Bài này đăng trên Tuổi trẻ nói đủ tất cả
Câu chuyện không nằm ở chỗ trắng tay
 TT - Rất nhiều người bức xúc khi thấy Thái Lan,  Indonesia, Malaysia, Singapore đều có tên trong bảng tổng sắp huy chương  Olympic 2012, còn VN thì không. Nhưng vấn đề của thể thao VN không chỉ nằm ở đó.
 
  
   
	
	
		
		
	
	
 
  Võ sĩ judo Văn Ngọc Tú (nằm dưới) dễ dàng thất bại ngay vòng đầu tiên - Ảnh: Reuters
 
Nên nhớ người Thái và Indonesia cũng không hài lòng về  thể thao nước mình khi họ đã từng có HCV các kỳ trước, và năm nay thì  trắng tay. Và cũng xin đừng lấy một chiếc HCB của Hoàng Anh Tuấn (cử tạ)  có được bốn năm trước tại Bắc Kinh, và năm nay chẳng có gì để đánh giá  về thể thao VN. Vấn đề của thể thao VN lớn hơn nhiều những chiếc huy  chương.
Lỗi của người lớn
 Hầu hết VĐV VN dự Olympic 2012 đều thi đấu dưới sức  mình. Tuy nhiên, xin đừng trách họ. Hãy trách những người có trách nhiệm  cầm bạc tỉ của ngân sách (hay chính xác là tiền thuế của dân) để chăm  lo cho các VĐV, nhưng đã làm không đến nơi đến chốn.
  
    
Thiếu dũng khí
 “Một  trong những điểm yếu lớn nhất của thể thao VN hiện nay là chính đội ngũ  quản lý. Mà điểm yếu lớn nhất của đội ngũ quản lý là thiếu dũng khí,  không có tinh thần dám làm dám chịu. Và trong thể thao, thiếu điều đó  thì không thể thành công” - ông Nguyễn Hồng Minh, nguyên vụ trưởng Vụ  thể thao thành tích cao
Nhiều  người nói với chúng tôi rằng họ rất khó chịu khi nghe một quan chức thể  thao có mặt ở London đã phát biểu trên truyền hình để giải thích về  thất bại của lực sĩ Quốc Toàn ở môn cử tạ như sau: khi Toàn thực hiện  động tác cử giật, có hai sinh viên VN trên khán đài đã hô to “VN, VN”  khiến Toàn bị mất tập trung! Nếu có chuyện ấy thật, rõ ràng tâm lý của  Toàn quá kém, không xứng là một VĐV có khả năng tranh chấp huy chương  như tuyên bố của các sếp thể thao. Lãnh đạo ngành thể thao tuyên bố rằng  đã đầu tư rất tốt cho các VĐV dự Olympic 2012, như Quốc Toàn có chuyên  gia, được đi tập huấn nước ngoài... Vậy các sự đầu tư đó có hiệu quả  không khi chỉ vì một tiếng hô cổ vũ trên khán đài đã mất tập trung? Hay câu chuyện của Tiến Minh cũng là một ví dụ cho thấy  sự làm ăn tắc trách: ai cũng biết tay vợt này không mạnh về tâm lý  nhưng chẳng ai quan tâm để khắc phục điểm yếu đó. Thậm chí còn vô tư  nhồi thêm gánh nặng tâm lý cho tay vợt này qua việc cử một đội hình đi  cùng toàn những người mà cả làng cầu lông đều biết là “cơm không lành,  canh không ngọt” với Tiến Minh.
 Rồi câu chuyện của đội TDDC cũng thế. Trước giờ lên  đường thì khẳng định chuẩn bị rất tốt, cụ thể là đưa sang Anh sớm để tập  luyện làm quen. Nhưng khi qua đến nơi lại ca cẩm rằng dụng cụ tập luyện  không có, thời tiết lạnh, xa xôi cách trở... Thế thì phải hiểu như thế  nào đây về cái gọi là chuẩn bị tốt?
 Còn nữa, đó là những chuyến tập huấn vô bổ của điền  kinh, bơi lội... mà dư luận đã đề cập rất nhiều trước Olympic 2012. Đáng  tiếc, tất cả đều được bưng bít, che giấu để rồi khi thất bại thì toàn  nguyên nhân khách quan “tại thế này, vì thế kia”.
 
Con đường nào ?
 Người hâm mộ thể thao VN không phải bất bình về ngành  này bởi sự thất bại tại Olympic 2012, mà đã từ lâu và gần nhất là thảm  bại tại Asiad 2010. Ngay từ lúc đó, đã có góp ý rằng ngành thể thao VN  cần sớm xác định con đường đi của mình. Một, theo lối “nuôi gà chọi” mà  thể thao Trung Quốc áp dụng. Hai, đầu tư thể thao theo kiểu nhiều nước  phương Tây áp dụng, đó là đẩy mạnh thể thao trường học, xác định những  môn nhà nghề thì theo hướng CLB.
 Thật ra, thể thao VN có phần nghiêng theo hướng “nuôi  gà chọi”, khi các tài năng sau khi phát hiện đều được đưa vào con đường  đào tạo tập trung ở các trường năng khiếu thể thao. Hầu hết VĐV của  chúng ta gần như chẳng biết gì ngoài việc ăn và tập. Nhưng bi kịch là  chúng ta lại không đủ cứng rắn trong việc huấn luyện. Tình trạng ăn gian  khối lượng vận động trong tập luyện, trốn giáo án hết sức phổ biến  trong huấn luyện thể thao. Vì vậy, lối “nuôi gà chọi” ở thể thao VN  không đạt hiệu quả.
 Còn theo con đường của nhiều nước phát triển (ngoại trừ  các môn nhà nghề như bóng đá, quần vợt, bóng rổ...; phần lớn VĐV các  môn xe đạp, đua thuyền, bơi lội...của các nước này đều xem thể thao là  nghề tay trái) thì đòi hỏi cơ sở vật chất của các trường học phải hoàn  hảo. Đó là một điểm yếu nhất của thể thao VN.
 Đi theo con đường nào, đó là điều ngành thể thao cần xác định chứ không thể mơ hồ như hiện nay.