Chuyện 1: Cây vải chua tốt um góc vườn, cả nhà ngoại gồm ông bà, các dì chú cậu mợ, các cháu đều mặc nhiên coi cây đó có ma. Vì cây đó có từ lâu khi chồng đầu tiên, con trai đầu và em trai bà ngoại còn sống, nạn đói năm 45 ba người đàn ông/ trẻ em đó chờ vợ/mẹ/chị dưới gốc vải, bà ngoại em đi mua/xin/cướp được bơ gạo về chưa kịp nấu cháo thì thấy chồng, con và em trai chết ở gốc cây rồi. Từ đó hồn nhập vào cây vải.
Ông ngoại em (khi đó chưa lấy bà ngoại) là du kích, năm 1947 cả đội du kích bơi sông Hồng mai phục dùng thủy lôi đánh vào tàu chiến Pháp, địch điên cuồng trả thù, đội du kích gần như bị xóa sổ, ông bắn hết đạn xách súng trốn vào nhà bà, nhà rách chẳng có chỗ chui đành trèo lên cây vải, được tán lá rậm che chở, địch lục lọi khắp mà không thấy. Sau đó ông bà nên duyên chồng vợ, sinh ra mẹ em vào năm 1948. Ông tiếp tục làm du kích, mấy lần bị chỉ điểm địch đến tận nhà mà ông đều trèo lên cây vải nấp và đều thoát. Lạ một điều không chỉ một lần địch đến tìm bắt cứ như bị mù tìm khắp nơi dưới đất nhưng không hề tìm hoặc ngó lên cây vải đó.
Mẹ em còn nhỏ đau ốm suốt, nhưng đôi mắt rất sáng, còi cọc tưởng chết vì ốm, nghĩ thương con, một lần ông liều lĩnh chui vào đồn địch, đến bên giường chỉ huy Pháp đang ngủ lén lấy trộm vỉ thuốc Tây thì thằng chỉ huy tỉnh giấc, ông ngoại rút dao cắt cổ nó đoạt thuốc rồi chui về chẳng biết thuốc gì cho con uống. Địch càn trả thù cả làng phải bỏ chạy, ông bà chạy cùng đường đanh phải bỏ mẹ em lại cùng vỉ thuốc buộc bên cái tã để cổng nhà thờ đạo Thiên chúa. Mẹ em được một nhà hiếm muộn theo đạo nhặt về nuôi. Sau mấy năm ông bà trở lại làng cũ nhà bị đốt phá sạch, chỉ còn mỗi cây vải. Thương nhớ con nên ông bà mấy lần đi tìm, may sao tìm thấy nhà nuôi mẹ em, thế là đón về, nhà nuôi sau mấy năm nuôi mẹ em thì có phúc đẻ được câu con trai kháu khỉnh. Vì vậy nhà em thì mẹ có duyên với cả đạo Chúa nữa.
Sau đó nhiều năm, ông bà đẻ thêm 4 người 2 trai 2 gái nữa, cả nhà coi cây vải đó là cây thiêng có ma. Rồi đén năm ông ngoại mất, con cái lớn trưởng thành đi lên thành phố hết, chỉ mùa hè nghỉ học cháu về chơi với bà, lũ trẻ con chúng em sợ cây vải ma ấy một vành, tối không đứa nào dám nhìn về phía đó, ban ngày cũng không dám ra gốc chơi.
Bà ngoại yếu và ở một mình buồn đòi đi theo các con, thế là bán nhà, kỳ lạ nhất là cây vải to thế bỗng chết héo trước khi giao nhà.
Giờ chuyện về cây vải mẹ em và các dì, chú, cậu, mợ dâu rể của ông bà ngoại vẫn kể lại vanh vách. Nào là bướm đen bay từ cây vào bàn thờ ngày giỗ, rồi cứ đàn chèo bẻo về ăn quả ở cây là lúc phải cúng giỗ 3 người chết đói nếu không lũ chim quang quác phá suốt ngày đêm không ngủ nổi.