Đây ạ:
Năm 1988, 1989 là thời điểm nước ta buộc phải thích nghi với các yêu cầu/nhu cầu quốc tế hóa. Chỉ có như vậy mới có thể xóa dần các rào cản tồn tại lịch sử, để mà tồn tại, để mà phát triển...
Liên Xô đang khủng hoảng nặng, Mỹ và phương Tây cấm vận ngặt nghèo, không vận dụng Trung Quốc (vừa là cùng ý thức hệ, vừa có quan hệ gần nhất, vừa có chân trong 5 thành viên khủng của LHQ) thì còn cửa nào đây?
Chính vì thế phải nén đau mà hòa hoãn, mà tạm cấm tuyên truyền chống Khựa. Ngay cả các bài hát, các bộ phim, các ấn bản khẩu hiệu biểu ngữ sôi sục từ 1979 cũng phải dừng public.
Thì là chịu nhịn, cũng đau lắm, nhưng rất tỉnh táo. Từ cái nhẫn nhịn đó, cộng với rút quân khỏi K, thì khoảng 5 năm sau đến 1995 Mỹ gỡ bỏ cấm vận. Còn nếu ta vẫn căng thẳng với Tàu, còn lâu Mỹ mới bỏ cấm vận. Không phải vì Mỹ bênh Tàu, mà vì Mỹ không muốn ta theo Tàu. Các cụ có nghĩ đến khía cạnh này không?
Nhìn lại thời điểm 1988, để đánh giá sát thực hơn thì nên nhìn rõ hoàn cảnh lúc đó. Các khó khăn tồn tại đến mức coi như là chạm sàn rồi, năm 85 đổi tiền không thành công, năm 86 chuyển đổi cơ chế quan liêu bao cấp sang kinh tế thị trường... vẫn không thể cải thiện đời sống xã hội mà ngày càng tệ hại. Các cụ nào qua thời này ở tuổi thanh niên thì đều thấy rõ.
Không ra được với quốc tế, là chết!
Em thêm 1 góc nhìn để có thể đánh giá tình hình hoặc đánh giá các thời điểm lịch sử cùng với những quyết định lịch sử rõ ràng hơn, chứ giờ lấy hoàn cảnh này mà phán định về cách hành xử của những thời kỳ khác nhau thì không ổn.