Bộ phim này sẽ hay với những ai hiểu đôi nét về lịch sử vào giai đoạn 1945 - 1948. Đặc biệt nếu đã từng đọc tác phẩm (Có thể gọi là truyện + hồi ký + lịch sử) Sống mãi với thủ đô của Nguyễn Huy Tưởng (Nhiều dữ kiện, nhân vật trong tác phẩm này là những nhân vật lịch sử có thật, tác giả là nhà văn sống cùng thời, trực tiếp nghe, chứng kiến và ghi lại".
Người Việt Nam nói chung và người Hà Nội nói riêng thời kỳ đó thiếu súng đạn, hầu hết không biết sử dụng vũ khí mà chỉ học truyền tai nhau và không có bắn thực hành (thiếu đạn). Trong những ngày toàn quốc kháng chiến, họ dựng ra các chiến lũy trên đường phố, đục thông các căn nhà làm giao thông hào di chuyển và chiến đấu bằng mọi thứ có trong tay, súng, dao, gậy gộc, gạch đá... Họ cố thủ được 60 ngày cho đến khi có lệnh rút quân. Những người dân Hà Nội đó là tiền thân của trung đoàn 102 (Trung đoàn thủ đô), thuộc sư đoàn Quân tiên phong 308 lừng danh sau này. Từ hành trình đầy máu năm 1946 - 1947 đến Điện Biên Phủ 1954, người Việt Nam đã đáp trả sòng phẳng người Pháp, bắt làm tù binh 16000 quân viễn chinh thiện chiến nhất của Pháp và giành lại độc lập.
Các khác biệt về ý thức hệ (đang ngày một mờ nhạt dần theo sự phát triển của Việt Nam) khiến những dữ kiện lịch sử này hoặc bị tô hồng quá mức (tuyên truyền) hoặc bị tìm mọi cách bôi đen (từ phía những người không ưa chế độ). Tuy nhiên theo thời gian, nó đang được trả dần về đúng quỹ đạo lịch sử một cách công bằng: "Không có người Việt Nam nào không trân trọng và tự hào khi cha ông họ đã chiến đấu chống lại ngoại xâm một cách dũng cảm và dữ dội như vậy, trong bối cảnh chênh lệch quá lớn so với đối phương". Cuộc kháng chiến ấy cũng giống như những gì diễn ra trong suốt lịch sử lập quốc lâu dài của người Việt Nam.
Một cuộc chiến chống ngoại xâm luôn hào hùng và đầy rẫy những câu chuyện bi tráng gắn với mất mát chiến tranh. Cuộc kháng chiến 60 ngày vào mùa đông 1946, đầu 1947 ở Hà Nội còn là mảnh đất phong phú cho văn học vì những người tham gia thời kỳ này có một số lượng không nhỏ là những thanh niên trí thức được đào tạo bởi chính người Pháp, khiến nó có sắc thái khác biệt hoàn toàn với những câu chuyện chiến đấu của những người lính thông thường.
Bộ phim Đào, Phở và Piano là một bộ phim tốt trong số những phim lịch sử từng được dựng, nhưng nếu nói công bằng thì nó tái hiện mới chỉ được 30% âm hưởng đích thực của chiến dịch tử thủ 60 ngày của người Việt ở thủ đô. Nhưng dù chỉ tái hiện được một phần thì nó cũng đã có thừa sức hút người xem, vì giai đoạn lịch sử đó rất đáng tự hào với người Việt nói chung.
Chắc chắn là khi điều kiện kinh tế cải thiện, vốn đầu tư nhiều hơn, nhu cầu tái hiện lịch sử cao hơn, thì sẽ còn có nhiều bộ phim tốt hơn ra đời khai thác thời kỳ lịch sử này. Từ hiệu ứng Đào, Phở và Piano, cho thấy sức hút thương mại của những bộ phim khai thác lịch sử nếu được làm tốt là lớn vô cùng.