nhiên, về sau ko biết chứ bây giờ đội đầu 9x thì ko ít chọn nằm thẳng cẳng ko lập gia đình ko sinh con. Xã hội muôn màu, chỉ cần là công dân tích cực, gương mẫu, có ý thức cộng đồng, tuân thủ luật pháp, đóng góp thuế cho xã hội là ổn. Còn hạnh phúc mỗi cá nhân là 1 khác, ko thể nào có mẫu số chung cho tất cả để áp cho toàn xã hội được.


