[Funland] Phố mùa đông

6997

Xe container
Biển số
OF-97440
Ngày cấp bằng
28/5/11
Số km
5,801
Động cơ
469,811 Mã lực
Gặp tác giả bài thơ nổi tiếng: Mùa hoa cải

Dễ đến hơn chục năm có lẻ, tôi mới gặp lại chị Nghiêm Thị Hằng - tác giả của nhiều bài thơ tình nổi tiếng, trong đó có bài “Mùa hoa cải”. Ngày ấy, tôi làm ở Báo Giao thông Vận tải, chị làm ở Báo Nông nghiệp Việt Nam. Đôi ba lần chị đến tòa soạn gửi bài, sau những câu chào hỏi ân tình, chị đi rồi, chuyện về chị vẫn rôm rả…

Tình cờ, trong đợt tập huấn về nghiệp vụ báo chí mới đây do Trung tâm Truyền thông Giáo dục Cộng đồng (MEC) tổ chức, tôi gặp lại chị.

Người đàn bà thơ năm nào, giờ lại đang đau đáu với loạt phóng sự điều tra, đặc biệt là vụ án "Gò Công Đông" đang được chuyển thể thành tiểu thuyết dày 2 tập.

Hai đêm trò chuyện với chị, hai người đàn bà khó ngủ có quá nhiều chuyện để hàn huyên. Loanh quanh chuyện, lại quay về bài thơ nổi tiếng “Mùa hoa cải” đã được phổ nhạc thành bài hát được nhiều người, đặc biệt là giới trẻ, yêu thích.

Có một mùa hoa cải
Nở vàng bên bến sông
Em đương thì con gái
Ðợi tôi chưa lấy chồng.

Tôi rụt rè không dám
Hái một bông cải ngồng
Sợ làm con bướm trắng
Giật mình bay sang sông.

Qua bao mùa hoa cải
Chỉ mình tôi biết thôi
Mình tôi không dám hái
Hoa cải bay về trời .

Bâng khuâng chiều làng bãi
Không còn hoa cải ngồng
Ai xui tôi trở lại
Ngày em đi lấy chồng.

Tôi lại gieo hạt cải
Lại âm thầm đợi mong
Có một người con gái
Ðợi tôi chưa lấy chồng.


Những vần thơ ấy, sau này đã được nhạc sĩ Lê Vinh phổ nhạc thành những câu hát:

“Có một mùa hoa cải, nở vàng trên bến sông. Em đang thì con gái, đợi anh chưa lấy chồng. Có một mùa hoa cải, nắng vàng trong mê mải, cầm tay em bối rối, anh nói lời yêu thương.
Anh nói rồi anh đi, chiến tranh không ước hẹn, sợ làm con bướm trắng, thẫn thờ chiều bên sông. Thế rồi thế rồi em, bao mùa vàng rực nắng, đợi anh mặc hoa trôi, đợi anh trong khắc khoải, thư đi không trả lời…

Thế rồi thế rồi thôi, buồn thương hoa héo hắt, ai cũng bảo phải quên, em đành bước sang ngang. Gửi mùa xuân ở lại, gửi con tim cháy mãi, cho người mình chờ mong… Có một mùa hoa cải, chia tay bởi chiến tranh, em đã chờ đợi anh, sao anh mãi không về…”.

Thật khó có thể tin, nhưng đó là sự thật, từ bài thơ “Mùa hoa cải” của nhà thơ Nghiêm Thị Hằng lại có thêm một bài hát ấn tượng. Khổ đầu của bài thơ là khúc mở của bài ca, 20 chữ đúng như nguyên bản. Rồi sau 5 chữ nữa cũng từ văn bản gốc, nhạc sĩ đã phát triển lời ca theo hướng suy nghĩ riêng, dẫn dắt người nghe khúc tự sự trong giai điệu sâu lắng. Câu chuyện tình dở dang, vừa đẹp, vừa buồn...

Nhạc sĩ Lê Vinh kể lại câu chuyện tình bằng giai điệu buồn man mác, xúc động. Còn nhà thơ Nghiêm Thị Hằng đã neo lại lòng người với câu kết: “Tôi lại gieo hạt cải / Lại âm thầm đợi mong/ Có một người con gái/ Ðợi tôi chưa lấy chồng”.

Cảm xúc hoa cải đã trở thành đề tài sáng tạo nghệ thuật. Khi là thơ, khi là chuyện, khi là nhạc… vẫn gieo vào lòng người cảm xúc khó quên, mặc dù dân gian đã có câu: "À ơi ..... hoa cải lên trời. Rau răm ở lại, chịu lời đắng cay"… Với bài thơ/ ca khúc ấy, dường như có một mùa hoa cải đã vàng rực trong lòng người yêu thơ, yêu nhạc.

Thơ thường được đọc, thông qua từ ngữ, hình ảnh, vần điệu để chiêm nghiệm. Song bằng âm thanh, ca từ, giai điệu, nhạc sẽ chấp cánh cho thơ, đến thẳng trái tim người cảm nhận. Bài thơ “Mùa hoa cải” của nhà báo, nhà thơ Nghiêm Thị Hằng là một trường hợp như thế.

Sau hơn chục năm gặp lại, tôi đã được nghe tác giả bài thơ “Mùa hoa cải” ngâm lại bài thơ của mình. Thế hệ chúng tôi, những người đàn bà U.50 có lẻ, bài thơ đã gợi nhớ bao kỷ niệm của một thời xa ngái, một thời hào hùng của tuổi hai mươi. “Em đã chờ đợi anh, sao anh mãi không về”. Đó là cái đẹp của thơ ca, của âm nhạc, cái đẹp của tình yêu, của sự đợi chờ không toan tính…

Lại một mùa xuân nữa đang về, hãy nghe, hãy đọc lại bài thơ “Mùa hoa cải”, để thêm thấu hiểu, chia sẻ và trân trọng về những gì mà chúng ta đang có…

Hồ Thu Thủy
báo Lao động thủ đô - 8/2/2016
 

6997

Xe container
Biển số
OF-97440
Ngày cấp bằng
28/5/11
Số km
5,801
Động cơ
469,811 Mã lực
Người đàn bà trong "Mùa hoa cải bên sông"
Đấy là một cô gái còn rất trẻ. Năm cô mất, mới 23 tuổi. Cô mất cùng với một thai nhi trong bụng, trong chính lòng con sông Đáy mà cô đã gắn bó từ khi sinh ra.

Trong truyện ngắn Mùa hoa cải bên sông tôi viết gần 20 mươi năm trước, có một nhân vật nữ tên là Chinh. Chinh sống cùng gia đình trên chiếc thuyền. Họ không được phép lên bờ vì lời nguyền của cha cô. Nhưng cuối cùng cô đã lên bờ vì tiếng gọi của màu hoa cải vàng quyến rũ và bởi tiếng gọi của tình yêu với một chàng trai sống trong một xóm trại ven sông. Khi biêt cô có thai, cha cô đã trừng phạt cô và đưa cả gia đình đi mất tích.

Truyện ngắn này được đạo diễn Khải Hưng làm thành phim Lời nguyền của dòng sông và giành Huy chương vàng Liên hoan phim truyền hình quốc tế tại Bỉ năm 1993. Đấy là bộ phim truyền hình Việt Nam đầu tiên giành được một giải lớn chính thức ở quốc tế. Đạo diễn Khải Hưng đã hỏi ông Chủ khảo Liên hoan phim vì sao ông trao giải cao nhất cho bộ phim đó thì ông ta trả lời: “Vì nó rất Việt Nam. Nó là của dân tộc anh”.

Khi truyện ngắn của tôi đến với bạn đọc, nhiều người thích nhưng không tin trên đời lại có câu chuyện như vậy. Xin thưa, bảy mươi phần trăm của truyện ngắn này là sự thật. Và Chinh là một cô gái có thật và được tôi giữ nguyên tên của cô.

Khi phim này chiếu trên truyền hình, tôi về quê và đi đò sang sông. Bố Chinh đã già lắm nhưng vẫn chèo đò chở khách. Con đò mà Chinh thường chở tôi sang sông đi học đã quá cũ nát. Ông nói với tôi, ông đã được xem bộ phim đó. Lúc đó tôi rất lo bị ông mắng vì đã mang chuyện gia đình ông lên phim. Nhưng ông chỉ nói thế và rồi lặng lẽ chèo đò cho tôi sang sông.

Tôi có hai năm học phổ thông tại trường cấp III B ở An Mỹ bên kia sông thuộc huyện Mỹ Đức, Hà Tây. Bởi thế mà hàng ngày tôi phải đi đò sang bên kia sông đi học. Người lái đò cho tôi qua sông là Chinh.
Chinh là một cô gái không nhan sắc, mắt cô bị kém thị lực từ lúc sinh ra. Mỗi khi tôi cất tiếng gọi đò thì dù đang làm gì cô cũng xuống bến chèo đò cho tôi. Cô ngước đôi mắt kém thị lực nhìn về phía bờ bên kia và chèo đò. Nhiều lúc tôi lo cô sẽ không đưa tôi đúng bến và con đò có thể trôi đi cách bến rất xa. Nhưng ngay cả những chiều tối hoặc những ngày mưa, cô vẫn cập đò đúng bến. Có lẽ cô chèo bằng một giác quan khác. Lúc nào xuống bến chèo đò cho tôi, cô cũng mang cho tôi một thứ gì đó. Lúc thì bắp ngô, lúc thì củ khoai, lúc thì những trái cây trong vườn nhà cô. Cô đã quen giọng của tôi. Ngay cả những chiều mưa, đứng từ bên kia bờ sông, tôi chỉ cần cất tiếng “ơi” là cô đã nhận ra tôi và vội vàng xuống bến chèo đò sang sông đón tôi. Và lúc nào cũng vậy, khi thấy bóng cô xuất hiện từ đầu con đường phù sa chạy từ xóm trại xuống bến là tôi thấy lòng rạo rực.

Gia đình cô từng sống lênh đênh trên đò dọc sông Đáy mấy đời. Họ bắt cá, cào hến và lấy cát bán cho những cư dân hai bên bờ sông để sinh sống. Mãi đến ngày hòa bình họ mới cập lại bến làng tôi, xin định cư trong xóm trại nhỏ bên sông và làm nghề chèo đò ngang đưa khách qua sông. Thực sự tôi không biết quê quán họ ở đâu. Thường là vừa chèo đò cô vừa hỏi việc học hành của tôi. Cô bảo, cô thèm được đi học nhưng nhà cô nghèo, phải bỏ dở để cào hến, thả lưới bắt cá và chèo đò kiếm tiền nuôi gia đình. Có một lần trời mưa, khi chèo đò ra giữa sông, cô bảo tôi chui vào lòng đò có mái che. Cô bảo tôi ngồi chơi và để mặc đò trôi đi đâu thì trôi. Nhưng tôi sợ và đã chối từ. Sau đó, tôi thấy cô không nói gì và chèo đò rất mạnh như tủi thân và như giận dữ. Mưa chảy tràn trên mặt cô. Sau này, tôi nghĩ, có lẽ cô đã khóc. Cho đến bây giờ tôi cũng không dám nghĩ đó là tình cảm của cô giành cho tôi.

Khi tôi đi học xa, mỗi dịp vào làng bán cá hay bán hến, gặp mẹ tôi, cô lại hỏi: “Thiều có viết thư về không cô giáo?”. Lần nào mẹ tôi mua hến, cô cũng đong bơ hến đầy hơn đong cho những người khác trong làng. Nếu lần đó mà tôi về nghỉ thì cô thường biếu thêm cho mẹ tôi một bơ hến và nói: “Cô giáo nấu hến với canh bầu cho Thiều ăn”. Cô biết tôi là người thích ăn canh hến nấu với bầu trắng trồng ngoài bãi sông. Những lúc về quê nghỉ hè, tôi thường ra xóm trại để mong gặp lại cô. Nếu không thấy cô ngoài bến sông, tôi lại gọi đò và hy vọng cô xuống chèo đò để tôi được gặp cô. Thấy tôi, cô hỏi có phải tôi sang bên kia sông thăm bạn học cũ không. Tôi đã nói dối cô. Tôi không dám nói với cô rằng tôi gọi đò để lấy cớ gặp cô mà thôi.

Sau khi học xong, tôi vào thành phố Hồ Chí Minh làm việc. Hai năm sau, tôi về thăm quê. Mẹ tôi cho tôi biết, cô đã mất. Mẹ tôi là người biết rất nhiều chuyện ở quê. Có lẽ mẹ tôi là một bà giáo già nên mọi người hay đến kể chuyện cho mẹ tôi nghe. Nhiều câu chuyện tôi viết là do lời kể của mẹ.

Chuyện cô mất là một câu chuyện làm tôi đau đớn mãi. Một ngày, bố cô phát hiện cô có thai. Ông đã trói cô vào cột nhà và đánh cô tra hỏi để tìm ra ai là cha của cái thai trong bụng cô. Nhưng cô không nói cho ông bố biết. Cô xin bố để cho cô nuôi giữ cái thai đó. Bố cô không chấp nhận lời cầu xin. Ông bắt cô uống thuốc lá của người Mường bên kia sông để phá thai. Vì một cô gái không chồng thời đó mà có chửa là một chuyện khủng khiếp.

Nhiều đêm, cô quỳ xuống bên mép giường của người bố cho đến sáng để xin ông hãy thương đúa bé trong bụng cô mà để cho cô sinh nở. Nhưng cô đã không thay đổi được sự tức giận và đau đớn của người bố. Người bố đã cưỡng bức cô uống thuốc phá thai.

Một buổi sáng thức dậy, gia đình cô không thấy cô. Họ đã đi tìm cô nhưng không thấy. Năm ngày sau, người ta thấy xác cô nổi ở đoạn sông cách bến sông làng tôi chừng dăm cây số. Có người nghĩ bố cô đã đẩy cô xuống sông. Nhưng đó là chuyện của người độc miệng, ác ý. Người làng tôi không tin chuyện đó. Mẹ tôi bảo là cô tự tử sau khi phải phá thai. Trong những ngày về thăm quê lần đó. Tôi đã đạp xe đến đoạn sông mà người ta vớt được xác cô. Lòng tôi buồn bã và trống rỗng vô cùng.

Mấy năm sau, một người em trai của cô đã có vợ nhưng lại có con với một cô gái mắc bệnh tâm thần ở làng tôi. Gia đình cô gái tâm thần mang đưa bé trả lại cho gia đình cô. Và cứ ngày ngày cô gái tâm thần đó đến ngồi trước cửa gia đình cô, lúc cười lúc khóc. Có người nói cô gái tâm thần đó bị hồn của Chinh nhập vào để trả thù bố cô đã không cho cô sinh con và làm cô phải tự tử. Rất nhiều người làng tin câu chuyện đó...

Khi tôi đưa Nghệ sỹ Nhân dân Bạch Diệp về quê tôi chọn cảnh làm bộ phim Thời gian của dòng sông chuyển thể từ truyện ngắn Hai người đàn bà xóm trại của tôi. Tôi đã kể câu chuyện về Chinh cho bà nghe và đưa bà đến xóm trại và chỉ cho bà ngôi nhà của Chinh.

Thời gian cứ trôi đi, tôi đã bắt đầu già... Con sông Đáy chưa một ngày ngừng chảy ra biển. Nước sông cũ không bao giờ trở lại trên bến sông làng tôi. Nhưng con đò và Chinh vẫn thi thoảng trở về trong ký ức tôi. Trở về như một ngọn gió vừa ngân vang, vừa buồn bã và vừa thương nhớ.

Nhà văn Nguyễn Quang Thiều
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,795
Động cơ
235,257 Mã lực
Vầng! Em chụp trên Mộc Châu một năm nào đó.

Cải vàng thì họ gieo lấy hạt làm rau, còn cải trắng thì lấy hạt ép dầu, nên trông nhiều hơn cải vàng đó ạ.

Nói đến hoa cải vàng, em nhớ bài hát Mùa hoa cải bên sông của cụ Lê Vinh. Bài hát được phóng tác từ bài thơ cùng tên của mợ Nghiêm Thị Hằng.

Gọi là phóng tác, vì bài hát chỉ giữ lại lời của khổ thơ đầu, với vỏn vẹn 20 chữ

Có một mùa hoa cải
Nở vàng bên bến sông
Em đương thì con gái
Ðợi anh chưa lấy chồng


Nữa, là bài thơ này được sáng tác sau khi ra mắt bộ phim Lời nguyền của dòng sông - bộ phim chắc cũng lấy đi kha khá nước mắt của các mợ nếu đã từng xem. Bộ phim về cuộc sống lênh đênh và kết cục buồn cho mối tình của một cô gái :(

Kịch bản của bộ phim này được giữ gần như nguyên vẹn từ truyện ngắn Mùa hoa cải bên sông của nhà văn Nguyễn Quang Thiều.

Đâu đó ở những còm trước, Réd có nhắc đến hoa cải nhỉ :) nay em nối lại ảnh - nhạc - thơ - phim - truyện nhé.

IMG_20151102_121015.jpg
20201201_125510.jpg
20201201_125545.jpg
20201201_125533.jpg
20201201_125521.jpg
20201201_125611.jpg
20201201_125557.jpg
Đúng là, chỉ có cụ hiểu em thôi nhi?:D
Em thích khổ thơ kia, nên mỗi mùa Hoa cải vàng, lại tự dưng buột miệng đọc.

"Có một mùa hoa cải
Nở vàng bên bến sông
Em đương thì con gái
Ðợi tôi chưa lấy chồng.

Tôi rụt rè không dám
Hái một bông cải ngồng
Sợ làm con bướm trắng
Giật mình bay sang sông.

Qua bao mùa hoa cải
Chỉ mình tôi biết thôi
Mình tôi không dám hái
Hoa cải bay về trời.

Bâng khuâng chiều làng bãi
Không còn hoa cải ngồng
Ai xui tôi trở lại
Ngày em đi lấy chồng.

Tôi lại gieo hạt cải
Lại âm thầm đợi mong
Có một người con gái
Ðợi tôi chưa lấy chồng"


Thơ buồn quá, xem phim càng buồn hơn. Mà tháng 12 Dương lịch rồi, mùa Noel cũng đang tràn qua Phố, mình nói gì về Noel ấm áp này đi...
 

6997

Xe container
Biển số
OF-97440
Ngày cấp bằng
28/5/11
Số km
5,801
Động cơ
469,811 Mã lực
Bìa truyện và phim đây ạ


20201201_131126.jpg
 
Chỉnh sửa cuối:

Kỵ Sĩ

Xe buýt
Biển số
OF-301287
Ngày cấp bằng
10/12/13
Số km
913
Động cơ
314,302 Mã lực
Ơ anh làm thế nào để tag tên mà cứ như không được đấy? Rõ ràng anh biết xoá ảnh dù trích còm nữa thì phải. Hình như anh dân IT :D chỉ em cách với.

_____
Ahha. Em làm được rồi nhé
Đây nhé: Kỵ sĩ :D
Anh chả biết gì đâu. Mà tag mơ Tư April_ thì lại ra mợ Tám Aug. Chả hiểu sao :D
 

6997

Xe container
Biển số
OF-97440
Ngày cấp bằng
28/5/11
Số km
5,801
Động cơ
469,811 Mã lực
Đúng là, chỉ có cụ hiểu em thôi nhi?:D
Em thích khổ thơ kia, nên mỗi mùa Hoa cải vàng, lại tự dưng buột miệng đọc.

"Có một mùa hoa cải
Nở vàng bên bến sông
Em đương thì con gái
Ðợi tôi chưa lấy chồng.

Tôi rụt rè không dám
Hái một bông cải ngồng
Sợ làm con bướm trắng
Giật mình bay sang sông.

Qua bao mùa hoa cải
Chỉ mình tôi biết thôi
Mình tôi không dám hái
Hoa cải bay về trời.

Bâng khuâng chiều làng bãi
Không còn hoa cải ngồng
Ai xui tôi trở lại
Ngày em đi lấy chồng.

Tôi lại gieo hạt cải
Lại âm thầm đợi mong
Có một người con gái
Ðợi tôi chưa lấy chồng"


Thơ buồn quá, xem phim càng buồn hơn. Mà tháng 12 Dương lịch rồi, mùa Noel cũng đang tràn qua Phố, mình nói gì về Noel ấm áp này đi...
Áo em vẫn chưa thay màu, nên em đợi Giáng sinh đến đã nhé mợ!

Nói chơi vậy, chứ đêm Giáng sinh và những ngày quanh đó luôn là những ngày lạnh nhất của mùa đông và có nhiều mùa Giáng sinh mà em không muốn nhớ :D

Hôm nay vô tình FB nhắc lại. Ngày 1.12 cách đây 3 năm, lúc 0:25 em chạy xe từ SG lên Đà Lạt, tới nơi là 6h sáng. Còn sáng ngày này năm ngoái, em đang đứng ở nhà thờ con gà để nguyện cầu:

Con quỳ lạy Chúa trên trời
Sao cho con lấy được NHỮNG người con yêu...

Chúa cười bảo chớ lắm điều
Muốn xin như vậy, đến chiều gặp Mu (Muhammad ý ạ)

Allahu Akbar

20191201_092226.jpg
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,795
Động cơ
235,257 Mã lực
Mợ mợ Tám mợ Mer
Ba mợ đều thích thì thơm mợ nào
Thơm ngay mợ Tứ xem sao
Thơm Tám thơm Tứ thơm vào cả Mer
:D
Sao tự dưng em là người chen ngang giữa hai mợ của cụ thế này? Em chỉ là lãng khách ở đây thôi. Hôm trc, em đã xin phép ko dùng từ "thơm" rồi mà nhỉ?
 

6997

Xe container
Biển số
OF-97440
Ngày cấp bằng
28/5/11
Số km
5,801
Động cơ
469,811 Mã lực
Hoa đẹp quá , chỗ em đứng toàn là hoa dại, mọc xuyên tường đá luôn mới khiếp
565D20CC-4204-4577-AE5D-BBDCE911A487.jpeg

Và bông hoa vàng này cũng là hoa dại chả biết tên gì nữa
F5731203-3C1E-450B-B6D7-4EF2021C9E25.jpeg
Cảm ơn cụ tham gia!

Thớt đang thơ văn lãng mạn, nên cụ cho em kể tên đẹp của hoa này nhé: bông hoa vàng bên dưới là Bồ công anh vàng. Còn bông trắng ở trên là Xuyến chi ạ!
 

Nmxuonto

Xe hơi
Biển số
OF-746995
Ngày cấp bằng
20/10/20
Số km
102
Động cơ
57,317 Mã lực
Tuổi
27
ơ mà mùa đông này quả thì ko có mấy nhg nhiểu rau ngon phết
 

6997

Xe container
Biển số
OF-97440
Ngày cấp bằng
28/5/11
Số km
5,801
Động cơ
469,811 Mã lực

P H Ê QUÁ

Xe tăng
Biển số
OF-692671
Ngày cấp bằng
27/7/19
Số km
1,169
Động cơ
113,343 Mã lực
Cảm ơn cụ tham gia!

Thớt đang thơ văn lãng mạn, nên cụ cho em kể tên đẹp của hoa này nhé: bông hoa vàng bên dưới là Bồ công anh vàng. Còn bông trắng ở trên là Xuyến chi ạ!
Cảm ơn cụ ! Giờ em mới biết nó là bồ công anh vàng
 

langthangnoidau

Xe buýt
Biển số
OF-715819
Ngày cấp bằng
12/2/20
Số km
850
Động cơ
88,330 Mã lực
Tuổi
41
Người đàn bà trong "Mùa hoa cải bên sông"
Đấy là một cô gái còn rất trẻ. Năm cô mất, mới 23 tuổi. Cô mất cùng với một thai nhi trong bụng, trong chính lòng con sông Đáy mà cô đã gắn bó từ khi sinh ra.

Trong truyện ngắn Mùa hoa cải bên sông tôi viết gần 20 mươi năm trước, có một nhân vật nữ tên là Chinh. Chinh sống cùng gia đình trên chiếc thuyền. Họ không được phép lên bờ vì lời nguyền của cha cô. Nhưng cuối cùng cô đã lên bờ vì tiếng gọi của màu hoa cải vàng quyến rũ và bởi tiếng gọi của tình yêu với một chàng trai sống trong một xóm trại ven sông. Khi biêt cô có thai, cha cô đã trừng phạt cô và đưa cả gia đình đi mất tích.

Truyện ngắn này được đạo diễn Khải Hưng làm thành phim Lời nguyền của dòng sông và giành Huy chương vàng Liên hoan phim truyền hình quốc tế tại Bỉ năm 1993. Đấy là bộ phim truyền hình Việt Nam đầu tiên giành được một giải lớn chính thức ở quốc tế. Đạo diễn Khải Hưng đã hỏi ông Chủ khảo Liên hoan phim vì sao ông trao giải cao nhất cho bộ phim đó thì ông ta trả lời: “Vì nó rất Việt Nam. Nó là của dân tộc anh”.

Khi truyện ngắn của tôi đến với bạn đọc, nhiều người thích nhưng không tin trên đời lại có câu chuyện như vậy. Xin thưa, bảy mươi phần trăm của truyện ngắn này là sự thật. Và Chinh là một cô gái có thật và được tôi giữ nguyên tên của cô.

Khi phim này chiếu trên truyền hình, tôi về quê và đi đò sang sông. Bố Chinh đã già lắm nhưng vẫn chèo đò chở khách. Con đò mà Chinh thường chở tôi sang sông đi học đã quá cũ nát. Ông nói với tôi, ông đã được xem bộ phim đó. Lúc đó tôi rất lo bị ông mắng vì đã mang chuyện gia đình ông lên phim. Nhưng ông chỉ nói thế và rồi lặng lẽ chèo đò cho tôi sang sông.

Tôi có hai năm học phổ thông tại trường cấp III B ở An Mỹ bên kia sông thuộc huyện Mỹ Đức, Hà Tây. Bởi thế mà hàng ngày tôi phải đi đò sang bên kia sông đi học. Người lái đò cho tôi qua sông là Chinh.
Chinh là một cô gái không nhan sắc, mắt cô bị kém thị lực từ lúc sinh ra. Mỗi khi tôi cất tiếng gọi đò thì dù đang làm gì cô cũng xuống bến chèo đò cho tôi. Cô ngước đôi mắt kém thị lực nhìn về phía bờ bên kia và chèo đò. Nhiều lúc tôi lo cô sẽ không đưa tôi đúng bến và con đò có thể trôi đi cách bến rất xa. Nhưng ngay cả những chiều tối hoặc những ngày mưa, cô vẫn cập đò đúng bến. Có lẽ cô chèo bằng một giác quan khác. Lúc nào xuống bến chèo đò cho tôi, cô cũng mang cho tôi một thứ gì đó. Lúc thì bắp ngô, lúc thì củ khoai, lúc thì những trái cây trong vườn nhà cô. Cô đã quen giọng của tôi. Ngay cả những chiều mưa, đứng từ bên kia bờ sông, tôi chỉ cần cất tiếng “ơi” là cô đã nhận ra tôi và vội vàng xuống bến chèo đò sang sông đón tôi. Và lúc nào cũng vậy, khi thấy bóng cô xuất hiện từ đầu con đường phù sa chạy từ xóm trại xuống bến là tôi thấy lòng rạo rực.

Gia đình cô từng sống lênh đênh trên đò dọc sông Đáy mấy đời. Họ bắt cá, cào hến và lấy cát bán cho những cư dân hai bên bờ sông để sinh sống. Mãi đến ngày hòa bình họ mới cập lại bến làng tôi, xin định cư trong xóm trại nhỏ bên sông và làm nghề chèo đò ngang đưa khách qua sông. Thực sự tôi không biết quê quán họ ở đâu. Thường là vừa chèo đò cô vừa hỏi việc học hành của tôi. Cô bảo, cô thèm được đi học nhưng nhà cô nghèo, phải bỏ dở để cào hến, thả lưới bắt cá và chèo đò kiếm tiền nuôi gia đình. Có một lần trời mưa, khi chèo đò ra giữa sông, cô bảo tôi chui vào lòng đò có mái che. Cô bảo tôi ngồi chơi và để mặc đò trôi đi đâu thì trôi. Nhưng tôi sợ và đã chối từ. Sau đó, tôi thấy cô không nói gì và chèo đò rất mạnh như tủi thân và như giận dữ. Mưa chảy tràn trên mặt cô. Sau này, tôi nghĩ, có lẽ cô đã khóc. Cho đến bây giờ tôi cũng không dám nghĩ đó là tình cảm của cô giành cho tôi.

Khi tôi đi học xa, mỗi dịp vào làng bán cá hay bán hến, gặp mẹ tôi, cô lại hỏi: “Thiều có viết thư về không cô giáo?”. Lần nào mẹ tôi mua hến, cô cũng đong bơ hến đầy hơn đong cho những người khác trong làng. Nếu lần đó mà tôi về nghỉ thì cô thường biếu thêm cho mẹ tôi một bơ hến và nói: “Cô giáo nấu hến với canh bầu cho Thiều ăn”. Cô biết tôi là người thích ăn canh hến nấu với bầu trắng trồng ngoài bãi sông. Những lúc về quê nghỉ hè, tôi thường ra xóm trại để mong gặp lại cô. Nếu không thấy cô ngoài bến sông, tôi lại gọi đò và hy vọng cô xuống chèo đò để tôi được gặp cô. Thấy tôi, cô hỏi có phải tôi sang bên kia sông thăm bạn học cũ không. Tôi đã nói dối cô. Tôi không dám nói với cô rằng tôi gọi đò để lấy cớ gặp cô mà thôi.

Sau khi học xong, tôi vào thành phố Hồ Chí Minh làm việc. Hai năm sau, tôi về thăm quê. Mẹ tôi cho tôi biết, cô đã mất. Mẹ tôi là người biết rất nhiều chuyện ở quê. Có lẽ mẹ tôi là một bà giáo già nên mọi người hay đến kể chuyện cho mẹ tôi nghe. Nhiều câu chuyện tôi viết là do lời kể của mẹ.

Chuyện cô mất là một câu chuyện làm tôi đau đớn mãi. Một ngày, bố cô phát hiện cô có thai. Ông đã trói cô vào cột nhà và đánh cô tra hỏi để tìm ra ai là cha của cái thai trong bụng cô. Nhưng cô không nói cho ông bố biết. Cô xin bố để cho cô nuôi giữ cái thai đó. Bố cô không chấp nhận lời cầu xin. Ông bắt cô uống thuốc lá của người Mường bên kia sông để phá thai. Vì một cô gái không chồng thời đó mà có chửa là một chuyện khủng khiếp.

Nhiều đêm, cô quỳ xuống bên mép giường của người bố cho đến sáng để xin ông hãy thương đúa bé trong bụng cô mà để cho cô sinh nở. Nhưng cô đã không thay đổi được sự tức giận và đau đớn của người bố. Người bố đã cưỡng bức cô uống thuốc phá thai.

Một buổi sáng thức dậy, gia đình cô không thấy cô. Họ đã đi tìm cô nhưng không thấy. Năm ngày sau, người ta thấy xác cô nổi ở đoạn sông cách bến sông làng tôi chừng dăm cây số. Có người nghĩ bố cô đã đẩy cô xuống sông. Nhưng đó là chuyện của người độc miệng, ác ý. Người làng tôi không tin chuyện đó. Mẹ tôi bảo là cô tự tử sau khi phải phá thai. Trong những ngày về thăm quê lần đó. Tôi đã đạp xe đến đoạn sông mà người ta vớt được xác cô. Lòng tôi buồn bã và trống rỗng vô cùng.

Mấy năm sau, một người em trai của cô đã có vợ nhưng lại có con với một cô gái mắc bệnh tâm thần ở làng tôi. Gia đình cô gái tâm thần mang đưa bé trả lại cho gia đình cô. Và cứ ngày ngày cô gái tâm thần đó đến ngồi trước cửa gia đình cô, lúc cười lúc khóc. Có người nói cô gái tâm thần đó bị hồn của Chinh nhập vào để trả thù bố cô đã không cho cô sinh con và làm cô phải tự tử. Rất nhiều người làng tin câu chuyện đó...

Khi tôi đưa Nghệ sỹ Nhân dân Bạch Diệp về quê tôi chọn cảnh làm bộ phim Thời gian của dòng sông chuyển thể từ truyện ngắn Hai người đàn bà xóm trại của tôi. Tôi đã kể câu chuyện về Chinh cho bà nghe và đưa bà đến xóm trại và chỉ cho bà ngôi nhà của Chinh.

Thời gian cứ trôi đi, tôi đã bắt đầu già... Con sông Đáy chưa một ngày ngừng chảy ra biển. Nước sông cũ không bao giờ trở lại trên bến sông làng tôi. Nhưng con đò và Chinh vẫn thi thoảng trở về trong ký ức tôi. Trở về như một ngọn gió vừa ngân vang, vừa buồn bã và vừa thương nhớ.

Nhà văn Nguyễn Quang Thiều
Vodka cho bài thơ Mùa hoa cải của cụ rồi mới đọc câu chuyện, mai quay lại Vod vậy
Câu chuyện buồn quá nhỉ, trên đời có nhiều con người có số phận buồn và bi thảm, chẳng có lựa chọn nào cho họ cả
 

Aug

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-721675
Ngày cấp bằng
23/3/20
Số km
188
Động cơ
79,440 Mã lực
Cụ Kỵ Sĩ thì còn phi một đường nữa cơ mợ ạ. Đó là đường đi của con... chưn! :D
Em thấy không, cô gái
thấy con ngựa của anh?
Em đã thấy, đã thấy
thấy con ngựa của anh
Nó ở đâu, cô gái
ngựa anh đã chạy chưa?
Ngựa của anh đã chạy
(chạy ra sông Đa nuýp) :D

Em chép thơ của Puskin thôi ạ, không cụ nào được nghĩ xiên đi đâu nhé :D
— Не видала ль, девица
Коня моего?
— Я видала, видела
Коня твоего.
— Куда, красна девица,
Мой конь пробежал?
— Твой конь пробежал
На Дунай реку
 

April_

Xe điện
Biển số
OF-204906
Ngày cấp bằng
5/8/13
Số km
2,779
Động cơ
341,448 Mã lực
Nơi ở
Blues
Mợ mợ Tám mợ Mer
Ba mợ đều thích thì thơm mợ nào
Thơm ngay mợ Tứ xem sao
Thơm Tám thơm Tứ thơm vào cả Mer
:D
Tháng tư rồi sẽ không ai nhớ
Rừng sẽ vì tôi nức nở hoài
Mắt ai rồi sẽ như bia mộ
Ngựa có về qua cũng thiếu đôi

...
Mai kia sống với vầng trăng ấy
Người có còn thương một bóng cây
Góc phố còn treo đôi mắt bão
Ai nhớ ngàn năm một ngón tay?

:D
 

April_

Xe điện
Biển số
OF-204906
Ngày cấp bằng
5/8/13
Số km
2,779
Động cơ
341,448 Mã lực
Nơi ở
Blues
  • Vodka
Reactions: Aug

Aug

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-721675
Ngày cấp bằng
23/3/20
Số km
188
Động cơ
79,440 Mã lực
Tháng tư rồi sẽ không ai nhớ
Rừng sẽ vì tôi nức nở hoài
Mắt ai rồi sẽ như bia mộ
Ngựa có về qua cũng thiếu đôi

...
Mai kia sống với vầng trăng ấy
Người có còn thương một bóng cây
Góc phố còn treo đôi mắt bão
Ai nhớ ngàn năm một ngón tay?

:D
2 người sang em mời 2 ly như thế này, rồi dẫn 2 người đi giải ngố :D, vậy vui hơn.
Thơ buồn quá mợ. Để em hỏi Kỵ sĩ xem sao, nhỡ kỵ sĩ bảo thôi em ở lại anh đi một mình cũng được :D
Kỵ Sĩ anh về nghe em hát và đọc thơ mợ Tư.

#bài hát em tạm dịch là "song mã" :D

Мы пойдём с конём,
По полю вдвоём,
Мы пойдём с конём по полю вдвоём
Ночью в поле звёзд благодать,
В поле никого не видать,
Только мы с конём...

-> để em phiên dịch lại đoạn trên: Kỵ sĩ ơi đi cùng em qua những cánh đồng bát ngát, dưới bầu trời đêm đầy sao, về vùng sông băng mà anh hay gọi là băng hà :D hay về thảo nguyên xanh mướt mình sẽ trồng rau và nuôi cá :D
 

April_

Xe điện
Biển số
OF-204906
Ngày cấp bằng
5/8/13
Số km
2,779
Động cơ
341,448 Mã lực
Nơi ở
Blues
Thơ buồn quá mợ. Để em hỏi Kỵ sĩ xem sao, nhỡ kỵ sĩ bảo thôi em ở lại anh đi một mình cũng được :D
Kỵ Sĩ anh về nghe em hát và đọc thơ mợ Tư.

#bài hát em tạm dịch là "song mã" :D

Мы пойдём с конём,
По полю вдвоём,
Мы пойдём с конём по полю вдвоём
Ночью в поле звёзд благодать,
В поле никого не видать,
Только мы с конём...

-> để em phiên dịch lại đoạn trên: Kỵ sĩ ơi đi cùng em qua những cánh đồng bát ngát, dưới bầu trời đêm đầy sao, về vùng sông băng mà anh hay gọi là băng hà :D hay về thảo nguyên xanh mướt mình sẽ trồng rau và nuôi cá :D
Công nhận bài thơ buồn. Em đọc cả bài mà thấy xúc động quá. Tình yêu vừa hạnh phúc vừa đau khổ, ko biết nhà thơ đã cảm nhận đến mức độ nào lúc viết bài thơ này nhỉ.

Ai nhớ ngàn năm một ngón tay - Du Tử Lê
 

6997

Xe container
Biển số
OF-97440
Ngày cấp bằng
28/5/11
Số km
5,801
Động cơ
469,811 Mã lực
Tháng tư rồi sẽ không ai nhớ
Rừng sẽ vì tôi nức nở hoài
Mắt ai rồi sẽ như bia mộ
Ngựa có về qua cũng thiếu đôi

...
Mai kia sống với vầng trăng ấy
Người có còn thương một bóng cây
Góc phố còn treo đôi mắt bão
Ai nhớ ngàn năm một ngón tay?

:D
Thơ buồn quá mợ. Để em hỏi Kỵ sĩ xem sao, nhỡ kỵ sĩ bảo thôi em ở lại anh đi một mình cũng được :D
Kỵ Sĩ anh về nghe em hát và đọc thơ mợ Tư.

#bài hát em tạm dịch là "song mã" :D

Мы пойдём с конём,
По полю вдвоём,
Мы пойдём с конём по полю вдвоём
Ночью в поле звёзд благодать,
В поле никого не видать,
Только мы с конём...

-> để em phiên dịch lại đoạn trên: Kỵ sĩ ơi đi cùng em qua những cánh đồng bát ngát, dưới bầu trời đêm đầy sao, về vùng sông băng mà anh hay gọi là băng hà :D hay về thảo nguyên xanh mướt mình sẽ trồng rau và nuôi cá :D
Thơ với nhạc hay thế này mà cụ Kỵ Sĩ không chọn một trong hai mợ được thì em đề nghị cụ đổi sang đạo Hồi :D
 

Aug

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-721675
Ngày cấp bằng
23/3/20
Số km
188
Động cơ
79,440 Mã lực
Thơ với nhạc hay thế này mà cụ Kỵ Sĩ không chọn một trong hai mợ được thì em đề nghị cụ đổi sang đạo Hồi :D
Bài thơ con ngựa chạy ra sông Đa nuýp của em ở trên cũng hay mà. Nhưng chắc cụ ấy thích thơ của mợ Tư hơn :((
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top